Cùng Ngắm Hoàng Hôn

chương 15

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trong di động vẫn còn vang âm thanh lo lắng của Lâm Sảng.

Phùng Hảo nhận lấy di động, trong lúc vô tình nhìn thấy ngón tay của Trác Hựu Niên, ngón tay cái thon dài trắng nõn, khớp xương rõ rệt, là một đôi tay rất đẹp.

Phùng Hảo muốn nhìn thêm, giây tiếp theo mắng mình trong lòng: mày suy nghĩ gì đó, người thế này mày có thể nghĩ tới sao?

Cô lúc lắc đầu, cầm di động hướng về mình, nói với bạn thân: “Tớ không sao, Sảng Sảng.”

Lâm Sảng trong màn hình quan sát cô tỉ mỉ một lần, sau khi xác định không có gì mới hỏi: “Mặt cậu sao vậy? Tại sao đỏ thế?”

Ánh mắt Phùng Hảo từ trên di động lén nhìn qua.

Trong phạm vi tầm mắt, Trác Hựu Niên vẫn ngồi ngay ngắn, đường nét khuôn mặt nghiêng rất đẹp, đường quai hàm rõ ràng, nhưng trên khuôn mặt không nhìn ra chút biểu cảm.

Chắc là sẽ không giận chứ? Mình cũng không cố ý mà! Mình chẳng hề có ý tứ tà dâm với anh ấy.

Phùng Hảo chột dạ trả lời: “Không có, cậu nhìn nhầm rồi, hoặc có lẽ là hiệu ứng làm đẹp?”

Lâm Sảng trong màn hình trợn mắt rất không phù hợp với hình tượng: “Cậu cho là tớ thiểu năng giống cậu hả?”

“Cậu tấn công cá nhân!” Phùng Hảo bất mãn, “Nếu tớ thiểu năng, cậu chính là bạn của thiểu năng.”

Bên cạnh truyền đến một tiếng cười nhẹ.

Phùng Hảo lập tức ngẩng đầu, phát hiện khóe miệng Trác Hựu Niên hơi cong lên.

Độ cong rất nông, nhưng quả thật là đang cười.

Phùng Hảo ngơ ngác nhìn cho đến khi Trác Hựu Niên phát hiện, anh nghi hoặc nhìn cô.

Phùng Hảo mau chóng cúi đầu: có gì buồn cười chứ! Cô nhớ lại lời nói của mình, sau đó sửng sốt.

Thừa nhận mình thiểu năng, cách giết địch tám trăm tự tổn hại một ngàn này quả thực là bằng chứng tốt nhất về chỉ số thông minh chưa đủ.

Lâm Sảng bắt lấy cơ hội nói: “Ừ, tớ là bạn của thiểu năng, vậy thì bạn Phùng Hảo thiểu năng, xin dời di động sang bên cạnh, ta nghe được tiếng đàn ông ở trong xe.”

Phùng Hảo lại từ di động lén nhìn Trác Hựu Niên, kết quả bị anh bắt được.

Phùng Hảo xấu hổ kêu một tiếng.

Lâm Sảng trong di động lại thúc giục, cô đành kiên trì hỏi: “Anh Trác, tôi có thể cho bạn tôi thấy anh một chút không?”

Trác Hựu Niên nói “Được”, tư thế ngồi càng ngay ngắn hơn.

Phùng Hảo đổi ống kính, điều chỉnh cửa sổ sang bên cạnh mình, Trác Hựu Niên nhất thời xuất hiện trên màn hình di động.

Ánh mắt anh chuyên chú nhìn thẳng phía trước, Phùng Hảo nhìn thấy nhịp tim chợt khựng lại, có cảm giác anh đang nghiêm túc nhìn mình, sau đó trái tim đập thình thịch rối loạn.

Phạm quy rồi, Phùng Hảo suy nghĩ: sao có thể đối với một người từng coi trọng vẻ ngoài.

Trác Hựu Niên không nghe được tiếng lòng của cô, cũng không nhìn được Lâm Sảng trong màn hình, anh đành phải hướng về ống kính phía sau của di động, lịch sự chào hỏi: “Chào cô, tôi là Trác Hựu Niên.”

Sau đó Phùng Hảo chợt nghe được âm thanh của bạn thân trong di động chợt cất cao: “Mợ nó! Trác Hựu Niên!”

Phùng Hảo nghe vậy liền xấu hổ: Sảng Sảng, hình tượng nữ tinh anh của cậu không còn giữ được rồi.

Trác Hựu Niên không bị ảnh hưởng, âm thanh này anh cũng không quen.

Anh nhìn sang Phùng Hảo, cũng không có ý muốn xoay màn hình di động cho anh xem, đành phải hỏi: “Cô biết tôi?”

“Khụ!” Lâm Sảng trở lại bình thường, ngồi thẳng ngay ngắn giống như Trác Hựu Niên, giống như đang mở cuộc họp quốc tế cao cấp nào đó, nhưng lời nói lại đầy vẻ buôn chuyện, “Nói đi, hai người sao lại ở cùng nhau?”

Phùng Hảo còn chưa phản ứng, Trác Hựu Niên đã nho nhã lễ độ đáp trước: “Là tôi đang theo đuổi cô Phùng.”

Phùng Hảo biết Trác Hựu Niên giải thích cho mình, cô cười thân thiện với anh, sau đó nói với Lâm Sảng: “Ha ha ha, anh ấy nói đùa thôi, bọn tớ sắp tới nơi rồi, buổi tối tớ trò chuyện với cậu, bye bye ~” Nói xong cô mau chóng tắt cuộc gọi.

Lâm Sảng cũng nhanh tay lập tức gửi tin nhắn WeChat qua: thành thật khai báo!

Phùng Hảo đáp lại bằng biểu cảm le lưỡi.

Sảng Sảng: bị cậu làm gián đoạn, tớ quên mất việc chính, chuyến bay của tớ vào thứ sáu tới, thời gian hạ cánh là giờ tối.

Trác Hựu Niên đang nhìn Phùng Hảo phát hiện toàn thân cô bỗng nhiên trở nên hưng phấn, anh chủ động hỏi: “Có chuyện vui à?”

“Ừ, Sảng Sảng sắp về nước rồi.” Phùng Hảo không ngừng cười mỉm gật đầu, động tác trên tay cũng không dừng lại, nói nhất định sẽ đi đón cô bạn.

Trác Hựu Niên: “Bạn thân?”

“Đúng vậy.” Phùng Hảo cầm di động, vui mừng đến mức quả thực muốn lăn lộn, “Bạn thân nhất của tôi, chỉ có một thôi, nếu không bởi vì Sảng Sảng, một mình tôi hoàn toàn không nuôi được Đoàn Đoàn.”

Trác Hựu Niên im lặng, nhưng ánh mắt vẫn còn dừng trên khuôn mặt của Phùng Hảo.

Lúc này Phùng Hảo mới nhớ ra câu nói vừa rồi của mình có phần kể lể khổ sở.

Cô mau chóng nói: “Anh đừng nghĩ nhiều, ban đầu có hơi khó khăn, nhưng sau đó tốt lắm.”

“Ừm.” Trác Hựu Niên gật đầu.

Phùng Hảo đang muốn mở miệng thì đột nhiên thò người ra lớn tiếng nói với người lái xe: “Dừng dừng dừng, dừng xe! Chợ kìa, tôi muốn đi chợ mua dâu tây!”

Trợ lý Trương suýt nữa chạy thành hình chữ S, mồ hôi lạnh ứa trên trán: “Cô Phùng, cô làm tôi hết hồn.” Cô Phùng ban nãy cực kỳ không phù hợp với diện mạo dịu dàng của cô.

Phùng Hảo cười hì hì hai tiếng, nói câu “Tôi xin lỗi”, sau đó chỉ đường cho trợ lý Trương, bảo anh ta tìm một chỗ dừng xe.

Trước đó cô nhất thời cao hứng suýt nữa quên mất mình đã hứa với Đoàn Đoàn sẽ mua dâu trở về, mà mùa này đúng vào mùa dâu ở chợ, trái cây trong tiệm giá cả rất đắt, nhưng mua ở chợ đầu mối rau quả sẽ rẻ hơn nhiều.

Chờ trợ lý Trương dừng xe xong, Phùng Hảo mở cửa xe, khi cô đang muốn xuống xe thì bỗng nhiên quay đầu lại hỏi: “Anh Trác muốn đi cùng không?”

Cửa xe mới mở ra một nửa, tiếng kêu la ồn ào bên ngoài lập tức truyền vào, tiếng xe tiếng người tiếng chó sủa, ngay cả không khí cũng mang theo cảm giác ươn ướt mặn tanh.

Chỗ bọn họ ngừng xe chắc là rất gần khu hải sản.

Trác Hựu Niên cũng không thể nào phân biệt rõ ràng, anh chưa từng đến nơi như vậy.

Nhưng nhìn thấy tia sáng gian xảo trong mắt Phùng Hảo, anh gần như không hề do dự gật đầu, bước xuống xe trước Phùng Hảo.

Phùng Hảo sửng sốt vài giây, nhìn thấy dáng người cao ngất của anh đứng trước xe, nhưng chỗ anh đứng, không nói tới dơ bẩn lộn xộn, mặt đường ẩm ướt, có cá tôm nhảy ra từ trong xe rơi trên mặt đất, giãy dụa liên tục.

Ông chủ lại vội vàng dỡ hàng, chỉ huy xe hàng tiến vào khu dỡ hàng, căn bản không thèm để ý một con cá một con tôm nhỏ, thế là một con mèo hoang không biết từ đầu chui ra cẩn thận tới gần, thấy xung quanh không có ai, nó ngậm lấy con cá chạy đi, chỉ để lại con tôm còn nhún nhảy.

Cảnh tượng này hoàn toàn không hợp với khí chất toàn thân của Trác Hựu Niên, Phùng Hảo vốn chỉ định vui đùa, ai ngờ anh lại không để ý, ánh mắt xin ý kiến của cô, như là đang hỏi cô đi thế nào.

Trợ lý Trương cũng bất ngờ, mau chóng nói: “Trác tổng, tôi đi cùng cô Phùng được rồi, cậu ở trong xe chờ đi.”

Trác Hựu Niên không có hành động gì.

Phùng Hảo có cảm giác nhấc tảng đá đập chân mình, thấy anh như vậy, cô đành kiên trì nói: “Vậy đi theo tôi.”

Là anh ấy muốn đi cùng mình, không nên trách mình.

Cô hiển nhiên rất thông thạo nơi này, từ khu hải sản đi qua khu gia cầm, sau đó tới khu rau quả.

Nhưng trong thời gian đó đi gần mười phút, bởi vì mỗi một khu đều rất lớn.

“Đây là chợ đầu mối lớn nhất ở khu chúng tôi.” Phùng Hảo nói.

Cô không biết nghiêng đầu nhìn Trác Hựu Niên lần thứ bao nhiêu rồi, nghĩ rằng Trác Hựu Niên sẽ mau chóng mất kiên nhẫn.

Điều này không liên quan đến tu dưỡng cá nhân, dù sao dọc đường đi, bọn họ đi qua chỗ rau củ hư thối chất đống, đi qua chỗ giết gà mổ vịt lông bay tung tóe, tại khu gia cầm sống trên mặt đất thậm chí còn có vết máu loang lổ.

Giữa đường Phùng Hảo còn tìm một sạp hàng giết gà tại chỗ, lúc này con gà đang được trợ lý Trương xách theo.

Nhưng khuôn mặt Trác Hựu Niên vẫn bình tĩnh, ngay cả lông mày cũng không nhíu lại.

Trợ lý Trương thì ngược lại, dường như không ngửi được không khí vẩn đục có nhiều mùi khác nhau, sắc mặt anh ta hơi trắng bệch.

“Nếu không hai anh trở về đi.” Phùng Hảo nói lần thứ năm.

Cô thật hy vọng hai người này mau chóng trở về, bằng không trong lòng mang cảm giác tội lỗi giống như mình vấy bẩn thần thánh.

Trợ lý Trương gật đầu thật mạnh, đôi mắt nhỏ mong đợi nhìn tổng giám đốc nhà mình.

Nhưng sếp của anh ta lại nói: “Đi thôi.”

Trợ lý Trương uể oải, tựa như đóa hoa chịu sương giá, hơi thở thoi thóp.

Trác Hựu Niên còn nói: “A Hòa trở về đi.”

Trợ lý Trương lắc đầu thật mạnh, một giây đứng thẳng người, đầy khí thế nói: “Không không không, tôi đi theo Trác tổng.”

Trong mắt Trác Hựu Niên rọi ra ý cười: “Cậu về đi.”

“Đi qua bên kia.” Phùng Hảo chỉ một chỗ, “Bên kia bán đồ khô, sạch sẽ một chút, không cần về đường cũ.”

Trong lòng trợ lý Trương còn muốn chạy, nhưng nhìn thấy sếp mình hạ quyết tâm phải đi theo, anh ta vẫn kiên quyết nói: “Tôi đi theo hai người.”

Phùng Hảo cũng không kiên trì nữa.

Khu rau quả đông người náo nhiệt, khắp nơi đều có thể thấy được các ông cụ bà cụ đẩy xe nhỏ mang theo giỏ xách chuyên dùng mua đồ ăn, tụ tập trước các sạp chọn lựa, còn trả giá với chủ sạp, dù chỉ bớt được một hai xu cũng rất vui vẻ.

Lúc nhóm người Phùng Hảo đi qua, mỗi người đều sẽ liếc nhìn bọn họ, có vài bà cụ nhiệt tình nói với Phùng Hảo: “Ôi chao, ánh mắt của cô bé này tốt thật, xem tìm được anh chồng…”

Lập tức có người nói tiếp: “Phải rồi phải rồi, chàng trai này thật tuấn tú, tôi lần đầu thấy người có ngoại hình đẹp như vậy.”

“Cô gái có phúc lắm!”

……

Khuôn mặt Phùng Hảo nóng lên bởi những ánh mắt và lời nói nhiệt tình lại thiện ý này, cô không thể bình tĩnh được nữa, xoay người nói với hai anh chàng kia: “Hai anh ở đây chờ tôi.”

Trác Hựu Niên nhìn mọi người không ngừng đánh giá ba người họ, anh hơi tò mò hỏi: “Bọn họ…đều biết em à?”

“Sao có thể.” Phùng Hảo nhỏ giọng nói thầm, “Đều là bởi vì anh.”

“Tôi?” Trác Hựu Niên khó hiểu.

Trợ lý Trương lập tức hiểu ngay, thốt ra lời nịnh nọt: “Bởi vì Trác tổng vừa đẹp trai lại có khí chất, vừa thấy là biết không phải người thường.”

Trác Hựu Niên im lặng hai giây, gật đầu tỏ vẻ hiểu được: “Bọn họ nói đúng.”

Nói đúng cái gì? Nói đúng câu nào? Phùng Hảo muốn hỏi, không biết vì sao bỗng nhiên nhớ tới biểu cảm của Trác Hựu Niên khi nói với Lâm Sảng “Tôi đang theo đuổi cô Phùng”, lại nhớ tới hồi sáng anh nói thích mình, trong lòng cô xuất hiện một ý tưởng: người này, sẽ không thật sự định theo đuổi mình chứ?

Phùng Hảo cảm thấy nhiệt độ trên mặt cô lại tăng thêm mấy độ.

.

Truyện Chữ Hay