Quyển –
Mặt gấm mặt ngọc khiến người trêu ghẹo
Ra khỏi khu vườn không bao lâu, tiếng mưa thưa dần. Bởi hoàng thượng đang ở Giang Đô nên tuần tra vùng thành Đông khá nghiêm ngặt, nhưng tất cả đều là người của Kinh Kỳ và Hành Vụ Sở. Tả Hàm Thanh đích thân dẫn vài thân tín tiễn họ ra thành đông, ông ta vốn cũng nghĩ như Phi Tâm, định tìm vài kẻ cải trang len lén đi theo. Nhưng ngẫm lại, vừa lạ mặt, khẩu âm lại không giống, tới khi đó không chừng còn rắc rối thêm. Huống hồ còn có Bàng Tín, hắn là cao thủ tuyệt đỉnh đại nội, với lại hoàng thượng chẳng qua chỉ đi Bình Châu, vài hôm là cả đoàn người cũng kéo đến tương hội, cũng chẳng cần làm to chuyện như vậy. Ông ta đã tiễn họ lên đến con đường thẳng ra sông Hoài ngoài thành, ở đó đã có một thuyền hoa đang dừng, hai mũi nhọn cong vút, khoang thuyền có treo lồng đèn đỏ, người lái thuyền cũng là người của Hành Vụ Thuộc, đã dò thám tình hình sông nước. Đưa mắt tiễn mấy người lên thuyền, Tả Hàm Thanh âm thầm dẫn xe ngựa đi về.
Con thuyền hoa này cũng không rộng lắm, chỉ có khoang giữa, nhưng khá sâu, có thể chứa đến người. Hai bên có bục nhỏ, phía trước là boong thuyền, đuôi thuyền cong vút, treo thêm những chiếc đèn ngọc lưu ly. Trong khoang thuyền cũng có đốt đèn, chiếc thuyền óng ánh sắc đỏ. Mấy hôm nay trời mưa không ngớt, mực nước lên cao, nước chảy xiết hai bên sông, Phi Tâm ngồi được một lúc đã không còn nhìn thấy ánh đèn trong thành, bốn bề tối đen như mực, vòng qua mấy ngã, xa xa thấy những ánh đèn lấp lánh trong bóng đêm, dường như đã đến con sông to hơn. Khoang thuyền được trải thảm, hai bên ghế ngồi đều được lót đệm êm. Chính giữa đặt chiếc bàn dài, bày biện đủ loại thức ăn, liếc mắt nhìn qua, chẳng khác mấy với những thứ ngồi phố chợ thành Tây, nhưng lại tinh xảo hơn nhiều.
Phi Tâm dần dần không còn nghe thấy tiếng mưa nữa, chỉ còn lại âm thanh của những tiếng sóng gợn, cảm giác thật mát mẻ, không còn cái nóng oi bức lúc nãy. Vân Hi ngồi bên cạnh cô, một tay cầm cốc trà, nửa người tựa vào thanh lan can nhìn ra ngoài. Đối diện là Tiểu Phúc Tử và Uông Thành Hải, Tiểu Phúc Tử là kẻ thích ra ngoài, thấy lúc này chủ nhân không dặn dò gì, bèn nhìn trước ngó sau, cần cổ sắp sửa quay ngoắc ra ngoài khoang thuyền. Bàng Tín đứng ở boong thuyền, đôi tay vòng trước ngực, ngẩng đầu nhìn sắc trời, có lẽ muộn tí nữa thì trời sẽ đẹp lại.
Con thuyền tuy không to, nhưng đáy thuyền làm bằng ván chắc chắn, cản được sức nước, nên dù ở trên mặt nước vẫn không cảm thấy say sẩm. Đi được mốt lát, Phi Tâm thấy bên ngoài dần sáng đèn, ánh sáng mờ mờ ảo ảo phản chiếu lên mặt nước, tạo thành một vùng sáng rực. Sau khi thấy ánh đèn, bên tai liền vang đến những tiếng cười nói râm ran, trong khoảnh khắc đó cô rất tò mò. Bất giác ngóng theo nơi phát ra tiếng nói, Vân Hi nhìn nét mặt của cô: “Sắp đền hồ Thanh Dương rồi, trên mặt hồ còn náo nhiệt hơn là trên bờ đấy! ”
Chỉ trong chốc lát, con thuyền đã men theo đường nước tiến vào hồ Thanh Dương, hai bên bờ là những vườn trái cây, không có nhà dân. Nên trên bờ đen kịt, nhưng mặt hồ thì lại khác, ánh sáng lóng lánh cả một vùng, đều là ánh đèn màu rực rỡ, dường như cứ đong đưa dưới nước mà không tan biến. Xa xa lan đến những tiếng hát hò, những giọng cười cợt, hình như là con thuyền kinh doanh tửu quán vũ phường.
Vân Hi vừa nói vừa kéo Phi Tâm dậy, đi ra phía trước boong thuyền. Tiểu Phúc Tử thấy thế, vội vàng đi theo, Uông Thành Hải kéo lại, thẳng tay ấn hắn ngồi xuống lại.
Bàng Tín thấy họ bước ra, bèn né người nhường lối, tránh ánh mắt Phi Tâm, chăm chú ngắm nhìn mặt nước. Phi Tâm thấy mọi người đều tụ tập trên đầu thuyền, sợ sẽ không vững, khẽ chép miệng và níu tay áo Vân Hi. Y cúi xuống nhìn cô: “Không sao, rất vững.”
Ngoài kia gió mát rười rượi, vừa ra ngoài đã mở rộng tầm nhìn. Thuyền hoa lắc nhẹ, xa xa Phi Tâm thấy một chiếc thuyền hoa to hơn chiếc họ đang đi, trong đó lờ mờ có khoảng hai mươi người, khoang thuyền rất bằng phẳng, có người ngồi tựa lên bàn, cùng uống rượu vui vẻ. Ở giữa còn mấy cô gái đang nhảy múa theo nhạc, áo đỏ lụa mỏng, hương thơm tỏa ngát. Nguyên chiếc thuyền đều treo đầy đèn lồng, ánh sáng phản chiếu thân thuyền sáng rực, Phi Tâm có thể nhìn thấy cả bóng núi xa xa ngoài kia. Trông xa hơn, đó là ánh sáng lấp lánh của sóng nước hồ Thanh Dương, một bên trồng đầy cây trái, còn bên kia thì không nhìn thấy bờ bến. Trừ chiếc thuyền này, xa tít bên kia cũng còn những chiếc như vậy, hệt như là một khu vui chơi trên nước.
“Vịnh phía Tây hồ Thanh Dương này vô cùng lừng lẫy ở vùng Giang Đô. ” Vân Hi ngắm nhìn xung quanh, “Chỉ cần qua giờ Dậu, thời tiết không quá tệ, ít nhất sẽ có khoảng mười chiếc thuyền như vậy ra đây, đến tận sáng mai mới về. Lúc đầu Bàng Tín nói, ta còn không tin, nay tận mắt chứng kiến lời đồn đại quả không hư.”
Phi Tâm nghe thấy, trong lòng băn khoăn, Bàng Tín, chẳng lẽ hắn là người gốc Giang Đô? Ngẫm kỹ lại, phụ thân Bàng Tín bị liên lụy trong vụ án tham ô của Từ Thù Viễn, sau cùng chết trong tù ngục. Lúc ấy vụ án này vừa đúng xảy ra ở Hoài Nam. Từ Thù Viễn là một trong số quan lại phụng thánh chỉ của tiên đế đến khai thông đường sông và tu sửa đê Cù Hiệp, vậy thì có lẽ Bàng Tín rất quen thuộc với phong thổ vùng này, nếu như thế thì Phi Tâm lại cảm thấy an tâm hơn. Cô nhìn những chiếc thuyền hoa đó, dân giàu bình thường đều như thế cả, nghệ vũ thanh sắc lúc nào cũng hưng vượng.
Nay Giang Đô lại càng thịnh thói trăng hoa, sĩ tử danh lưu đều cho đó là nhã nhặn, vượt trội hơn hẳn kinh thành. Lại còn suy nghĩ ra nhiều phương pháp hưởng lạc kỳ quái lạ đời, nay còn tìm thú vui cả trên mặt nước nữa. E rằng nếu hoàng thượng không Nam tuần thì trên mặt nước này không chỉ có những con thuyền này. Những thuyền này đều là chính quy phường lầu được quan địa phương cho phép, bình thường, có lẽ một số những thuyền kinh doanh ngầm cũng sẽ ra tranh phong.
Đối với những thói thanh sắc khuyển mã này, Phi Tâm vốn chẳng muốn đếm xỉa. Từ nhỏ cô đã được giáo dục Hiếu Giới, thấm nhuần tư tưởng nữ nhi phải giữ chữ Đức. Đàn ông tất nhiên háo sắc, nhưng có những người đàn bà không biết giữ lễ, lả lướt quyến rũ, cứ bày ra những trò dụ dỗ mới khiến đàn ông quyến luyến quên lối về, xem thanh danh không ra gì, chỉ muốn lăn lộn trong chốn phong trần đó, lại càng khiến cô căm giận không nguôi.
Đàn ông đàn bà trên thuyền đều lộ những phong thái xấu xa, đê tiện hạ lưu, cô bất giác rụt tay muốn quay vào khoang thuyền! Cô không biết tí nữa hoàng thượng có nổi hứng muốn tìm thú vui như vậy không, lại canh thời gian này mà ra, có lẽ vì nghe những lời xúi giục của Bàng Tín nên trong lòng nôn nao khó chịu. Nghĩ như vậy, ấn tượng của cô về Bàng Tín trở nên xấu hẳn đi, bên cạnh hoàng thượng bị bao quanh bởi những kẻ như Uông Thành Hải, Bàng Tín, chỉ biết răm rắp nghe theo, thuận theo sở thích hoàng thượng, không nửa lời khuyên can, thực chẳng phải thứ tốt lành gì!
Tấm lòng trung thành son sắt của cô lại bắt đầu chộn rộn, nhưng cô không ngốc đến nỗi cuống quýt làm to chuyện khi hoàng thượng chưa nói gì. Chuyến vi hành này cũng tốt, vừa hay có thể quan sát nô tài bên cạnh hoàng thượng. Nếu không ích lợi cho hoàng thượng, dù y có sủng thế nào, cô cũng tìm cách kéo bọn họ xuống! Cũng như lúc ấy, cô đã đối phó với Hoa Mỹ Nhân và Linh Tần! Hoàng thượng cũng sẽ có ngày hiểu nỗi khổ tâm của cô, dù cô không phải đàn ông, nhưng cũng hiểu được đạo trung quân.
Vân Hi thấy sắc mặt Phi Tâm khó coi, trái lại y càng trở nên phơi phới rạng ngời. Thuyền của họ dần dần tiến gần, gần sát những thuyền hoa đó, trên boong thuyền lúc ấy có hai cô gái, đều mặc những chiếc áo cực mỏng, cổ ào xẻ sâu lộ cả yếm bên trong, ánh đèn rực rỡ rọi xuống nên chẳng nhìn ra nó là màu gì, chân váy vén lộ một nửa, đôi chân nhỏ lộ cả ra, có người thậm chí còn đi chân trần, tay cầm quạt tròn nhỏ, liếc nhìn bằng đôi mắt quyến rũ, nét cười như mùa xuân chớm nở. Thấy thuyền của họ, những cô gái vẫy tay reo hò, giọng điệu nhỏ nhẹ như những hạt nếp: “Hai vị công tử, vào đây uống rượu nào? Các cô nương chỗ chúng tôi hát điệu Nam Bình rất hay đấy!”
Nếu lúc ấy đang là ban ngày thì chắc chắn sẽ nhìn thấy sắc mặt Phi Tâm hệt như chiếc đáy chảo. Tay cô đang cố sức vùng vẫy dưới vạt áo, nhưng Vân Hi thì dứt khoát chết cũng không chịu buông ra. Không những thế, thần sắc y ám muội, đứng thẳng trước gió, nụ cười còn lẳng lơ hơn cả những cô nương trên thuyền. Do đó, lái thuyền vốn định vượt qua, nhưng lại thấy hoàng thượng sắc xuân phơi phới, bỗng dưng giảm hẳn tốc độ, sau cùng cũng buông lơ không chèo mái tiếp.
Bàng Tín đứng bên cạnh Vân Hi, hắn vốn không tin hoàng thượng lại có hứng thú với những hạng như vậy, vả lại, hoàng thượng còn dắt theo Quý Phi cơ mà, dẫu có hứng thú, cũng không nên để lộ trước mặt Quý Phi chứ? Nhưng hoàng thượng cười rất rạng rỡ, rạng rỡ đến độ khiến hắn chẳng còn hiểu nổi.
Hai cô gái đó nhìn thấy nụ cười của Vân Hi, hơi có chút say mê điên đảo. Mà không những họ, có lẽ những kẻ trong khoang thuyền cũng đã nhìn thấy, bỗng dưng chỉ trong chốc lát liền có mấy cái đầu thò ra, vẫy vẫy khăn, cầm chiếc ly, vuốt lại mái tóc, kéo kéo khăn áo, tất cả đều xông ra ngoài nhìn. Phút chốc, oanh oanh yến yến, hoa si hoành hành, hận không thể vồ tới đè y xuống.
Đàn ông hành lạc bên trong bắt đầu bất mãn, luôn mồm la hét bằng chất giọng phương Nam, những tiếng quang quác khiến Phi Tâm nhất thời không nghe rõ họ đang nói gì. Tiếng nước, tiếng nhạc, âm thanh rên rỉ, khàn khàn của đàn bà và đàn ông hòa lẫn vào nhau. Phi Tâm bất giác sợ hãi, vốn cô còn định vùng tay rồi quay về trong khoang, nhưng dần dà, tay cô bắt đầu kéo lấy y, muốn lôi y vào trong.
Vân Hi cảm nhận được sự thay đổi từ bàn tay cô, bàn tay y bao lấy cả bàn tay cô lại, khóe môi nhếch lên cong vút, nụ cười rạng rỡ trên gương mặt dần dần nhàn nhạt như bình thường, y khẽ nghiêng đầu dặn Bàng Tín: “Đi thôi.”
Bàng Tín nghe vậy đang định vẫy tay ra hiệu, bỗng dưng hai gã đàn ông trong khoang thuyền nhảy ra, đều mặc trường bào, bộ dạng như là văn nhân nhưng hành động lại chẳng văn nhã tí nào. Trong đó có một kẻ vạt áo nhét trong đai quần, chiếc quạt nhét lệch ở eo, như đang thắt đao, tóc tai rối bù, ngũ quan méo xệch, có lẽ đang uống nửa say. Một gã khác vừa cao vừa ốm, y phục mở tung hơn nữa, vén vạt áo, giẫm giẫm trên sàn, chỉ vào Vân Hi nói: “Tiểu Biết Tam (Thằng lưu manh), đừng tưởng bộ dạng tuấn tú thì có thể ra ngoài quyến rũ nhá. Ám tử mà dám sáng đèn lang thang như vậy à? Phá Bồn Tử mà dám huênh hoang? Tiểu ảnh thất lao phản đấy à! ” Nói xong, cả hai tên hả hê cười to.
Những lời nay Vân Hi không hiểu lắm, Phi Tâm tuy biết chẳng phải lời lẽ hay ho gì, nhưng thực sự có những từ rất khó giải thích, nhưng Bàng Tín thì nghe hiểu, sắc mặt hơi thay đổi, các khớp tay kêu răng rắc. Vân Hi quay sang nhìn hắn, ý tứ rất rõ ràng, Bàng Tín đành vò đầu bứt tai kè sát nói khẽ vài câu.
Trên gương mặt Vân Hi khẽ lộ nụ cười kỳ quặc, liếc nhìn bọn họ, bất chợt buông tay Phi Tâm ra, lực vừa phải đẩy Phi Tâm ra sau, tiếp đó cả người nhảy vọt lên, chìa tay bám lấy thuyền đó. Thuyền đó hơi cao một chút, Vân Hi vừa đúng tầm kéo chân gã cao kia, mạnh tay túm lấy kéo đi, chỉ trong tích tắc gã đó đã bị lật ngã. Gã đó hét toáng lên, “Bịch” một tiếng bị nện xuống ván thuyền. Vân Hi tóm lấy chân hắn, kéo ngược hắn lại, thừa lúc thuyền đong đưa một chân đá hắn xuống dưới hồ!
Một loạt động tác vừa nhanh vừa liên tục, nhưng chiếc thuyền đang lắc lư do lực phát lúc nãy của Vân Hi, may nhờ y đẩy nên trước khi bị lắc lư thì cả người Phi Tâm đã ngồi phịch xuống boong thuyền. Cô ngẩn người khi nghe tiếng ‘tõm’ dưới nước, đôi mắt trừng to hồi lâu mà chưa thốt nên lời.
Những người trên thuyền bỗng im bặt trong khoảnh khắc ấy, sau đó bắt đầu la ó, khóc hét lên, vừa khóc vừa mắng, dùng sào vớt người lên, còn có những kẻ lấy móc định móc thuyền họ lại.
Vân Hi nhìn nhìn bàn tay của mình, khẽ nheo mắt đưa tay ra sau: “Khăn tay.” Y khẽ hứ, Uông Thành Hải nghe xong vội đưa khăn nóng lên. Y cầm khăn lau chùi tay, ánh mắt đầy vẻ căm ghét. Lúc này, Bàng Tín đã trổ tài loạn vũ, hệt như cánh bướm khổng lồ chân không chạm đất, vài cước đã đá bay nhào, cả con thuyền đó như ổ tang hoang, mọi người ôm đầu trốn chạy.