Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Lần đầu hôn môi sao?"
Chương
"Này~~" Hạ An chậm rãi mở mắt, nửa mê nửa tỉnh Hạ An hoảng hốt cho rằng mình nằm mơ, tại sao lại mơ thấy chị ấy?
Tầm mắt nàng rơi vào cánh môi mềm mại của đối phương, ánh mắt Hạ An mông lung vẻ mặt dịu dàng đánh giá khuôn mặt trong tầm mắt, càng nhìn hơi thở lại càng loạn....
Loạn là bởi vì trong đầu nàng đột nhiên có một ý tưởng bốc đồng, tỉ như hôn lên cánh môi này....
Hơi thở ấm áp sượt qua gò má, Diệp Quan cúi đầu nhìn vẻ mặt mơ màng của Hạ An.
Cứ như vậy hai người nhìn nhau vài giây.
Diệp Quan còn cảm nhận được hô hấp của người nọ tăng nhanh, không biết có phải do ánh đèn có chút sẫm hay không mà khuôn mặt Hạ An vốn trắng nay lại có chút ửng đỏ.
"Tắt đèn." Diệp Quan lý trí tỉnh táo nói.
Một giây sau, gian phòng bị bóng tối phủ kín.
Trong giây phút Diệp Quan tắt đèn tâm Hạ An đột nhiên ầm ầm nhảy loạn, lúc này mới phát hiện ra cảnh tượng lúc nãy không phải mơ.
Cũng may, cũng may không có hôn người ta...
Đầy đầu Hạ An bây giờ chỉ có suy nghĩ này, nếu như lúc nãy hôn....chắc lúng túng chết mất?
Đèn tắt, ngoại trừ Diệp Vãn đã ngủ, hai người đều thực tỉnh táo
Ngày lại tới, ánh nắng chậm vươn.
Đêm qua Hạ An ngủ rất ngon, nàng từ nhỏ đã quen ngủ một mình, chưa bao giờ biết được cảm giác có người để ôm ngủ lại tốt đẹp đến vậy.
Diệp Vãn trong lúc ngủ cũng không ngăn nổi vui vẻ, mím môi cười.
Sau khi Diệp Quan tỉnh lại thì thấy tư thế ngủ của ba người thân mật hơn tối qua rất nhiều, bởi vì khi cô mở mắt, khuôn mặt của Hạ An gần trong gang tấc, Diệp Vãn vẫn nằm giữa hai người ngủ say sưa, đồng thời Diệp Quan cũng cảm nhận được eo của mình đang bị người ôm lấy....
Hạ An hoàn toàn không có ý thức, cũng không biết khi nào thì cánh tay của nàng lại khoát lên eo Diệp Quan.
Diệp Quan muốn đẩy tay nàng ra ...kết quả tay của Hạ An lại ra sức, không chút khách khí ôm lấy cô.
Vẫn không bài xích...
Nếu đã như vậy, Diệp Quan liền khắc chế lại tâm lý chống cự, nằm yên một chỗ để Hạ An ôm mình.
Thật ra, cảm giác này cũng không tệ.
Mấy hồi gần gũi với Hạ An, Diệp Quan không khỏi hoài nghi chính mình đã có thể thoát khỏi rào cản trong lòng, dần dần có thể cùng người khác thân mật?
Diệp Quan an tĩnh nhìn hai người đang ngủ, Diệp Vãn và Hạ An đều có mái tóc dài đen mượt, đến cả dáng ngủ cũng có mấy phần giống nhau, nếu như nói là mẹ con cũng sẽ có người tin.
Hạ An lúc ngủ rất giống một đứa bé, thả lỏng hơn tối qua rất nhiều.
....
Ký túc xá nghiên cứu sinh, từ tối qua cho tới hiện tại Kha Nhược Sơ vẫn ngây người ngồi trên bàn sách, cả đêm không ngủ.
Hạ An một đêm không trở về.
Làm Kha Nhược Sơ đờ đẫn không phải chuyện này, mà là người phụ nữ tối qua cô gặp ở Dạ Sắc...
Nghĩ đến chuyện đó, Kha Nhược Sơ liếm liếm môi, một giây sau lại cúi đầu xuống, vò vò mái tóc, đã nói không nghĩ nữa....tại sao cứ....
Trùng hợp, đó chỉ là trùng hợp...
Tối qua Kha Nhược Sơ đến Dạ Sắc là muốn tìm Hạ An, cô không tin cô tìm đến Dạ Sắc Hạ An có thể mặc kệ.
Kết quả nhân viên nói Hạ An không tới làm
Ngồi tại quầy bar, Kha Nhược Sơ gọi một ly nước trái cây, bởi vì cô không dám uống rượu. Từ nhỏ đến lớn cô đều được dặn dò, thiếu nữ thì không nên uống rượu đặc biệt là khi ở bên ngoài.
Không ở Dạ Sắc, không đến bệnh viện, vậy Hạ An sẽ đi đâu đây? Kha Nhược Sơ nghĩ đến Hạ An, nhìn nam nữ bên trong quán bar ôm ôm ấp ấp làm cô có chút suy nghĩ lung tung...
Không thể nào đâu, Kha Nhược Sơ lập tức phủ nhận suy nghĩ của mình, Hạ An không phải người như vậy, bằng không mình đã không yêu thích cậu ấy.
Vì muốn đến gần Hạ An, Kha Nhược Sơ đã nghĩ sẽ đến Dạ Sắc làm việc cùng nàng, nhưng mà cô không uống rượu được.
Kha Nhược Sơ cúi đầu siết chặt ly thủy tinh trong tay, ngẩn ngơ đến khi nước mắt từng giọt rơi xuống mặt bàn. Ở trước mặt Hạ An, cô rất tự ti, từ tướng mạo, dáng người, học nghiệp, năng lực, gia cảnh đều thật tầm thường thì dựa vào cái gì để thu hút Hạ An? Người ưu tú gấp mấy lần mình muốn theo đuổi Hạ An có cả khối.
Hạ An sẽ không thích mình, thật ra Kha Nhược Sơ đã sớm biết hiện thực này. Nhưng cho dù là vậy cô cũng muốn ở bên cạnh Hạ An.
Kha Nhược Sơ nước mắt rơi như mưa, cô là người rất dễ khóc. Chỉ cần một câu nói vô tình cũng đủ để cô có thể khóc thật lâu.
Tựa như đêm nay, Hạ An không cùng cô đi mừng sinh nhật...
Thịnh tổng có tiếng nữ vương trong quán bar hôm nay tâm tình không tốt, cũng ngồi một góc quầy bar thưa người một mình uống rượu, xem cô gái bên cạnh cầm ly nước ép dưa hấu, cúi đầu khóc nửa ngày. Nhịn không được thói quen 'thương hoa tiếc ngọc'.
Kha Nhược Sơ cúi đầu, một tờ khăn giấy đưa tới trước mặt, cô ngẩng đầu trước mặt là khuôn mặt xinh đẹp hút mắt nhìn, thế nhưng xa lạ làm cho cô có chút cảnh giác
Thịnh Như Khởi có khuôn mặt dịu dàng nữ tính, nhưng tính cách thì không có chút ăn nhập nào với hai chữ 'dịu dàng', tận trong xương tủy là trăm phần trăm hồ ly tinh đắc đạo.
"Lau mắt đi." Thịnh Như Khởi nói, không thể không nói lúc cô gái này ngẩng đầu làm nàng có chút thất vọng, bởi vì không xinh đẹp như trong tưởng tượng của nàng.
"Cám ơn..."
Một lúc sau cô gái bên cạnh vẫn còn khóc, lần đầu tiên Thịnh Như Khởi thấy được một người có thể khóc lâu đến vậy, cũng là lần đầu tiên thấy người dùng nước ép dưa hấu mua say...
Thịnh Như Khởi bưng chén rượu, ngồi bên cạnh Kha Nhược Sơ: "Thất tình sao?"
Kha Nhược Sơ nhìn nhìn đối phương, không trả lời.
"Tôi nhìn rất giống người xấu à?" Thịnh Như Khởi thấy đối phương như con cừu nhỏ đang hốt hoảng, nghĩ đây là lần đầu tiên cô ấy đến quán bar, tuổi cũng không lớn.
"Không phải." Kha Nhược Sơ nghiêm túc đáp, người trước mặt vừa đẹp tính lại mềm, ấn tượng đầu tiên cũng không tệ, chỉ là Kha Nhược Sơ có thói quen duy trì khoảng cách với người không quen.
Nhìn vẻ mặt thuần khiết của Kha Nhược Sơ, Thịnh Như Khởi có một suy đoán: "Lần đầu thất tình sao?"
Kha Nhược Sơ yên lặng lắc đầu, so với thật tình cô cảm thấy mình còn thảm hơn, chí ít để thất tình thì cũng phải là đã từng của nhau...
"Vậy cô khóc cái gì?" Thịnh Như Khởi nhìn chằm chằm Kha Nhược Sơ, đột nhiên cảm thấy người này rất hợp mắt, sao có thể ngoan đến như vậy, ngoan đến mức khiến người ta muốn bắt nạt...
Kha Nhược Sơ nghĩ nghĩ, dù sao cũng không quen, xem người ta như gốc cây tâm sư một chút cũng tốt: "Người tôi thích không thích tôi."
Thịnh Như Khởi nghe xong cười cười: "Là chuyện rất bình thường."
Kha Nhược Sơ mím môi nhìn Thịnh Như Khởi cuời, nghe thấy đối phương nói như vậy thì viền mắt ướt sũng, nước mắt lại rơi.
"Đừng khóc, đừng khóc." Thịnh Như Khởi như dỗ dành trẻ con, lấy ra khăn tay giúp Kha Nhược Sơ lau nước mắt, nhìn trạng thái bây giờ của Kha Nhược Sơ làm nàng nghĩ đến một chuyện của bản thân: "Tôi cũng từng thích một người thật lâu thật lâu, lúc đó còn nghĩ cả đời này chỉ sẽ thích người đó ..."
"Sau đó thì sao?" Thấy đối phương không nói thêm gì, Kha Nhược Sơ chủ động hỏi.
"Không có sau đó, người đó không thích tôi." Thịnh Như Khởi xem như hào phóng nói.
"Tôi cũng cảm thấy tôi sẽ chỉ thích người đó." Kha Nhược Sơ cúi đầu, âm u nói.
"Chưa thổ lộ đúng không?"
Kha Nhược Sơ thẹn thùng gật đầu.
"Quen biết thêm nhiều người một chút." Thịnh Như Khởi nhấp một chút rượu, lại nói: "Quen biết thêm nhiều người cô sẽ thấy, tình cảm không chỉ có một lựa chọn."
"Vậy bây giờ cô còn yêu thích người đó không?"
"Muốn biết" Thịnh Như Khởi nổi lên hứng thú với cô bé trước mặt, cười nói: "Muốn biết thì uống với chị đây một ly."
"Tôi không biết uống rượu"
Ôi giời~ sao lại có cô bé ngoan như vậy chứ? Thật muốn vò vò mặt em ấy, Thịnh Như Khởi cười nói "Uống thử là biết mà."
Thấy đối phương là người dễ nói chuyện, Kha Nhược Sơ do dự một chút, nghĩ một ly rượu cũng không sao nên không tiếp tục từ chối.
Kha tiểu thư có lẽ đánh giá quá cao tửu lượng của mình.
Một ly xuống bụng khuôn mặt nhỏ trở nên đỏ bừng bừng, Kha Nhược Sơ thầm nghĩ, quả nhiên mình không thích hợp với rượu, một chút cũng không được...
"Sao vậy?" Thịnh Như Khởi thấy cô tự nhiên đỏ mặt như quá táo tàu, hỏi.
"Tôi đi toilet một chút..." Kha Nhược Sơ nói xong lập tức rời đi.
Thịnh Như Khởi có chút không yên lòng nên đuổi theo sau. Kha Nhược Sơ chống tay lên bồn rửa, nhìn mình trong gương, mặt đỏ như trái chín. Rượu này độ cồn sao lại cao như vậy? Cả đầu đều muốn ngất ngây...
"Không sao chứ?" Thịnh Như Khởi tới gần Kha Nhược Sơ, một bên xã khăn tay, một bên lau mặt cho cô, nói: "Thật sự không thể uống rượu sao?"
"Tôi gạt cô làm gì..." Kha Nhược không mềm giọng oán giận một câu, say rượu làm cô càng thêm khó chịu, nhỏ giọng nức nở khóc.
"Tại sao lại khóc nữa rồi?"
"Khó chịu...." Kha Nhược Sơ mếu máo nói.
"Sớm biết như vậy đã không cho cô uống." Thịnh Như Khởi cuời cười lau nước mắt cho cô, lau đến giọt nước mắt đọng nơi khoé miệng thì đầu ngón tay đúng lúc chạm vào bờ môi mềm mại, trong lòng Thịnh Như Khởi có chút ngứa.
Người này thật dịu dàng, Kha Nhược Sơ si ngốc nhìn chằm chằm Thịnh Như Khởi, có lẽ do quá lâu không được ai quan tâm như vậy, một người xa lạ cũng có thể làm mình cảm động.
Nhìn lâu dễ dẫn tới cháy nổ.
Nhìn Kha Nhược Sơ ngoan ngoãn lại thẹn thùng, Thịnh Như Khởi nâng mặt cô lên, cúi đầu hôn xuống....
"Ưm ..." Kha Nhược Sơ nửa tỉnh nửa mơ, muốn đẩy Thịnh Như Khởi ra nhưng đối phương lại ra sức hôn xuống mình, môi rất mềm xen lẫn mùi hương mị hoặc.
Bị cồn ảnh hưởng, Kha Nhược Sơ nóng đến cả đầu, bị hôn đến ý loạn tình mê, mặt càng thêm đỏ.
Thấy cô xấu hổ đỏ mặt, Thịnh Như Khởi lại càng thêm yêu thích, nhẹ hôn lên tai cô: "Lần đầu hôn môi sao?...còn không biết dùng lưỡi."
~~~~
Mẹ ruột có lời muốn nói:
Chương này dành cho cp phụ, xem như giải thích rõ ràng một chút, bởi vì sự phát triển của cp chính có liên quan đến cp phụ nên những phân cảnh này đều là cần thiết, cơ mà tổng thể không chiếm quá nhiều đâu~
Mị: hê hê~...sao tự nhiên có cảm tình với cp phụ ghê nơi hà~ mà xem ra có rất nhiều bạn đợi bộ này ha~ chả bù với bộ bên kia của mị, tiêu điều quá chừng :))~