Cuộc sống thư thái bao giờ cũng vút nhanh, cho dù khó bỏ khó dứt cách mấy, Hoàng đế không phải người triền miên trong nội cung, gánh trên vai hắn có trách nhiệm, có sứ mệnh mà hắn nên phải hoàn thành.
Ngày mùng mười, cơn mưa tuyết dai dẳng mấy ngày cuối cùng đã kết thúc, đến ngày mười hai khí trời đã tốt. Canh năm thức dậy ngó về hướng đông, trong màu xanh vỏ cua trộn lẫn chút màu tím, nghĩ đến Vạn Tuế Gia khởi hành hẳn là thuận thuận lợi lợi đây. Tố Dĩ trang điểm xong rồi đến chỗ Hoàng hậu thỉnh an, sau khi trở về ngồi dưới cửa sổ phía nam tần ngần nửa canh giờ, nhớ ra hắn hôm nay phải đi, tâm tình rất sa sút. Những hai tháng không thể gặp, lo lắng hạ nhân bên cạnh hắn chiếu cố không chu toàn, lo hắn làm việc không biết ngày đêm quên ăn quên ngủ. Hắn đi nàng không thể đưa tiễn, Hoàng đế xuất môn muốn tế bái Thái Miếu, chúng triều thần tiền hô hậu ủng, hắn cũng không thể nhín ra chút thời giờ đến nói lời tạm biệt với nàng.
Đồng hồ tây dương trên bàn tích tắc chạy, đứa bé trai nhỏ xíu mọc hai cái cánh xoay tròn, xoay đến thời điểm, cái chuông đồng bên dưới vang lên đinh đoong, đã là giờ Thìn hai khắc rồi. Nàng đứng lên, ngước đầu nhìn mặt trời mới nhú mà mếu máo, thương tâm đến muốn khóc. Hắn đã đi rồi không chừng! Lần này là vi phục xuất tuần, không có pháo mừng nhạc vang, lặng lẽ ra khỏi Tử Cấm thành, trước khi đi không hề đến nhìn nàng.
Lan Thảo thấy nàng có vẻ buồn bực, ở bên cạnh khuyên giải, “Chủ tử, thị vệ bên cạnh Vạn Tuế Gia công phu rất giỏi, có bọn họ hộ vệ, chủ tử cứ an tâm.”
Nàng ừm một tiếng, ngẫm lại cũng đúng, chẳng phải chuyện lớn gì, nam nhân đi một chuyến xa nhà là như vậy, để người bên dưới thấy sẽ chê cười. Mình xoay hai vòng, đứng dưới chân tường phía đông cân nhắc, giơ tay lên chỉ, “Lan Thảo, em thấy nếu mở một cửa sổ ở đây, thì trong phòng sẽ sáng sủa hơn chút nhỉ?” quét mắt nhìn quanh, có loại ý cảnh sương mù hoàng hôn. Cũng không phải là tối toàn bộ, mà là loại sáng tối cùng đan vào nhau, loại ánh sáng đầy tình thơ ý hoạ, nhưng ở bên trong cả ngày thì đều muốn ngủ.
Lan Thảo lắc đầu, “Chủ tử quên rồi, bốn dãy nhà đều là của chúng ta. Ngài muốn đọc sách thêu thùa may vá thì đến thư ốc (phòng sách) đằng trước, muốn nghỉ ngơi thì về Khánh Thọ Đường. Vạn Tuế Gia đặc biệt cho phép ngài hoành tẩu, ngài có ngủ từ đằng trước đến tráo phòng đằng sau cũng không ai dám nói ngài.”
Nàng chắt lưỡi, lời này giải thích như vậy, Khánh Thọ Đường có cho nàng vạn lượng hoàng kim cũng không đổi a!
Đang cười nói, loáng thoáng nghe thấy trong vườn có tiếng nói chuyện. Cổ Nhi rướn cổ gọi, “Nhị tổng quản tới đó à?”
Trường Mãn Thọ cảm thán một tiếng, “Lễ chủ tử có đây không? Nô tài tới truyền khẩu dụ của Vạn Tuế Gia.”
Cổ Nhi vui vẻ dẫn đường, “Tôi dẫn ngài đi.”
Lan Thảo hầu hạ nàng ngồi xuống, nàng chỉnh lại góc áo chỉn chu rồi, liền nghe thấy Cổ Nhi đứng dưới mái hiên thông truyền, “Bẩm chủ tử, Trường Nhị tổng quản của Càn Thanh Cung mang theo khẩu dụ của Vạn Tuế Gia tới gặp chủ tử ạ.”
Tố Dĩ một tay khoác lên đệm gấm thêu Bạch mẫu đơn nền lam, lên tiếng đáp, “Mời Nhị tổng quản vào.”
Trường Mãn Thọ bước nhanh vào phòng, trong phòng ấm áp, hương thơm dập dìu. Lão rũ hai tay tiến lên cúi chào, “Nô tài thỉnh an tiểu chủ tử.”
Tố Dĩ bước xuống bệ đỡ chân khiêm nhường, “Công công khách khí rồi.” Phân phó Lan Thảo, “Lấy ghế cho công công, mời công công ngồi. Hà Bao Nhi đi pha trà!”
Trường Mãn Thọ thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ), “Tiểu chủ coi trọng như vậy, thực tổn thọ nô tài rồi. Ngài đừng vội, nô tài truyền hai câu là đi ngay.” Vừa nói vừa quan sát nàng, nàng trên người vận một kiện giáp bào bằng gấm Hàng Châu thêu bướm xuyên hoa, bên ngoài khoác áo cộc tay viền lông cáo, đứng cạnh cửa sổ, đôi hoa tai phỉ thúy lấp lánh ánh ra từng tia sáng hẹp, rọi một mảng xanh biếc lên làn da cổ. Trường Mãn Thọ thực kiêu ngạo, thảng như nàng là do lão tạo nên vậy, cười cung kính cúi người, “Tiểu chủ nhân tấn vị rồi quả là khác xa trước kia, xem khí phái toàn thân này, trong cung ai cũng không bì kịp ngài a!”
“Công công quá đề cao ta rồi, ngài ngồi xuống nói đi.” Tố Dĩ ngồi trở lại sập, vẻ mặt ôn hoà nói, “Ta trước kia làm tại ngự tiền, gặp phải ít ổ gà ổ vịt, là công công trong ngoài giúp đỡ, ta trong lòng còn đang cảm kích ngài đây!”
Trường Mãn Thọ bật thốt, “Ấy chết, lời này của tiểu chủ nhân nô tài không dám nhận, ngài có hôm nay là may mắn của ngài, nô tài chỉ là một tên chạy việc tới lui, thật sự không giúp được gì.”
Tố Dĩ cười cười, “Vạn Tuế Gia xuất cung rồi à?”
Trường Mãn Thọ nói phải, “Vẫn như cũ là Vinh Thọ hầu hạ cạnh bên, còn có người của Thị vệ xử lẫn Niêm Can Xử hộ giá, bảy tám đại thần Quân Cơ Xử đi theo.”
Niêm Can Xử: là một cơ quan đặc vụ ở triều Thanh do Thanh thế tông Ái Tân Giác La. Dận Chân sáng lập ra lúc còn là hoàng tử.
Nàng gật gật đầu, trong lòng trống rỗng, thở dài lại hỏi, “Vậy lộ tuyến thì sao? Đi như thế nào?”
“Ra Trực Lệ, đi vòng qua Thái Nguyên Tây An, cuối cùng băng qua Vũ Xương đến Tô Hàng.” Trường Mãn Thọ dò xét sắc mặt nàng, trấn an, “Tiểu chủ nhân chớ lo lắng, chủ tử từ lúc làm Vương gia đã ra ngoài làm việc rồi, chuyến này lại là cải trang, cải trang có chỗ tốt của cải trang, ngược lại so với rêu rao thì an toàn hơn chút.”
“Vậy thì tốt rồi.” Nói xong xấu hổ cười, “Ta ở bên cạnh chủ tử hầu hạ đã quen, thình lình ở không, thật không biết nên làm gì.” Dừng một chút nhớ tới mục đích đến của lão bèn hỏi, “Ngài ban nãy nói muốn truyền lời, là lời gì?”
Trường Mãn Thọ đứng lên, khom lưng nói, “Chủ tử không nhín được chút thời giờ đến chào tạm biệt tiểu chủ, bảo nô tài đến nhắn với tiểu chủ, trước khi đi Vạn tuế gia đã thông báo Hoàng hậu chủ tử cùng phủ Nội Vụ, khu vực Khánh Thọ Đường này không cho phép người tùy ý ra vào. Nói cách khác, chính là tiểu chủ nhân ngài đã có được thượng phương bảo kiếm a! Giống như Kim Chung Tráo chụp lại ngài vậy, Khánh Thọ Đường này là một vùng cấm được Vạn Tuế Gia vạch ra, không có khẩu dụ của ngài ấy, bất kể là ai cũng không được quấy nhiễu. Những tiểu chủ nhân đỏ mắt không thể nhịn kia muốn tìm ngài gây phiền hà là không thể được rồi.”
Kim Chung Tráo: Chuông vàng úp, tên một loại thuật pháp dùng để phòng thủ.
Tố Dĩ à một tiếng, có phần giống như gà vịt nuôi nhốt vậy, buộc chặt hàng rào, chó hoang không chui lọt. Cảm thấy bi ai đồng thời khích lệ mình nhìn thoáng chút, nên cũng không bài xích gì hắn. Bởi vì hắn không ở đây, khâm điểm cho nàng chỗ tị nạn, nghiêm túc mà nói âu cũng không xấu.
Nàng làm dịu giọng mà nói, “Cảm phiền chủ tử suy nghĩ chu toàn rồi, ta vốn định đi tiễn ngài ấy, lại sợ không hợp quy củ. Bây giờ ngài ấy đã đi, ta không thể nào không sầu được.”
Trường Mãn Thọ toét miệng cười, “Ngài tạm thời ủy khuất, có thể ủy khuất đến bao giờ? Vạn Tuế Gia sẽ không ngồi xem mặc kệ, ngài còn có thời điểm thăng lên. Ngài xem ngài hiện tại đã là quý nhân, lại tiếp tục tấn Tần, tấn Phi, tấn Quý phi lên nữa, còn chẳng phải là một câu nói của Vạn Tuế Gia và chủ tử nương nương thôi ư! Chẳng qua tạm thời phải kiềm chế mà thôi, các chủ tử có chỗ khó xử của chủ tử, dầu gì bên dưới trăm ngàn con mắt đang nhìn. Không riêng trong cung, còn có đám hoàng thân quốc thích dây mơ rễ má ngoài cung nữa, muốn dẹp yên hoàn toàn, không để cho bọn họ gây rối kiếm chuyện, điều này cũng cần phải cân nhắc nhiều mặt đúng không? Từ từ từng bước một, nước nhỏ đá cũng xuyên thủng đấy mà, ngài nói có phải không?”
Trường tổng quản làm thuyết khách phải nói là cực sôi nổi, Thanh Khoa từ bên ngoài tiến vào, hướng về phía Tố Dĩ thi lễ bẩm, “Hoàng hậu nương nương phái Tạo biện xử đưa chi phí đến, nói nơi này của chủ tử là môn hộ mới mở cần chi tiêu nhiều, phải quan tâm nhiều hơn chút. Lưu ma ma đang kiểm lại đồ đạc, vừa mới nghe bà ấy nói long chủng trong bụng Ý tần ở Cổ Hoa Hiên đã đủ tháng rồi, hai ngày nay xem chừng sẽ sắp sinh, tiểu chủ của các cung đều đi thăm, hỏi chủ tử có cần tới bày tỏ chút không.”
Lúc còn làm nữ quan nàng không hay hỏi thăm chuyện hậu cung, đã quên mất vụ Ý tần có thai rồi. Hiện tại mới nhớ ra, Ý tần của Cổ Hoa Hiên chẳng phải là chủ tử Thúy Nhi đến bái kiến trước khi chết sao! Khi đi vẫn tốt đẹp, trở về chẳng hiểu sao vô cớ trầm xác trong giếng. Cứ cảm thấy bên trong có rất nhiều chuyện mờ ám, nàng đi không thích hợp. Do đó lắc đầu, “Người ta chờ sanh, ta đi qua thêm phiền, khéo lại chọc người ta ghét. Chờ tiểu a ca ra đời hãy nói, đến lúc đó chuẩn bị quà mừng đầy tháng cũng được.”
Trường Mãn Thọ gật đầu tán thành, “Tôn chỉ này của tiểu chủ là đúng đấy, sống trong cung, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện. Ai biết chân trước đi, chân sau có thể gây ra vụ gì hay không. Nhất là cái loại chuyện liên quan đến hoàng tự này, dễ bị người ta vu oan nhất. Ngài tránh xa chút, đối với ngài có trăm lợi mà không có một hại đâu.” Nói đến hăng say, vỗ đầu gối mà hùng hồn, “Điểm ấy ngài nên học Hoàng hậu chủ tử một ít, chủ tử nương nương là một người có tính toán sẵn, hễ gặp phải chuyện gì, ngài ấy không có lần nào mà phượng thể không khỏe cả. Tốt như vậy a, ai cũng không bắt được sai lầm của ngài ấy, mới có thể ngồi trên bảo tọa kia lâu vậy được. Chẳng những thế, nô tài nhớ mười lăm tháng tám hàng năm thưởng bánh trung thu, trong hộp thức ăn từ trung cung phân đến các nơi luôn luôn có một đôi đũa bạc. Đây là chỗ cao minh của nương nương, loại bỏ vấn đề ngay từ ban đầu, ít nhất trên mặt này sẽ không có người có thể hãm hại ngài ấy. Tiểu chủ nhân a, vào hậu cung rất gian nan, ngài giờ thánh quyến long trọng dễ khiến người ghen ghét, càng phải để ý từng bước mới được.”
Tố Dĩ gật đầu, “Cảm tạ lời nhắc nhở của công công, ta đều nhớ kỹ. Ta vốn cũng không phải là người thích giao thiệp, sau này mỗi ngày vùi trong Khánh Thọ Đường không ra khỏi cửa, cũng sẽ không gây ra chuyện gì.”
“Ngài thánh minh, ngược lại cũng không phải bắt ngài không được đi bất cứ đâu, chẳng phải có câu nói, ‘không có chuyện gì thì đừng gây chuyện, đã có chuyện thì đừng sợ chuyện’ sao? Nhiều yêu ma quỷ quái, chỉ cần lưu ý một chút là có thể tránh thoát, ngài là người thông minh, không cần kẻ lơ mơ như nô tài đến chỉ dạy.” Nói xong rời chỗ ngồi mà thỉnh an, “Vậy ngài bận rộn, nô tài bên kia còn có công việc, cũng nên đi rồi. Nếu ngài có điều chi phân phó, cứ sai người đến truyền lời là được.”
Tố Dĩ đứng lên, bảo Lan Thảo đem hai nhánh sâm núi mà Hoàng đế thưởng, lấy ra cho lão, lão khách sáo chối từ, nàng ở bên cạnh nói, “Ta biết công công vất vả thức khuya dậy sớm, sâm kia đã có lâu năm, cầm lấy bồi bổ thân mình cho ngài mới thích hợp.”
Đã nói như vậy, lão cũng không thể giả vờ được nữa, cảm tạ nhận lấy xem, hai nhánh sâm dùng giấy dương bọc lại, rễ sâm vừa già vừa mềm, rũ xuống dài đến chừng hơn một thước, ra mòi sâm linh (tuổi sâm) qua được trăm năm rồi. Lão mở cờ trong bụng, đây chính là bảo vật, không nói ăn, xuất ra bán lấy tiền cũng phải hơn ngàn lượng. Hý hửng giơ lên cao, miệng đầy lời tâng bốc, chổng mông lui ra khỏi Khánh Thọ Đường.
Tố Dĩ nghiêng trên sập suy nghĩ tin tức chỗ Ý tần, biết được cô ta sắp sinh con, trong lòng một phen khó chịu. Hoàng đế chung quy cũng không giống với dân thường, hậu cung nhiều nữ nhân như vậy, tồn tại chính là để khai chi tán diệp cho hắn. Trước kia nói ai vừa sinh thêm a ca công chúa, nàng là người ngoài cuộc, nghe thấy vậy cũng không để bụng. Hiện tại đã vào cuộc rồi, cách nhìn nhận đã thay đổi rất lớn. Nhưng dù có không thoải mái cách mấy chung quy vẫn phải nhẫn, loại sự tình này cũng có thứ tự trước sau, lúc nàng chưa đến ngự tiền Ý tần đã mang thai, ghen ghét cô ta quả đúng là không nên.
Có đôi khi cảm thấy bản thân thật đáng thương, đau lòng xót dạ lại không nỡ bỏ hắn. Cũng may lòng nàng rộng rãi, gặp chuyện có thể tự động lui một bước. Có điều Ý tần mang thai là nam hay nữ, điểm ấy nàng trái lại rất quan tâm. Hoàng hậu chẳng phải là muốn nhận nuôi đứa nhỏ sao? Mình còn chưa có tin tức, nếu Ý tần này có thể sinh được một a ca, Hoàng hậu đạt được ước muốn rồi, cũng sẽ không có ý đồ với nàng nữa cũng nên!
Nàng ngồi thẳng lên gọi, “Lan Thảo.”
Lan Thảo bước lên trước nghe lệnh, “Chủ tử có gì chỉ thị ạ?”
“Ngươi để ý hỏi thăm chút, xem vị ở Cổ Hoa Hiên kia sinh được a ca hay là cách cách, được tin về báo lại cho ta.”
Lan Thảo không rõ cho lắm, chủ tử mọi ngày vốn chả để tâm chuyện gì sao đột nhiên quan tâm tới cái này. Nghĩ lại, con nối dòng quan hệ trọng đại, cứ tiếp tục hồ đồ thì không nên. Nếu đã tấn vị thì phải suy tính lâu dài, trong lòng đã nắm chắc, cũng dễ biết bước tiếp theo nên đi như thế nào.
Nhưng mà đứa bé kia của Ý tần hình như nuôi quá gian nan, nói sắp sinh, đám cung quyến đều đã ở đây mỏi mòn trông tin tức, đợi bảy tám ngày, thế mà đến cả một quả trứng cũng không thấy. Lúc mọi người tụ tập trong cung Hoàng hậu thỉnh an, nghị luận, chậm nhiều ngày như vậy, đứa bé này e là đầu lớn, sinh ra còn phải tốn sức lực.
Mật quý phi ở đàng kia cao một tiếng thấp một tiếng mà quở trách, “Tấu chương thỉnh an của Nội tấu sự xử hoãn tới hoãn lui bốn năm chuyến, là đang chờ đem tin tức viết vào báo tin vui cho Hoàng thượng đây! Giờ đến là tốt, té ra là ngự y tính nhầm ngày ư? Chắc là cậu ấm thích ở trong bụng mẹ quá, nói rách cả miệng cũng chẳng chịu ra ngoài cũng nên?”
Chúng nhân đều cười, “Không ra cũng chẳng còn cách nào, đành chờ thôi chứ sao!”
Tầm mắt Quý phi đảo qua trên ghế Hoàng hậu, cố ý hỏi vài vị tiểu chủ, “Lần này nếu sinh được một bé trai, các ngươi ai tính tiếp nhận?”
Vài vị trên tần chỉ cười, “Cái này phải hỏi ý chủ tử nương nương, cũng phải nhường những vị phân cao đến chọn trọng trách chứ.”
Quý phi lành lạnh mỉm cười, “Nói như vậy không phải chủ tử nương nương thì ai có thể hơn?”
Tố Dĩ cúi đầu đoan chính ngồi, bọn họ mồm năm miệng mười, nàng chỉ một mực nghe. Miệng nhàn lỗ tai không nhàn, Mật quý phi muốn đâm vào chỗ đau của Hoàng hậu, nói ra càng hợp ý thị ta. Nàng im lặng đứng ngoài cuộc, muốn xem Hoàng hậu đáp lại như thế nào, nhưng đợi nửa ngày không thấy có động tĩnh. Quý phi là người chẳng chịu ở yên, thị ta không hề bỏ sót nàng, quay mặt lại nhìn nàng, “Lễ quý nhân, nghe nói Khánh Thọ Đường giờ đã nhảy ra khỏi tam giới rồi. Vạn Tuế Gia đặc chỉ, tất cả những người không phận sự không được đi vào…” thị nhếch miệng, “Đông tây thập nhị cung là được quản lý chung đấy, chỗ cô thành trường hợp đặc biệt, sau này ngược lại không có cách nào săn sóc rồi.”
Là không có cách nào bài bố mới đúng! Lời của Quý phi thành công biến nàng thành mục tiêu sống, nhưng nàng cũng nhìn ra, vị quý chủ nhân này không phải người thâm trầm khó đối phó. Ý chỉ của Hoàng đế đúng ra là cấp cho Hoàng hậu và phủ Nội Vụ thôi, Hoàng hậu vì muốn cảnh báo nên cố ý báo cho Mật quý phi, nếu Mật quý phi tâm tư kín đáo chút, thì nên giấu nhẹm tin tức, rồi dẫn dụ ra một tiểu chủ nhân thích “giả làm cây đinh” đến náo, thị ở một bên tọa sơn xem hổ đấu, chẳng phải sướng không? Nhưng không có, thị ta nhằm lúc đông người tuyên bố ra, mọi người đều biết có đạo ý chỉ này rồi, ai còn dám cắm đầu đâm về phía trước?
Tố Dĩ sở trường giả ngu, ra vẻ như ở trong mộng mới tỉnh, thuận theo chủ đề nói, “Trước khi chủ tử đi ta hầu hạ không chu toàn, chọc chủ tử nổi giận. Trường Mãn Thọ đến truyền lời, nói chỉ cho ta mỗi ngày đến Trường Xuân Cung thỉnh an thăm hỏi. Ngài biết đấy, người khác không vào được, ta cũng không thể tùy ý đi lại, đây xem như là cấm túc ta rồi.”
Tịnh tần ở một bên cầm khăn tay chấm mũi, thầm nghĩ người này cũng không thiếu tâm nhãn, vấn đề giữa nàng ta và Hoàng đế người khác không biết, nhưng phủ Nội Vụ ban thưởng bày sờ sờ ra đó! Còn có Kính Sự Phòng liên tục ghi chép ba bốn đêm, những thứ này đều là giả ư? Nàng ta vinh sủng như vậy, đã phá vỡ cục diện xử lý sự việc công bằng của Vạn Tuế Gia, còn ở đằng kia giả vờ giả vịt, nhìn thực khiến người ta buồn nôn!
Đám chủ nhân ai nấy đều có tính toán riêng, lúc mọi người âm thầm giao chiến trong bụng, tổng quản thái giám trong cung Hoàng hậu cách một tấm rèm cửa thông báo, “Bẩm chủ tử nương nương, Cổ Hoa Hiên có tin ạ.”