Thành Vân là ca ca của Hồng Nhi, nhờ Hồng Nhi nhờ vả, bảo hắn chiếu cố chính mình. Sở Liên Nhi cho tới bây giờ, mới rốt cục suy nghĩ cẩn thận, đối Hồng Nhi lại sinh ra cảm kích một lần nữa.
Mặc kệ Hồng Nhi có phải là “Gian tế” Đông Ly Thuần an bài bên cạnh mình không, nhưng Hồng Nhi đối với mình xác thực rất tốt, mà ngay cả nàng rời đi phủ hoàng tử, dưới tình huống đưa mắt không quen, không nhà để về, nàng đã nghĩ kỹ đường lui thay nàng.
Mà Thành Vân đối với mình cũng xác thực rất tốt, chẳng những an bài chỗ ở thượng đẳng, còn bảo Đô Chỉ Huy Sứ Nam Lăng phái nha hoàn hầu hạ nàng. Càng làm cho nàng kinh dị chính là, cả mở hội nghị quân sự với những tướng lĩnh khác thì Thành Vân đều dẫn theo nàng .
Bên ngoài chòi gác nhìn như đơn giản, bên trong cũng chia ra ba gian trong giữa ngoài, gian ngoài là chỗ hằng ngày tiếp khách và chỉ huy tác chiến. Chính giữa trống trải hơn, ngoại trừ một bộ địa đồ khổng lồ trên tường, một tấm bản đồ lớn trên vị trí chủ soái chính giữa không còn vật khác, là chỗ Hồ Vĩnh tổng chế tam quân và chư tướng nghị luận quân vụ chế định thẻ chiến, phòng trong thì là thư phòng của hắn và phòng ngủ. Mà lầu hai thì là chỗ của Thành Vân và Sở Liên Nhi, bởi vậy có thể thấy được, Thành Vân ở Nam Lăng, là nhân vật được hưởng độc quyền và quyền lực tuyệt đối.
Sở Liên Nhi đi theo bên cạnh hắn, xem như thơm lây.
Sau khi Thành Vân đến Nam Lăng, mấy ngày hôm trước đều đi cùng Hồ Vĩnh, quen thuộc tất cả phòng bị quân sự và quan ải ở Nam Lăng rồi, sau đó lại lệnh Hồ Vĩnh kích trống tụ họp. Ngày thứ hai, ba binh tướng sĩ cả Nam Lăng, từ thiên kỵ trưởng tới tướng quân đều đến đông đủ, bọn họ một thân nhung trang, mặt mũi tràn đầy dữ tợn, đeo đao dắt kiếm ngồi ở trên vị trí, hiển uy phong lẫm lẫm.
Hồ Vĩnh mặc quan bào màu xanh có thêu ác điểu, mà Thành Vân, y nguyên một bộ áo bào trắng nhẹ nhàng, hắn cùng với Sở Liên Nhi ở mọi người nhìn, chậm rãi tiến vào đại sảnh, ưu nhã ngồi xuống cho chỗ cầm đầu.
Sở Liên Nhi đi theo phía sau hắn, bị mọi người chăm chú dò xét như hổ rình mồi, biến thành không được tự nhiên. Nàng thấy Thành Vân đã ngồi xuống, chính mình lại không biết nên ngồi vào ở đâu, không khỏi hoảng hốt.
Thành Vân chỉ một ngón tay về chỗ ngồi dưới tay bên cạnh, ý bảo nàng ngồi ở chỗ nầy. Trong tiếng hít không khí của mọi người, Sở Liên Nhi kiên trì, không để ý Hồ Vĩnh trừng to mắt, ngồi trên vị trí đối diện với tổng chế tam quân.
Trong ánh mắt dường như muốn cắn nuốt nàng của nhiều tướng sĩ, Sở Liên Nhi như đứng ngồi không yên, ngồi khó chịu. Mà ngược lại Thành Vân, khí định thần nhàn, thong dong bình tĩnh nhấp một hớp nước trà Thành Kiều chuyển tới. Hắn tại một đám tướng sĩ uy phong tám phía, khí lấn núi sông, hiển nhã nhặn nho nhã, phong độ nhẹ nhàng.
Không biết Thành Vân xuất thân cao quý không, bất quá, xem muội muội Hồng Nhi của hắn chỉ làm nha hoàn, chắc hẳn trước kia hắn cũng chỉ là người thường mà thôi. Nhưng trên người hắn có cỗ khí độ làm người phục, có thể là trường kỳ ở vào vị trí cao mà luyện nên uy nghi.
Chúng tướng hướng Thành Vân chào theo nghi thức quân đội rồi, thì phân biệt ngồi vào vị trí, nhưng ánh mắt bọn họ lại không tự chủ được nhìn về phía Sở Liên Nhi ngồi ở bên cạnh dưới Thành Vân. Trong nội tâm đều đoán, nữ nhân này có thân phận gì.
Nói là nha hoàn, nàng lý nên đứng ở sau lưng Thành Vân hầu hạ mới phải, nhưng nàng vốn lại ngồi, hơn nữa mặc không giống, cử chỉ cũng không giống.
Nói là thủ hạ của Thành Vân, cũng rất gượng ép. Quân sự trọng địa, có nữ nhân tham gia ý kiến sao?
Sở Liên Nhi bị chúng tướng dò xét thiếu chút nữa tìm một cái lỗ chui vào, nàng hung hăng liếc Thành Vân, trong nội tâm thầm mắng, cái tên bá đạo, hắn muốn cùng chúng tướng mở hội nghị quân sự cường kéo nàng tới làm cái gì? Nàng một nữ nhân, lại không có học qua binh pháp, so với bọn tướng sĩ dũng mãnh thiện chiến này, chẳng lẽ còn có thể lên trời sao?
Nhưng Thành Vân không muốn cho nàng, người này nắm giữ nhược điểm của nàng.
Nam Lăng tuy là cứ điểm quân sự, nhưng chỗ vắng vẻ lợi hại, bốn phía không phải núi chính là đồi, cây nông nghiệp rất khó phát triển, ở đây chỉ có lương thực phụ cùng một ít thức ăn làm bằng bột mì thô ráp khó có thể nuốt xuống, điều này làm cho nàng quen với gạp và rau đưa phương Nam căn bản không thích ứng được, thời gian mới ngắn ngủn vài ngày, nàng liền gầy một vòng lớn, làn da cũng bởi vì thiếu khuyết nước mà biến thành khô vô cùng.
Suốt ngày than thở đối với cái gương bị Thành Vân phát hiện, tiểu nhân này liền lấy đây uy hiếp, cùng hắn tham dự hội nghị phương án tác chiến đối phó Thát Yên, hắn sẽ nghĩ biện pháp cho nàng ăn lương thực tươi đã lâu chưa nếm qua.
Suy nghĩ vì bụng mình, Sở Liên Nhi mạo hiểm bị chúng tướng sĩ xem thành động vật lạ mà thưởng thức, cũng phải kiên trì ngồi vào phía dưới Thành Vân.
Mắt Sở Liên Nhi trừng người đều quá dễ thấy, tất cả chúng tướng sĩ đều phát hiện, đều đang suy đoán quan hệ giữa nàng và Thành Vân.
Mà Thành Vân là người trong cuộc lại giống như không có việc gì, tinh tế quan sát bản đồ trước mặt, sau đó khen: “Địa hình, địa thế và hình dạng bề ngoài rất kỹ càng. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, Hồ đại nhân, bản đồ này, cả sông đều biểu thị đi ra, nếu giao chiến với man nhân ở thảo nguyên! Bộ địa đồ này liền giá trị mười vạn đại quân, Hồ đại nhân cho rằng phải không?”
Hồ Vĩnh cười nói: “Vân công tử nói phải, luôn bị động chờ bọn hắn đưa tới cửa, chúng ta lại chống cự, thành trì và quan ải chắc chắn hơn, tướng sĩ dũng mãnh hơn, lực lượng quân sự cường đại hơn nữa, cũng có một ngày bị công phá. Cho nên, lần này chúng ta không thể ngồi đợi đập chết nữa, chúng ta nên ra tay trước chiếm lợi thế, cho bọn hắn một lần xuống ngựa.”
Sở Liên Nhi nhìn Hồ Vĩnh, người này tuổi chừng bốn mươi, mép đen mặt đen, có ba túm râu, nói như văn nhân, trái ngược với một đại hắn, mặt thì nhìn như Bao công.
Nàng nguyên bản cực kỳ chán ghét nho thần lãnh binh, tại thấy Hồ Vĩnh khẽ đảo lí do thoái thác, lại đổi mới không ít đối với hắn.
Có thể tọa trấn tổng chế tam binh Nam Lăng, chắc hẳn Đông Ly Thuần biểu hiện ra chán ghét nho thần lãnh binh, nhưng trong nội tâm nhất định là trải qua nghĩ sâu tính kỹ. Bằng không, thảo nguyên này là vị trí hiểm yếu của Đông Ly quốc, nếu như bị công phá, vậy có bao nhiêu dân chúng phải gặp nạn, Đông Ly vốn dĩ trong ngoài đều khốn đốn chỉ sợ càng liên tiếp gặp nạn.
Thành Vân có chút đồng ý, con ngươi dài nhỏ có tán thưởng, làm như rất hài lòng ý thức quân sự vượt mức quy định của Hồ Vĩnh. Hắn chậm rãi nói: “Các triều đại đổi thay, man tộc liền phạm biên giới ta, tầng tầng lớp lớp. Chúng ta một mực ở vào cục diện bị động, hiện tại chúng ta nắm giữ địa hình và chi tiết của bọn họ, chúng ta liền đổi thủ thành công, triệt để tiêu diệt lòng mối hoạ lớn này, để dân chúng ở biên giới ta được an bình.”
“Lời công tử cực kỳ đúng. . . Chỉ là, bản đồ này, đều là ám vệ của công tử bí mật dùng muối ăn làm vật, nhử ra đổi lấy chiến mã và hàng da của bọn họ, đi khắp thảo nguyên, vẽ địa đồ giấu dưới yên mang về. Lúc sau Tống Tướng quân đưa đến trong tay vi thần không chế!”
Ám vệ? Sở Liên Nhi ngạc nhiên nhìn Thành Vân, thật không nghĩ tới, người này chẳng những là phụ tá tâm phúc của Đông Ly Thuần, còn là người đứng đầu đặc vụ a. Nhìn không ra, thật sự nhìn không ra.
Thành Vân phát hiện ánh mắt của nàng, mỉm cười với nàng, rồi hướng Hồ Vĩnh gật đầu, nói: “Lần này thảo nguyên phát sinh tuyết lớn dữ dội, các bộ lạc thảo nguyên đều gặp phải tai hoạ ngập đầu, hơn nữa Khắc Mãnh Cáp Nhĩ thủ lĩnh Thát Yên một lòng nghĩ báo thù, đã tụ tập sáu Bộ Lạc lớn, cùng mười vạn đại quân Nữ Chân, Hung Nô xâm chiếm Đông Ly, nghe thám tử hồi báo, bọn họ cách Nam Lăng không đến trăm dặm. Trước kia tác chiến, đánh bại địch xâm chiếm, đuổi họ ra chính là đại thắng, nhưng ta cho rằng, so với bị động phòng thủ, còn không bằng chủ động phóng ra.”
Hồ Vĩnh và tướng sĩ nghe vậy tất cả đều hưng phấn mà lớn tiếng nói: “Bọn thần cung nghe công tử diệu kế.”
Thành Vân ho nhẹ một tiếng, nghiêng đầu, nhìn Sở Liên Nhi, “Ngươi nói, hiện tại chúng ta có địa đồ chính xác nhất trên thảo nguyên, nắm giữ lai lịch của bọn họ, lần này xuất binh phần thắng có bao nhiêu? !”
Sở Liên Nhi không ngờ hắn đột nhiên hướng mình đặt câu hỏi, không khỏi ngẩn người, đầu còn chuyển chưa tốt, đợi nàng rốt cục làm rõ ràng ý tứ của Thành Vân và lực lượng quân sự của Đông Ly quốc ở thảo nguyên rồi, lúc này mới phát hiện ánh mắt các tướng lĩnh nhìn mình mang theo khinh thường và khinh thị, trong không khỏi nổi lửa, một cổ ý nghĩ muốn cho bọn họ lau mắt mà nhìn tự nhiên sinh ra, nàng lớn tiếng nói: “Phần thắng rất lớn, nhưng tất phải trả giá vạn binh lực.”
Mọi người đều ngạc nhiên, đều trợn mắt nhìn. Tướng sĩ ở đây, phần lớn tuổi đều ở ngoài bốn mươi, tại biên quan cơ hồ là ngựa chiến cả đời, sớm đã thân kinh bách chiến, có thể dùng một đỡ mười, lần này Khắc Mãnh Cáp Nhĩ mang mười vạn đại quân, cùng mười lăm vạn đại quân của bọn họ, cho dù cứng đối cứng, cũng là nắm chắc phần thắng. Nữ nhân này lại coi thường bọn họ, thật sự là tóc dài, kiến thức ngắn.