Buổi chiều Thời Yên cùng Elle đi ra ngoài dạo phố, trăm triệu không nghĩ tới đây là đánh yểm hộ cho Lục Cảnh Nhiên.
Nhìn biệt thự đột nhiên có thêm hoa hồng, nghi ngờ trong lòng Thời Yên lớn hơn nữa. Trước kia cô đã học một khoá học ở cửa hàng bán hoa, mấy đóa hoa hồng này đều không phải loại trong nước, hơn nữa phẩm chất rất tốt. Cô cầm một đóa ở trêи tay nhìn ngắm, theo hoa hồng đi đến hoa viên biệt thự.
Lục Cảnh Nhiên không ở trong hoa viên, chẳng qua trêи mặt cỏ hoa viên, dùng hoa hồng tạo thành một trái tim lớn. Thời Yên không nhìn được cười một tiếng, đi qua trái tim kia: “Quê (tục) thế.”
Lục Cảnh Nhiên trốn ở chỗ tối: “……”
Phương án này là Kiều Vũ cung cấp, xem ra phải trừ tiền thưởng của cậu ta.
Kiều Vũ lĩnh hội được ý tứ trong mắt anh, âm thầm ở trong lòng kêu khổ. Tên mạng của thư ký Thời là Thời Mỹ Lệ, lại đam mê nói mấy lời sến súa, rốt cuộc có tư cách gì nói anh quê!
Quê một chút mới xứng với cô!
Thời Yên đi đến trước hoa hồng, phát hiện chính giữa trái tim hoa hồng, đặt một cái…… nhẫn kim cương sáng lấp lánh! Cái nhẫn này có thiết kế rất độc đáo, là thiết kế sư phí rất nhiều tâm huyết nghĩ ra được, nhưng Thời Yên hiện tại chỉ có thể thấy viên kim cương siêu lớn trêи nó.
Thật sự siêu lớn!
Lục Cảnh Nhiên dựa theo kịch bản, ở ngay lúc này đi ra ngoài, từ trêи hoa hồng lấy được nhẫn, quỳ một gối xuống đất: “Quý cô Thời Yên, em bằng lòng gả cho anh không?”
Tuy rằng đã sớm đoán được Lục Cảnh Nhiên chuẩn bị cầu hôn cô, nhưng lúc anh thật sự cầm nhẫn quỳ một gối xuống đất, trong lòng Thời Yên vẫn bị xúc động. Ban đầu tiếp cận Lục Cảnh Nhiên, anh cao cao tại thượng, hiện tại anh lại buông tất cả kiêu ngạo và rụt rè của mình, thành kính quỳ gối trước mặt, thỉnh cầu mình gả cho anh.
Cô ổn định tâm thần, học như phu nhân che miệng cười hai tiếng: “Quý cô Thời Yên gì chứ, là phu nhân thân vương.” Cô nói rồi vươn tay trái mình ra, nói với Lục Cảnh Nhiên: “Mau, đeo nhẫn kim cương cho em.”
“……” Lục Cảnh Nhiên cười nhẹ một tiếng, đeo nhẫn lên ngón áp út của cô.
Lớn nhỏ vừa vặn, như phù hợp với hai người bọn họ.
Lục Cảnh Nhiên nắm tay cô đứng lên, không trung như đã hẹn ước với anh, vào ngay lúc này bắn pháo hoa rực rỡ.
“Oa, anh còn chuẩn bị pháo hoa?” Thời Yên ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời từng đóa pháo hoa, “Thật là tất cả chiêu thức quê mùa đều bị anh dùng hết rồi!”
“……” Lục Cảnh Nhiên mím môi, nắm chặt tay cô vài phần, “Quê một chút không sao, dùng được là được.”
Thời Yên gật gật đầu: “Không sai, tựa như chiếc nhẫn kim cương này, rất tục, nhưng em thích.”
Lục Cảnh Nhiên: “……”
Sau khi Lục Cảnh Nhiên cầu hôn Thời Yên thành công, công việc hôn lễ chính thức an bài, nguyên chủ của Thời Yên ở thế giới này cũng là cô nhi, cho nên cũng không có bạn bè thân thích cần mời, bên Lục Cảnh Nhiên, mời đều là huyết tộc cao quý…… Vì thế bọn họ vui sướиɠ mà định hôn lễ định cử hành nửa đêm.
Khi công ty tổ chức hôn lễ nhận được đơn đặt hàng này, do dự rất lâu muốn báo cảnh sát hay không —— cái này thấy thế nào cũng như là muốn tổ chức minh hôn!
Sau đó vẫn là Kiều Vũ trực tiếp liên hệ ông chủ công ty tổ chức hôn lễ, nói với anh ta thế giới to lớn việc lạ gì cũng có, cô dâu chú rể thích cử hành hôn lễ nửa đêm. Sau đó chuyển một số tiền khổng lồ tới.
Công ty tổ chức hôn lễ tỏ vẻ, bố ngài nói cái gì đều đúng!
Hôn lễ giao cho trợ lý Kiều toàn quyền xử lý, chụp ảnh cưới vẫn là Lục Cảnh Nhiên và Thời Yên tự mình trình diện. Hai người đều là thiên hành giả, ban ngày chụp ảnh cưới cũng không có ảnh hưởng gì, nhưng Thời Yên đột phát ý nghĩ kỳ lạ, cho rằng hôn lễ cũng cử hành ở nửa đêm, dứt khoát ảnh cưới cũng chụp nửa đêm đi, hành xử khác người cỡ nào!
Lục Cảnh Nhiên tự nhiên là cái gì cũng theo cô, bảo Kiều Vũ đi an bài.
Nhϊế͙p͙ ảnh gia nhận được đơn hàng: “Meo meo meo???”
Nhϊế͙p͙ ảnh gia lão Vương làm nghề này đã hai mươi năm, trong hai mươi năm hành nghề của ông, trước nay chưa gặp qua cặp vợ chồng nào muốn nửa đêm chụp ảnh cưới trong núi sâu. Đơn hàng lần này, thấy thế nào cũng quỷ dị, ngay từ đầu ông cự tuyệt, sau đó Kiều Vũ cho ông một tờ chi phiếu.
Ngày hoàng đạo, lão Vương mang theo đoàn đội của ông, đúng giờ đi tới núi sâu, chuẩn bị chụp ảnh cho cặp đôi đầu óc có bệnh này. Thời Yên và Lục Cảnh Nhiên đã trang điểm thay quần áo, ngồi trêи dây đu hoa viên biệt thự nói chuyện. Ánh mắt đầu tiên của lão Vương thấy bọn họ thì cảm thấy hết thảy đều có thể lý giải, người mà dinh dưỡng đều chuyển hết lên mặt, đầu óc tương đối dễ dàng có vấn đề.
Chửi mắng thì chửi mắng, nhưng lão Vương làm việc rất chuyên nghiệp. Hơn nữa người mẫu Lục Cảnh Nhiên và Thời Yên rất ăn ảnh, hơn nửa đêm lão Vương chụp rất nhiệt huyết sôi trào.
Chụp ảnh ban đêm, vấn đề lớn nhất chính là ánh đèn, nhưng mấy cái này ở trong mắt lão Vương đều không phải vấn đề, hơn nữa bây giờ còn có máy tính hậu kỳ cường đại. Khi xuất ảnh, hiệu quả tốt không tưởng được, ảnh cưới ban đêm lộ ra cảm giác đẹp huyền bí. Lão Vương chấm tổ chụp ảnh lần này điểm.
Thời Yên cũng rất hài lòng với tổ chụp ảnh này, cô chọn mấy tấm mình thích nhất, đến lúc đó treo ở hiện trường hôn lễ.
Hôn lễ chuẩn bị đâu vào đấy tiến hành, nhạc đệm nhỏ duy nhất là, ý tưởng Lục Cảnh Nhiên tự mình làm bánh cưới, khi đầu bếp làm điểm tâm thấy ảnh anh thiết kế tuyên bố phá sản.
Anh hoàn toàn không biết gì cả về mỹ thực.
Không làm được bánh cưới, làm một ít đồ ngọt thì có thể, buổi tối trước hôn lễ một ngày, Lục Cảnh Nhiên còn ở trong phòng bếp mân mê bánh cưới xếp tầng. Quản gia nhìn anh một mình ở bên trong bận việc, đi đến giúp anh.
“Không cần.” Lục Cảnh Nhiên cự tuyệt ý tốt của ông, “Sắp xong rồi, tự tôi được mà.”
Quản gia cung kính khom người với anh, lui sang một bên. Lục Cảnh Nhiên chỉ mặc một cái áo sơmi, cổ tay áo xắn lên khuỷu tay, trêи mặt vải cao cấp, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy một chút vết bẩn. Quản gia nhìn anh, bỗng nhiên rất có cảm xúc: “Tiên sinh, từ sau khi Thời tiểu thư xuất hiện, ngài thay đổi rất nhiều.”
Động tác trêи tay Lục Cảnh Nhiên dừng một chút, nghiêng đầu cười với ông: “Tôi cũng cảm thấy như vậy, có điều tôi thích mình hiện tại.”
Quản gia nở một núi cười vui mừng, rời khỏi phòng bếp.
Hôn lễ Lục Cảnh Nhiên và Thời Yên cử hành náo nhiệt cực điểm, rất nhiều huyết tộc địa vị và người thân phận tôn quý tới, hiện trường còn che kín hoa hồng xinh đẹp, tất cả đều là ngắt từ lâu đài của Lục Cảnh Nhiên.
Chẳng qua vì để tất cả mọi người đều có thể nhấm nháp được các loại mỹ vị trong hôn lễ, mà không phải một người ôm một ly máu uống, lối vào hội trường thuốc được phát cho khách tham dự một cách có trật tự, khung cảnh rất mê người.
Mặc kệ nói như thế nào, đây là một buổi hôn lễ long trọng, đây là một buổi hôn lễ thắng lợi! Mãi đến rất nhiều năm sau còn bị huyết tộc nói chuyện say sưa. Sau hôn lễ, kiến trúc sư Lục Cảnh Nhiên tìm trước đó cũng từ nước ngoài trở lại. Bởi vì biệt thự phải sửa chữa, anh vừa lúc mang theo Thời Yên nhàn rỗi có thời gian nghỉ kết hôn, hưởng tuần trăng mật tại tất cả các nơi anh có bất động sản trêи thế giới.
Không bao lâu, Thời Yên mang thai, sinh ra hai cục cưng xinh đẹp đáng yêu. Hai cục cưng kế thừa toàn bộ ưu điểm của bố mẹ, không chỉ có dáng dấp cực kỳ xinh đẹp, còn không hề sợ ánh mặt trời. Hai người bạn nhỏ cũng lớn nhanh hơn nhân loại, sau khi bọn chúng biết nói chuyện thì mỗi ngày đều phải tìm đối phương cãi nhau.
Anh trai: “Em uống máu sói mà lớn đúng không, cho nên mới thành tiểu bạch nhãn lang!”
Em gái: “Vậy anh cũng uống máu heo lớn lên, cho nên mới thành óc heo.”
Thời Yên: “……”
Nhớ trước đây cô nói Lục tổng có tai mèo là thiện lương cỡ nào!
Chờ sau khi hai đứa nhỏ thành niên, Lục Cảnh Nhiên giao công ty và chuyện mật đảng cho chúng, còn bản thân dẫn theo Thời Yên đi xem phồn hoa khắp nơi. Anh sống nhiều năm như vậy, tất cả cảnh đẹp trêи thế giới này anh đều ngắm rất nhiều lần, nhưng giờ phút này ngắm cùng Thời Yên, lại cảm thấy đẹp xưa nay chưa từng có.
Sau khi ngắm phồn hoa khắp thế gian, cũng có chút ủ rũ, lúc này Lục Cảnh Nhiên nói với Thời Yên, huyết tộc còn có một kỹ năng tên là ngủ đông —— nhưng kỹ năng này chỉ có trưởng lão tôn quý và thân vương có thể sử dụng, dù sao ngủ say mấy trăm năm không làm việc, không phải đãi ngộ huyết tộc bình thường có thể hưởng thụ.
Chỗ tốt của ngủ đông không chỉ là như vậy, nó còn có thể khiến huyết tộc trong quá trình ngủ say trở nên càng ngày càng cường đại.
“Cách một thời gian anh lại ngủ đông ba năm trăm năm.” Lục Cảnh Nhiên nói.
“Ba năm trăm năm?” Thời Yên nhìn anh, ánh mắt trở nên càng ngày càng hài hước, “Cho nên trước đó anh nói với em, anh tám chín trăm tuổi, là gạt em đúng không?”
Lục Cảnh Nhiên: “……”
Anh trầm mặc một lát, cố gắng trấn định nói: “Cái này không quan trọng.”
“Không quan trọng anh còn gạt em làm gì?”
“……” Logic này hình như không thể phản bác, Lục Cảnh Nhiên khụ một tiếng, lảng sang chuyện khác, “Mỗi lần ngủ say tỉnh lại, thế giới sẽ thay đổi khác, mà chúng ta cũng cần sử dụng thân phận mới, một lần nữa dung nhập xã hội loài người.”
Thời Yên nghĩ đến mấy bức tranh sơn dầu trong tầng ngầm của Lục Cảnh Nhiên, gật đầu.
“Phiền toái duy nhất chính là, mỗi lần đổi thân phận đều phải đặt một cái tên cho mình.” Đặt tên với Lục Cảnh Nhiên mà nói, thật sự rất phiền.
Thời Yên cười nói: “Cái này có gì khó, lần sau anh tên là Louis Cẩu Đản XIII.”
Lục Cảnh Nhiên: “……”
Có thể đặt tên Thời Mỹ Lệ cho mình, nghĩ đến trong đầu cũng chỉ có loại tên này.
Anh không đánh giá với cách lấy tên của Thời Yên, dù sao anh tuyệt đối không có khả năng dùng là được. Anh bảo quản gia giúp anh chuẩn bị một cái quan tài xa hoa cho hai người, mang theo Thời Yên tới lâu đài cổ xưa nhất của mình.
Xung quanh lâu đài của Lục Cảnh Nhiên luôn là biển hoa lớn, có hoa hồng, cũng có tường vi, còn có bạch sơn chi. Tầng ngầm lâu đài bày một cái quan tài KING SIZE hai người, tay nghề và gỗ cực kỳ tinh xảo, chung quanh còn phủ kín hoa hồng màu trắng. Mấy đóa hoa này được trải qua xử lý đặc thù, vĩnh sinh vĩnh thế nẩy nở không tàn.
Thời Yên biến thành ma cà rồng lâu như vậy còn chưa từng ngủ trong quan tài, vốn dĩ cho rằng sẽ không quen, nhưng nằm rồi cũng không cảm thấy có bao nhiêu khó chịu. Lục Cảnh Nhiên ngủ bên cạnh cô, cùng cô mười ngón tay đan vào nhau: “Lần này anh không muốn ngủ lâu lắm, anh bảo quản gia sau một trăm năm đánh thức chúng ta.”
“Vâng.”
“Chúng ta một trăm năm sau gặp lại.” Lục Cảnh Nhiên cười nhìn cô, ánh mắt ôn nhu thâm tình.
Thời Yên cũng nở nụ cười với anh: “Một trăm năm sau gặp.”
Nói xong, Thời Yên chậm rãi nhắm mắt lại, nặng nề mà ngủ.
Ý thức phảng phất rời khỏi thân thể, Thời Yên choàng mở mắt, phát hiện bản thân đang ở trong không gian giả thiết lần đầu tiên vào thi đấu khiêu chiến.
【 Đinh, phó bản 《 Tổng giám đốc ma cà rồng thân yêu 》 kết thúc, chúc mừng thông qua ải thứ nhất, kế tiếp còn tám mươi ải nữa. 】
Thời Yên: “What???”
【 Chỉ đùa một chút thôi, tôi chỉ là muốn tăng thêm một chút. 】
Thời Yên: “……”
OJBK.
【 Rõ ràng qua ải rồi, trông cô lại có vẻ không quá vui nhỉ? 】
Thời Yên cảm thấy hệ thống này còn rất mẫn cảm: “Không, chỉ là có chút luyến tiếc nam chính. Hơn nữa một trăm năm sau, tôi vẫn chưa tỉnh lại thì sao giờ?”
【 Yên tâm đi, cô xuyên qua đều là tiểu thuyết Tấn Giang, tiểu thuyết kết thúc ở tình tiết này, sẽ không có tình tiết kế tiếp, hơn nữa ý thức của nam chính cũng sắp tiến vào thế giới sau. 】
Thời Yên sửng sốt: “Có ý gì?”
【 Khụ, không tiện lộ quá nhiều. 】
Thời Yên: “……”
【 Đinh, chúc mừng qua ải thế giới thứ nhất, thu hoạch tích phân hệ thống, nam chính tặng tích phân. 】
“???”Thời Yên lại ngốc, “Có ý gì? Nam chính tặng tích phân là cái gì cơ?”
【 Thương thành tích phân đã khai thông, dùng tích phân đổi vật phẩm ở Thương thành. Người khiêu chiến sau khi qua ải thế giới, ngoài hệ thống sẽ khen thưởng tích phân nhiệm vụ, nam chính cũng sẽ chuyển độ hảo cảm của mình thành tích phân tặng cho cô. 】
“……” Thời Yên bình phẩm cái quy tắc này, “Hệ thống cũng quá keo kiệt rồi đấy.”
Vẫn là nam chính tốt với cô.
【 Chúc mừng giải khóa ảnh đồ họa (CG)《 Tổng giám đốc ma cà rồng thân yêu 》, chọn một tấm ảnh trong tập đồ họa để lưu trữ. 】
Trước mặt Thời Yên bắn ra một loạt bức ảnh, đều là tấm ảnh cưới của cô và Lục Cảnh Nhiên, cô chọn một tấm bọn họ ôm nhau hôn môi dưới ánh trăng, hỏi hệ thống: “Ảnh đồ họa này có ích lợi gì?”
【 Về sau ra ngoài cô có thể đóng khung để treo ở trong nhà. 】
Thời Yên: “……”
OK.
【 Sắp mở ra thế giới sau, xin chuẩn bị sẵn sàng. 】
“Từ từ, Thương thành tích phân mi nói thì sao?”
【 Thương thành tích phân sẽ chính thức mở ra sau khi đến thế giới sau. 】
“…… Vậy đến đi.”
Thân thể lại bắt đầu trở nên bay bổng, trong quá trình Thời Yên bị truyền tống, nghe được hệ thống nói ở bên tai mình: “Thế giới mới đã thành lập, chúc mừng, lần này cô là nữ chính, còn là thiên kim hào môn.”
Thời Yên kϊƈɦ động mở mắt ra, phát hiện bản thân đang đứng trong một căn phòng nhỏ. Tuy căn phòng này tốt hơn phòng thuê lúc trước của cô, nhưng cũng chỉ là một căn phòng đơn giản, tuyệt đối không vượt qua năm mươi mét vuông.
“Xin mi lập tức giải thích một chút, tại sao thiên kim hào môn lại ở trong căn phòng kiểu này!” Thời Yên rất tức giận!
【 Xin người khiêu chiến đừng kϊƈɦ động, cốt truyện chính là như thế à nghen. 】
“……” Hệ thống đây là chột dạ đến cả tiếng địa phương cũng nhảy ra sao?
【 Đinh, phó bản 《 Ảnh đế siêu thích viết thư tình 》 kϊƈɦ hoạt. 】
Thời Yên: “……”
Câu truyện kiểu này thật sự sẽ có người đọc sao? Nhưng xem ra truyện lần này là giới giải trí?
Cô nhìn quanh phòng một lượt, liếc mắt một cái liền thấy tấm ảnh cưới treo ở đầu giường —— ảnh cưới của cô và Lục Cảnh Nhiên.
Nói như vậy cũng không chuẩn xác, người trêи ảnh xác thật là hai người họ, nhưng cũng không phải bọn họ trong thế giới ma cà rồng trước, mà là bọn họ thế giới này. Thời Yên nhìn tấm ảnh cưới này thẫn thờ một lát, lại gọi tới hệ thống: “Mi không nên giải thích một chút sao?”
【 Vì tiết kiệm kinh phí, tất cả nam chính đều dùng một nguyên hình. 】
“Tên cũng đều là Lục Cảnh Nhiên?”
【 Đúng vậy, tựa như cô vẫn tên Thời Yên. 】
“Nam chính của mỗi người khiêu chiến đều là anh ấy sao?”
【 Không, chỉ có cô là Lục Cảnh Nhiên. 】
Thời Yên cảm thấy cái thi đấu khiêu chiến này hình như rất mờ ám, có điều lúc này cô càng để ý một sự kiện khác: “Mi nói nam chính có nguyên hình?”
【 Đúng vậy. 】
“Ý chính là, tôi trở lại thế giới hiện thực, là có thể tìm được anh ấy?”
【 Lý thuyết thì là như thế, nhưng tôi sẽ không để lộ tin tức của anh ấy ra bên ngoài. 】
Thời Yên phân tích tất cả tin tức mà hệ thống nói một lần, cảm thấy như là Lục Cảnh Nhiên đang cùng cô xuyên qua. Cô không hỏi nhiều nữa, nghĩ đến hệ thống cũng sẽ không thành thật nói cho cô, nhưng nghĩ đến sau khi rời khỏi đây có thể ở trong hiện thực tìm được Lục Cảnh Nhiên, tâm trạng của cô không thấp như vừa rồi nữa.
Một ít tin tức dần dần đưa vào trong não Thời Yên, nam chính Lục Cảnh Nhiên lần này không phải là một ma cà rồng, mà là ảnh đế được hàng nghìn người hâm mộ, ở trêи màn ảnh luôn lạnh như băng sương – Lục ảnh đế, sau lưng lại là một người siêu thích viết thư tình buồn nôn cho vợ mình.
Vợ anh đương nhiên là mình, bọn họ đã kết hôn bí mật ba năm.
【《 Ảnh đế siêu thích viết thư tình 》 là truyện nữ chính trọng sinh, trước khi truyền ký ức nữ chính đời trước cho cô, sẽ triển lãm hàng khuyến mãi của Thương thành tích phân lần này. 】
Hàng khuyến mãi chỉ có một, tên là Thời gian hồi tưởng hoàn, giá gốc tích phân, khuyến mãi có hạn tích phân.
【 Thương phẩm chỉ được mua một lần, chỉ có thể sử dụng ở thế giới này, giá đặc biệt kết thúc sau phút, lần sau mua cần tiêu phí tích phân. Đặc thù của thương phẩm: Khiến thời gian trở lại một giờ trước, chỉ có thể sử dụng một lần. 】
Thời Yên cảm thấy thương phẩm này khẳng định là ở thế giới này cần dùng đến, liền không chút suy nghĩ mua —— hiện tại không mua, lúc sau cô không mua nổi.
Hơn nữa hàng giảm giá luôn khiến phụ nữ xúc động.
【 Sắp truyền ký ức nữ chính đời trước cho cô, xin chuẩn bị sẵn sàng. 】