– QUYỂN –
Mưu kế thâm sâu ôm ấp sông biển, tâm sáng đón mời trăng sao
• •
Quyển –
Mắc bệnh, vinh quang trở về
Phi Tâm quay cuồng, chỉ thấy khắp người lúc thì nhẹ tênh, lúc lại nặng trĩu, lúc thì mềm nhũn, lúc lại cứng đờ, lúc thì nóng sốt không chịu được, lúc thì lạnh thấu xương, hồn vía phiêu bồng, nửa tỉnh nửa mê. Khi tỉnh cũng chỉ thấy những quầng sáng xoay quanh, không nhìn rõ mọi thứ, có lúc cảm giác có người đang nói chuyện, nhưng lại nghe không rõ.
Chờ khi cô có thể nhìn rõ xung quanh, mê mê man man tỉnh giấc, bỗng dưng cảm thấy xung quanh đang vây quanh bởi rất nhiều người, bên nghe nghe văng vẳng tiếng của Tú Linh: “Mau, mau báo hoàng thượng, nương nương mở mắt rồi.”
Cô rất muốn mở miệng, nhưng cảm giác âm thanh không theo sai khiến của mình, cứ mắc kẹt nơi cuống họng không chịu ra, cơ thể nặng nề hết sức, một lúc sau nghe thấy những tiếng bước chân, cảm giác có ai đó đỡ cô dậy, rồi có người xiết lấy cổ tay cô. m thanh đó mới từ từ vụt ra khỏi cuống họng, nhưng là một từ :”Đau! ”
Cô vừa la đau, xung quanh dường như mừng rúm lên, nghe thấy ai đó đang bảo rằng :”Tốt quá tốt quá, biết đau là khỏi rồi .”
Cô lại bỗng thấy mệt, mí mắt sụp xuống, lại thiếp đi.
Chờ khi cô tỉnh dậy lần nữa, trước mắt đã sáng sủa lên rất nhiều, không còn là những đốm sáng to nhỏ quay cuồng nữa, mở mắt thấy ngay tấm màn xanh thêu hoa bách hợp, và chiếc tủ Tử Đàn khắc hoa. Tú Linh đang ngồi bên cạnh, thấy cô mở mắt, mừng rỡ chạy sang, khẽ hỏi: “Nương nương, cảm thấy đỡ hơn chưa? ” Vừa nói, vừa vẫy tay sai người dâng trà.
“Bổn cung….” Phi Tâm nhìn xung quanh, âm thanh vụt khỏi cuống họng, giọng nói rất khàn đục, “Đã bệnh bao lâu rồi? ”
“Cả nửa tháng trời rồi. ” Tú Linh khóe mắt đỏ hoe, “Nương nương lần đầu gặp đại hiểm, dạo trước chẳng nhận ra ai cả, hoàng thượng sợ đến ôm nương nương khóc mãi! ”
“Sao cơ? Nửa tháng à? ” Bản thân Phi Tâm cũng giật mình, không cảm giác rằng mình đã ngủ lâu như vậy, sao có thể là nửa tháng nhỉ? Lại nghe Tú Linh nhắc hoàng thượng, ngay tức thì cảm thấy trong lòng như cháy bỏng, nóng hừng hực, lại đau thắt.
Tú Linh thấy mặt cô ửng đỏ, tưởng cô lại sốt, hối hả sai người gọi thái y đến xem. Phi Tâm vội lên tiếng ngăn: “Khoan hãy vội, bổn cung cảm thấy khá hơn rồi.”
“Nửa tháng nay, hoàng thượng đêm ngày cực nhọc, thuốc đến đều đích thân thử, gầy đi rất nhiều. Hoàng thượng thực sự rất chu đáo, bọn nô tài đây cũng thấy xót xa! ” Tú Linh tuy biết được đầu đuôi vụ việc Bình Châu, nhưng nào hay biết những thay đổi trong lòng Phi Tâm, vội vã mách cô những biểu hiện gần đây của hoàng thượng, ý muốn nhắc cô sau này uyển chuyển một tí, đừng như trước kia, khiến hoàng thượng tức tối mà bản thân cũng khổ sở.
Cô ấy vừa nói vừa dâng trà cho Phi Tâm súc miệng, sau đó mang tổ yến bách hợp ra, đồng thời sai người bẩm báo. Thời gian này, Phi Tâm chỉ nhờ uống nhân sâm, trước khi về thái y có dặn nếu nương nương tỉnh thì cho uống tí nước canh, nhuận nhuận dạ dày.
“Bây giờ đã đến đâu rồi? ” Phi Tâm nhìn gian phòng này, xà nhà cao, cột trụ điêu khắc, rộng rãi thoáng đãng, sàn nhà lót thảm hoa, bày biện lộng lẫy, bỗng nhiên tim đập nhanh hẳn.
“Đã đến Hoài An rồi.” Giọng Vân Hi vang tới, vừa nghe giọng, Tú Linh vội quỳ xuống. Vân Hi đã qua đến gian trong, áo trắng xanh thêu hình rồng, đai lưng chạm trỗ hoa văn, thần thái vẫn như vậy, nhưng dáng người nhìn xương hơn, gầy đi khá nhiều, Phi Tâm thấy thế, tim nhói đau, sững người quên cả lễ nghi.
Thấy y đi tới bên này, vừa định khom người trên giường bái lạy. Y sải bước tới, đưa tay giữ lấy bờ vai khẳng khiu của cô. Bốn mắt nhìn nhau chẳng thốt nên lời. Trận ốm lần này đúng thật là một người bệnh nhưng hai người bị dày vò.
Thế chất cô vốn yếu ớt, nào kham nổi vất vả? Rong chơi trong núi đã khiến cô mệt mỏi vô cùng, lại còn trốn chạy trong rừng, sau cùng kẹt vào giữa hang nhỏ, cọ xát đến da thịt trầy xước. Làn da trắng ngần như tuyết của cô thường ngày chỉ cần va chạm hơi mạnh cũng sẽ bị bầm, ngồi xe ngược xốc mạnh cũng bị thương. Nay chui rúc trong hố cỏ bùn lầy, ví như đem gấm lụa cọ vào cành cây cỏ thụ, quan trọng hơn chính là trong lòng không gánh vác nổi trọng trách, khiến cô ốm một trận như ngọn núi sụp lở.
Lúc bệnh nặng nhất, mở mắt cũng chẳng nhận ra ai, ánh mắt tiêu điều đến xót xa, kim đâm cũng không biết đau, quả thật giống hệt như người chết, sốt đến nóng hừng hực, môi cũng tím ngắt. Y nhìn cô mà trong lòng chợt cảm thấy vô vọng, cô mất cảm giác bị kim đâm nhưng tất cả nỗi đau đều hằn trong tim y. Cảm giác này thật khó diễn đạt.
Hai người đều ngớ ra, rồi cùng lúc bùi ngùi thở một tiếng. Y nhìn bộ dạng bị cấm khẩu của cô, trong mắt ánh lên tia cười: “Đỡ hơn chút chưa? ”
“Đỡ nhiều rồi. ” Phi Tâm nhìn y, lượt luôn những lời cảm tạ ân điển hoàng thượng gì đó. Nói tiếp, “Hoàng thượng có bị thương ở đâu không? ”
Ngón tay y vuốt nhẹ khuôn mặt cô: “Không, ta rất tốt. ” Nói xong, y quay sang bảo Phùng thái y vào, bên này Tú Linh sai người ngăn bình phong, hạ mùng xuống, Phùng thái y vào đến, cẩn thận bắt mạch, bảo rằng không có gì đáng ngại, chỉ cần vài than thuốc bổ sẽ khỏi.
Vân Hi nghe thế cũng yên tâm, lại nghe nói lúc nãy cô có ăn ít nước canh, trong lòng cũng có chút mừng rỡ, thấy tinh thần cô cũng tốt bèn ngồi lại bên giường phiếm chuyện với cô.
Phi Tâm bệnh nửa tháng nay, Vân Hi chỉ dùng ba ngày để giải quyết vụ việc Bình Châu, chém đầu thị chúng Thái Thú Bình Châu, niêm phong gia tài, triệt để điều tra tông tộc, trừng phạt nghiêm khắc tất cả những kẻ liên can, cách chức, niêm phong gia tài tổng tuần bảy tỉnh, những quan lại dính líu ít nhiều vào vụ án đều bị áp giải về kinh thành, giao cho Tuyên Luật Viện xử trí.
Thế nhưng Vân Hi lại xử nhẹ Trần Gia Trang, ngoại trừ hình phạt tương xứng cho những kẻ động thủ hôm đó, trang chủ Trần Gia Trang – Trần n Lộc miễn tội chết, chịu hình phạt lưu đày, tất cả tài sản tham ô đều bị sung công. Là một địa chủ trong vùng, hắn quả thật tham lam, nhưng quan lại phía trên hắn, hắn cũng có nỗi khổ không thể nào không cúi đầu. Nghiêm trị quan lại, nhẹ phán bình dân, như vậy không chỉ có tác dụng khiến người ta khiếp sợ mà còn có thể củng cố lòng dân.
Quả nhiên, vừa ban bố lệnh xong, bá tánh Bình Châu đã hô to thánh minh, quan lại khắp nơi càng cẩn thận hơn. Vân Hi sai người hợp nhất Trần Gia Trang và Liên Gia Trang, đổi tên thành Đông Vi Trang.
Mang đất đai tịch thu của Thái Thú ra phân chia lại, gỡ bỏ tất cả lệnh sai, tập trung không được lấy cớ quản lý để trưng thu phí bán rong, tất cả vận chuyển đều lấy theo giá quan giới. Bình Châu được miễn thuế năm ấy, năm sau chỉ nộp thuế theo lệnh triều đình là /. Đối với Liên Bằng và gia đình có công tương trợ, đặc biệt là chị em Liên Hoa , Liên Bằng, dặn dò gia đình họ Liên ráng nuôi dạy tốt, đừng để phí nhân tài….Đối với dân làng Liên Gia Trang nhát gan không dám ra tay cứu giúp trước uy quyền Trần Gia Trang thì đều không trừng phạt.
Như thế, không ai không ngưỡng mộ cả nhà Liên Hoa, chỉ trách bản thân vô mạng vô nhãn, không nhìn ra Phật thật, đồng thời cũng xấu hổ vì để mặc người khác hiếp đáp, lạnh nhạt không ra tay cứu giúp. Còn Thái Thú kế nhiệm ở Bình Châu, Vân Hi chỉ định quan chức tương ứng đến trình báo.
Sau đó bởi vì Phi Tâm bệnh nặng, y không lòng dạ nào ở lâu, chợt nghĩ rằng có lẽ về quê hương không chừng cô có thể khỏi bệnh nhanh hơn. Bèn khởi hành đại giá sang Hoài An. Mãi đến tháng mới rời khỏi Bình Châu, đi đường nước lẫn đường bộ, mất khoảng tám, chín ngày, tháng đặt chân lên Hoài An, vào ở Thánh Đức Viện phía thành Nam! Vân Hi vừa thấy khu vườn, nhất thời cảm khái, đổi hai từ Thánh Đức thành Nam An, đồng thời đích thân ban thưởng biển hiệu.
Phi Tâm nghe y nói vậy, cũng không xen lời, ánh mắt sáng rỡ. Vân Hi biết điều cô mong muốn nhất là gì, cố ý không nhắc đến, mặc cho lòng cô sôi sục như chảo dầu rán. Y thích thú nhìn vẻ mặt cô, cũng không đả động, vừa đưa tay vuốt tóc cô vừa nói: “Gần đây sức khỏe nàng không tốt, cần phải tịnh dưỡng trong vườn. Nên trẫm quyết định miễn hết tất cả phiền hà, nàng cũng chẳng cần phải gặp ai cả, chỉ lo điều dưỡng cho tốt. ”
Phi Tâm vừa nghe đã nôn nóng, muốn đứng lên. Y đưa tay ấn xuống: “Vừa tỉnh dậy, đứng lên làm gì? ”
“Thần thiếp vài hôm nữa sẽ khỏi ngay thôi. ” Phi Tâm vội nói, cố sức viện cớ, “Suốt đoạn đường này Thái hậu cũng mệt mỏi rồi, hai mùa lễ của tháng đều trải qua trên đường, tịnh dưỡng trong vườn không hay lắm! Trung thu này thần thiếp định thiết yến trong vườn, để, để thái hậu hoan hỉ hoan hỉ! ”
“Sao có thể như vậy được? Nàng vừa ốm một trận to như thế, chưa hết một tháng cũng không được ra khỏi cửa. Sau Trung thu trẫm phải đến tế lễ ở Cù Hiệp, nàng tịnh dưỡng trong vườn, sau khi ta về thì khởi hành về kinh, nếu lại thêm đau ốm, đường về dài đằng đẵng, làm sao nàng cầm cự nổi? ” Y càng cười càng gian xảo, “Trẫm biết lần này nàng có công, sau khi trở về sẽ có không thiếu ích lợi cho nàng.”
“Hoàng thượng. ” Phi Tâm nhìn vào mắt y, khẽ thì thầm, “Thần thiếp biết lỗi rồi, thời gian này đã khiến hoàng thượng vất vả lo lắng, sau này thần thiếp sẽ không như thế nữa. ”
Lời nói này xem như nói đúng trọng tâm, Vân Hi tự khắc hiểu ý nghĩa bên trong của nó. Y đưa tay ôm lấy cô, đặt cô ngồi vào lòng y: “Ốm một trận đúng là hệt như bị thay da đổi thịt, nhưng chớ có dăm ba bữa thì trở về nguyên hình đấy!” Nửa tháng nay cô gầy trơ xương, áo ngủ vốn dĩ vừa vặn nay đã trở nên rộng cả khúc.
“Thần thiếp nhất định sẽ không như vậy nữa. ” Phi Tâm nhỏ nhẹ, quay mặt nhìn y, “Hoàng thượng, thần thiếp muốn xin ân điển với hoàng thượng. ” Hiện giờ cô yếu ớt vì cơ thể suy nhược, nói lâu cũng mệt lả, nhưng thực sự rất muốn nói cho xong chuyện này. Cô vốn rất muốn gặp mặt người trong gia đình, nếu phụ thân cô nhận được thánh ân vào đây yết kiến thì nhất định sẽ nở mặt nở mày. Phụ thân khổ tâm bao năm, cô thân là con cái, không thể tận hiếu, nếu có thể giúp phụ thân nở mặt, sau này mẫu thân cũng có thể ngẩng đầu ưỡn ngực trong nhà, nhất thời không kìm được nên bỏ bớt những lời khách sáo.
Y thấy cô không nói những lời khách sáo, cảm giác rất dễ chịu, mỉm cười nói: “Ta hiểu, đã đến nơi này, lẽ nào bất cận nhân tình như thế?” Y vuốt mặt cô, “Hai hôm trước nàng còn hôn mê, nhưng ta đã triệu Lạc Chính Mịch và hai người huynh đệ của ông ấy, cha nàng rất khỏe, mặt mày hồng hào, trông còn tươi hơn nàng nữa đấy! ”
Cô nghe không chớp mắt, kích động trong lòng, gương mặt đỏ ửng lên, đến bờ môi cũng đỏ tươi, dù y trêu chọc rằng cô trông già hơn cha cô thì Phi Tâm cũng không để trong lòng. Y thấy vẻ mặt cô như vậy, cũng khó mà chịu đựng, nhìn sang chỗ khác nói tiếp: “Trẫm đã phong Lạc Chính Mịch làm Cẩm Hương Hầu, vị huynh đệ đó của nàng trẫm thấy hắn rất khá, tuyển chọn trước, cho theo Bàng Tín một thời gian, tới lúc đó cho hắn cùng về kinh! ”
Phi Tâm tròn mắt sửng sốt, hoàn toàn không hề nghĩ rằng phụ thân lại có thể nhận được một tước vị! Ngay đến đại gia tộc như Lâm Hiếu đó cũng chẳng qua chỉ là một Hương Hầu, giống với cha cô hiện giờ, còn Tả Hàm Thanh, quan nhị phẩm nhưng không tước vị, chỉ có thể coi là quan thần chứ không phải hoàng thân quý tộc.
Có tước vị thì chính là hoàng thân quý tộc, bất kể tước vị này thấp đến đâu cũng được, bất kể đất ban thưởng có nghèo nàn đến đâu chăng nữa, đều là quý tộc! Huống hồ Cẩm hương vốn không nghèo, lại rất gần Hoài An. Nơi đó ruộng tốt trăm mẫu, dân sinh sung túc! Có tước vị, có đất ban, họ không còn là thương nhân nữa, họ là hoàng thân quý tộc.