Quyển –
Cười hả dạ, tăng thêm tình ý
Vân Hi buồn cười nhìn nàng, đưa tay ôm nàng vào trong ngực trêu ghẹo: “Bây giờ binh lính đầy ra, cường đạo cũng chả có cơ hội. Ai bảo nàng phản ứng chậm chạp, làm chuyện ngớ ngẩn với cây cỏ.”
“Hoàng thượng đến khi nào? Sao không nghe ai nói?” Phi Tâm bị hắn kéo một cái, lúc này mới nhớ tới. Nàng nhìn bốn phía, nhưng lại không thấy ai nên vô cùng kinh ngạc.
“Trèo tường vào.” Hắn cười hết sức ngây ngô, Phi Tâm ngước mắt nhìn hắn, nhất thời không biết nên trả lời thế nào cho tốt. Ặc… Trèo tường… Nàng thật sự không tưởng tượng được hình tượng tôn kính của hắn thành ra cái dạng gì. Nhà của Phi Tâm trái phải đều có mấy phòng ở. Tường đại viện cũng rất cao, huống chi vẫn còn chỗ ở của nhiều người khác. Phi Tâm không biết hắn làm sao tránh được, nói vậy Bàng Tín cũng tới rồi. Nhưng hắn lại còn có thể tìm đến nơi này, cho dù dẫn theo Bàng Tín, việc này cũng có chút…
Vân Hi nhìn cái mặt cáo của nàng, cười cười, cũng không để ý mà nói thật: “Ta có bản đồ.” Chỉ một câu nói đã tháo gỡ nghi hoặc của nàng, nhưng lại làm cho hắn hết chỗ nói rồi. Không ngờ hắn lại đi trèo tường vào giờ này! Cái này mà để cho người ta nhìn thấy rồi truyền ra ngoài, chẳng phải cười đến rụng răng hả?
“Trên đường đi, nàng nói ta phải dựng chuyện để trêu ghẹo người ta. Hiện giờ ta tự mình luyện diễn một phen, ừ, đúng là không phải thật!” Hắn đưa tay vuốt cằm nói.
“Sao lại nói như thế?” Phi Tâm vừa nghe, cộng thêm cảnh tượng quỷ dị này, làm cho nàng hoàn toàn quên sạch chuyện phải hầu hạ hắn.
“Lần trước nghe phú hoa mai, xướng hí kịch, Lý gia có nữ nhi mười lăm tuổi, ngồi vẽ tranh trên đài khắc chim tước. Áo lông cừu bạc hơn tuyết, gương mặt yêu kiều tựa như mai nở. Nàng ngâm nga, vì sao Tiêu lang còn chưa tới?” Giọng điệu Vân Hi kì quái như muốn trêu chọc, Phi Tâm nghe được thì mặt đỏ bừng, giống như càng thêm say.
“Trước không nói Tiêu Thiên Hựu kia là một thư sinh tay trói gà không chặt, đã nói hắn xuất thân luyện võ. Ta cũng không nghĩ ra, hắn võ nghệ cao cường như thế nào mà chui vào hậu viện tiểu lâu sâu như vậy!” Hắn nói xong không nhịn được mà cười rộ lên, thấy đầu Phi Tâm sắp bốc khói, đột nhiên hỏi, “Hôm nay về ổn không? Như thế cũng coi như là an tâm đi? Trong nhà đã chuẩn bị gì cho nàng tiêu khiển?”
Phi Tâm nghe xong thì ngẩng đầu nhìn hắn, hắn hỏi một tràng như vầy khiến cho nàng có chút ấm áp, nhẹ nhàng gật đầu nói: “Tạ hoàng thượng quan tâm, người nhà thiếp rất khỏe, thần thiếp cũng an lòng. Cũng không có gì đặc biệt cả, tìm một cái hí kịch tùy tiện xem. Chẳng qua là cả nhà nói chuyện một tí.” Nhất thời nàng còn nói, “Hoàng thượng đã đến đây, không bằng đi lên nghỉ ngơi một chút. Thần thiếp chuẩn bị trà cho hoàng thượng!” Nàng quét mắt nhìn ra bên ngoài, “Ngài đuổi Tú Linh đi rồi? Bàng Tín ở ngoài sao?”
“Bàng Tín không có đi. Quách Trọng An là nội ứng của ta.” Hắn cười cười. “Ta để cho Tú Linh dẫn mấy nô tài của nàng ra ngoài đi dạo. Phỏng chừng cũng không có ai qua đây nghe nàng lẩm bẩm?”
Phi Tâm nghe xong liền không nói gì nữa, khom người nói: “Vậy mời hoàng thượng trên lầu ngồi đi?”
“Đi lên? Được sao?” Vân Hi hiển nhiên là nghiện pha trò. Mặt Phi Tâm lúc xanh lúc đỏ, miệng thì lẩm bẩm mấy tiếng. Cuối cùng lại lấy lợi ích làm đầu, nàng cắn răng, đưa tay giữ chặt tay áo của hắn: “Nếu hoàng thượng muốn giễu cợt cũng nên đi lên trước. Một hồi để cho tuần tra ban đêm nhìn thấy, lại làm khổ người trong nhà. Đến lúc đó hoàng thượng còn muốn tìm tự do cũng không có!” Nếu hắn đã mò tới, không phải là có ý đồ muốn tìm lạc thú mới mẻ sao? Lớn như vậy lại đứng đây tán dóc để cho người ta phát hiện. Đến lúc đó ngoại trừ nhìn người ta khấu đầu lạy tạ ra thì cảnh cũng không có mà ngắm. Lời này tất nhiên là nói đến tim đen của Vân Hi. Hắn nhất thời trở tay nắm giữ nàng: “Vẫn là nương tử ‘thiện giải nhân ý’ (). Đi thôi.”
() "thiện giải nhân ý": hiểu rõ lòng người, tâm ý của người khác
Lúc lên lầu, Vân Hi lấy làm kinh hãi. Thang lầu hẹp như vậy, hắn nhìn một hồi. Một nữ nhân hơi béo phỏng chừng cũng hao chút sức lực. Nam nhân trên cơ bản phải nghiêng người mới có thể lên xuống.
“Cái thang này vừa xoắn lại vừa hẹp. Trước kia nàng thật ở nơi này sao?” Vân Hi nhìn nàng dẫn đường ở phía trước, thoáng lung lay nhưng cũng rất là nhẹ nhàng. Chỉ giống như con bướm lớn nhưng lại làm cho lòng hắn có chút lay động theo.
“Đúng vậy.” Phi Tâm dẫn hắn đi lên. “Thần thiếp tám tuổi đã chuyển qua đây. Ở tám năm.”
“Nàng bình thường cũng không thể nào đi xuống sao?” Sau khi đi lên thì hắn quay lại liếc mắt xem xét một cái, thật sự phải cố gắng xoay mình, không để ý thì cắm đầu té xuống dưới, đúng là không có nói giỡn.
“Mỗi ngày phải đi gặp trưởng bối vấn an nên cũng phải lên xuống.” Phi Tâm nhẹ giọng đáp lời, một bên mở cửa sổ ra, cảnh sắc cả vườn cũng rất là hợp lòng người. Lướt qua đối diện tường viện là một cái hồ sen, lúc này đang phủ đầy lá sen.
Vân Hi đứng bên cạnh nàng nhìn ra bên ngoài, lời của nàng hắn nghe hiểu được, nàng mỗi ngày ngoại trừ vấn an thì ngẩn ngơ ở đây cả ngày. Tám năm, trước tám tuổi phỏng chừng là ở cùng với mẹ đẻ, cũng giống như người thường. Giống như ngồi tù vậy, lòng hiếu kỳ cũng sớm bị dập tắt.
Hắn nhìn cảnh, xoay người lại đẩy một cánh cửa ra, đây là phòng sinh hoạt trước kia của nàng, dọc theo cửa sổ hành lang còn bày ra một dãy bàn dài, có giấy bút. Bên cạnh còn có hàng thêu bán thành phẩm, một khung vải dài, có một khung thêu. Mấy thứ này đặt ở đây, cảm giác hồn không bị thời gian làm cho phai nhạt, giống như một khắc trước nàng còn ở đây loay hoay may vá.
“Đây là thần thiếp thêu trước khi rời nhà lên kinh, vốn định mang theo, nhưng về sau hành trình gấp gáp nên không mang kịp. Không thể tin được là bọn họ còn giữ.” Phi Tâm thấy Vân Hi nhìn mà ngẩn người, đưa tay vuốt mặt trúc nói.
Vân Hi nhìn một hồi, đột nhiên chỉ vào nàng nói: “A ~ nàng lại gạt ta!”
Phi Tâm há hốc mồm, cũng không biết hắn lấy mấy từ này ở đâu ra, ngơ ngác nhìn hắn: “Thần thiếp chưa từng lừa hoàng thượng?”
“Lần trước lúc nàng may giày, ta hỏi nàng, nàng nói nàng không giỏi thêu thùa? Nàng xem cái này là cái gì?” Vân Hi nói xong chỉ vào bên kia, một mảnh vải thêu chim yến đùa giỡn hoa mẫu đơn trên búi tóc, trông rất sống động.
Mặt Phi Tâm có chút đỏ tía, hắn ngay cả cái chuyện thêu giày đều nói ra, nhưng quả thật là nhớ tới chuyện đó. Nhất thời đầu óc có chút biến chuyển, nàng bật thốt lên nói: “Thần thiếp đâu có lừa gạt ngài? Thần thiếp lúc ấy trả lời hoàng thượng, là cung nhân của thần thiếp không am hiểu thêu thùa.”
“Nàng vòng vo cái gì!” Hắn đưa tay kéo nàng lại đây, véo nàng một cái. Nàng vừa tránh vừa nói nhỏ: “Hiện giờ tay nghề của thần thiếp quả thật là không giỏi, aizzz… Hoàng thượng uống trà đi? Thần…”
Vân Hi chỉ ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên người nàng, nước da bởi vì ánh nến mà càng óng ánh. Hơn nữa tóc xõa ra, mặt nhuộm màu hồng đào, khiến cho hắn động tình. Hắn thu tay lại, ôm chặt nàng: “Muộn rồi, đi ngủ thôi!”
Phi Tâm bị hắn huyên náo một trận, thở hồng hộc, vừa nghe lời này lại ngây người, nhẹ giọng nói: “Hoàng thượng muốn ở ngủ ở đây?”
Mặt Vân Hi hơi co giật một chút, nhìn chằm chằm nét mặt của nàng: “Cái gì? Mời ta đi lên uống ly trà để cho ta đi phải không?”
Phi Tâm thấy ánh mắt của hắn không bình thường, nhỏ giọng nói: “Buổi tối ít người, cũng thuận lợi, thuận lợi để đi ra ngoài, sao…” Mấy chữ sau cùng của nàng dường như muốn nghẹn lại trong họng.
“Ta có thể đi vào thì cũng có thể đi ra, không cần nàng quản. Ta muốn ngủ ở đây!” Hắn nói xong, tay cũng không nới lỏng, giận dỗi kéo nàng đi về phòng ngủ. Nhưng kết cấu nơi này không quen thuộc, nhất thời còn đi nhầm, đi vào phát hiện là một phòng tắm. Đột nhiên vừa thấy sàn nhà phòng tắm có chút ý tứ, dưới bồn tắm lớn có khe hở bốn phía. Nghĩ cũng phải, nơi này thang lầu rất hẹp, nếu không dùng cách này đưa nước, không chừng té mà chết.
Phi Tâm để cho hắn siết, thấy hắn đi nhầm, sợ hắn lại tức giận liền nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng, ở đằng sau, đi qua sảnh là phòng ngủ.” Vân Hi nới lỏng tay buông nàng ra, thuận tay tháo trâm cài tóc của nàng: “Thế mới được, nào có chuyện đến đây lại đuổi người. Thật là đáng ghét!”
Tới phòng ngủ, Vân Hi lúc này mới uống một ngụm trà. Trà là do Tú Linh chuẩn bị từ trước nên bây giờ đã nguội bớt rồi. Nhưng không có cách nào khác gọi người tới, hắn chỉ có thể chịu đựng. Nhưng chất lượng nước Hoài An rất tốt, thật ngọt lạnh, hơn nữa trà nhà Phi Tâm rất ngon. Dù sao hiện giờ trời cũng nóng, Vân Hi uống cũng cảm thấy thích hợp. Uống trà xong, Phi Tâm giúp hắn thay y phục, mới tháo được vài cái nút thắt, đột nhiên nghe thấy tiếng vang từ thang lầu vọng lại, tiếp theo lại nghe được giọng nói của đại nương và mẫu thân. Phi Tâm sợ hết hồn, nhìn nét mặt của Vân Hi, bất thình lình kéo hắn chạy loạn trong phòng. Vân Hi bị nàng kéo xoay vòng vòng đến choáng váng, nhất thời giữ nàng lại, thấp giọng nói: “Sợ cái gì? Nàng đi ra ngoài đẩy mấy bà ấy đi chỗ khác là được.”
“Đều thông với nhau cả, chàng ngồi ở đây không được.” Mặt Phi Tâm trắng bệch, kính ngữ các loại cũng quên hết. Cửa sổ đã mở ra, nghe bước chân kia càng ngày càng gần, trong lòng nàng hận không thể vo tròn Vân Hi nhét vào trong chăn. Đột nhiên thấy đầu giường có một cái tủ âm tường, nàng mắt sáng ngời, lôi hắn đến chỗ cái tủ: “Núp ở bên trong, núp ở bên trong.”
“Không, khỏi cần như vậy… ” Vân Hi chỉ thấy buồn cười, thấy nàng thật giống như vụng trộm với nam nhân sợ bị người ta bắt được, cảm thấy vô cùng thú vị. Cho nên hắn đành mặc kệ nàng lôi qua chỗ cái tủ. Chỗ đó hõm vào trong tường, phía dưới chất mấy tầng đệm chăn, phía trên treo một cây sào, mắc thảm mỏng và vài bộ áo ngủ.
Nàng kéo một cánh cửa ra, cũng không quan tâm hắn có nguyện ý hay không, trực tiếp đẩy hắn vào bên trong. Vừa định quay lại đối phó với người nhà, đột nhiên eo nàng bị siết chặt, bị hắn tự ý kéo vào. Phi Tâm sững người, lúc phản ứng kịp thì hắn đã đóng cửa tủ lại, chỉ thấy một khe hở nhỏ. Hắn nhỏ giọng nói: “Nàng ra ngoài đẩy mấy bà ấy đi không biết mất bao lâu, không bằng trốn luôn đi.” Môi hắn dán sát vành tai nàng, hơi thở nóng bỏng khiến cho nàng có chút ửng đỏ. Hắn ôm nàng từ phía sau, khom người lại đứng không thẳng rất khó chịu nên quyết định nghiêng người tựa vào tủ rồi ngồi xuống.
Phi Tâm lúc này đã bị hắn kéo vào, cũng không có cách nào khác. Nghe tiếng bước chân đã rất gần, đúng là giọng của đại nương: “Nương nương đã nghỉ ngơi chưa?” Giọng bà không lớn, nhưng nơi này rất yên tĩnh, cho nên Phi Tâm nghe rất rõ. Đại nương không nghe thấy Phi Tâm đáp lại, còn nói: “Muội muội, chúng ta vẫn là trở về đi? Lão gia biết lại mất hứng, nói chúng ta không biết lễ nghi quy củ, xông bừa vào phòng ngủ của Quý Phi.”
“Lão gia đã sớm đi ngủ rồi, không sao đâu, nếu không ngày mai tỷ tỷ cũng không có cơ hội cùng Tam nha đầu…” Mẫu thân vừa mới nói một nửa đã bị đại nương cắt ngang: “Còn Tam nha đầu cái gì, cái này mà để cho lão gia nghe được thì bị mắng một trận.” Giọng nói của đại nương cao một chút, nhưng cũng lộ ra chút ý cười: “Cũng không biết chủ tớ các nàng đi dạo đâu rồi, trong vườn rõ ràng không có mà?”
“Ừ nhỉ. Hay là chờ trong phòng một chút? Theo ta thấy, thế nào cũng phải thương lượng chuyện này với nương nương. Ta thấy Lăng nhi cũng được, tỷ tỷ luôn yêu mến con bé. Dẫn con bé theo cũng là một chỗ dựa tốt!” Mẫu thân nói xong, nghe thấy bước chân giống như là đi ra giữa phòng.
“Đừng, vẫn là đợi ở đây đi.” Đại nương rốt cuộc có chút sốt ruột, nhất thời thở dài, “Tuy rằng trong nhà tỷ muội vài ba người, nhưng mà chỉ có muội là thật lòng thật dạ với ta. Quý Phi là vinh quang của chúng ta, cũng may mà muội là mẹ ruột của nàng, nếu không thì ta nào có chỗ dừng chân ở đây?”
Vân Hi và Phi Tâm hai người chen chúc ở trong tủ nghe, nhất thời nhắc tới Phi Tâm Vân Hi cười không ngừng: “Trước kia ở nhà, có phải ai cũng mỗi ngày Tam nha đầu thế này Tam nha đầu thế kia?” Lúc này mùi hương như tràn đầy cõi lòng hắn, lại chen chúc ở đây, Phi Tâm để cho hắn ôm trọn vào trong ngực. Hắn thỉnh thoảng lại ngửi hương, thành ra Phi Tâm càng khó mà đứng lên. Nghe các bà nói ở bên ngoài, trong lòng nàng cũng sốt ruột. Bất chấp sự trêu chọc của hắn, nàng nhẹ nhàng trả lời: “Làm sao bây giờ? Chàng vừa đuổi Tú Linh đi, hiện tại không có người trông coi chúng ta. Làm sao mà đi ra ngoài đây?”
“Đi ra ngoài làm gì? Nơi này rất tốt.” Vân Hi lẩm bẩm, vuốt nhẹ gáy và tai nàng, tay cũng bắt đầu men theo eo mà luồn vào trong quần áo.