Hoàng đế ngửa mặt nhìn đỉnh điện, sắc mặt ngưng trọng, “Triều đình làm việc, cái quan trọng là chứng cớ, không phải cứ ai xáo trộn đánh lừa là có thể xoay chuyển được. Hoàng tổ mẫu nói trẫm trọng dụng ngoại thích, cái danh này Tôn nhi không gánh nổi. Phiên vương từng đời của Nam Uyển đều có tổ huấn lưu lại: ngoại thần không thể trọng dụng, hậu cung không được can chính, đây là hai điều quan trọng hơn cả. Trẫm làm việc trước nay luôn có lý lẽ có căn cứ, mỗi ngày sớm đọc Thánh Huấn và Thực Lục, hạ qua đông đến cũng đã được mấy năm rồi, cũng không phải đọc vô ích, sao có thể làm chuyện hổ thẹn với giáo huấn của tổ tông chứ! Sở dĩ phái A Lâm A Sơn giám sát Diêm vận kỳ thật phần lớn còn là nể mặt Hoàng tổ mẫu. Nào ngờ ông ấy ỷ vào hoàng ân vơ vét của cải khắp nơi, không riêng gì cô phụ trẫm, còn cô phụ ân trạch của Lão Phật Gia.”
Trước nay Hoàng đế nói chuyện đều đúng phương pháp, hắn có thể nói xa nói gần khiến cho chiến hỏa lan rộng hơn. Thái hoàng thái hậu tự cho là mình rất cao, nhân vật lợi hại như Thái Thượng Hoàng cũng chẳng làm gì được bà cơ mà, huống chi là tôn tử? Tông Nhân phủ quản mọi công việc liên quan đến tông tộc, nếu trên mặt luân thường đạo lý Hoàng đế đi sai bước, tộc lão trong Tông Nhân phủ chưa chắc sẽ không nhúng tay vào. Nhưng điều khiến bà bực mình chính là vụ án của A Lâm A Sơn, chuyện này nếu muốn truy cứu lớn chuyện ra, sợ không chỉ đơn giản là cách chức điều tra thu lại tang vật thôi đâu.
Bà theo bản năng đè mạnh tờ danh mục quà tặng kia, “Như vậy theo ý của ngươi thế nào?”
Hoàng đế ra vẻ trầm ngâm thật sâu, ngó về phía bên kia cổng bán nguyệt một cái, nói, “Ấn theo hình luật, A Lâm A Sơn phạm vào tử tội, mất đầu, xét nhà, lưu đày mọi thứ đều đủ cả. Nhưng dầu gì cũng là thân thích, tấm lòng thương cảm cho nhà mẹ đẻ của Hoàng tổ mẫu, Tôn nhi đều biết. Hoàng tổ tuổi đã lớn, càng hoài niệm quá khứ. A Lâm A Sơn là em trai duy nhất của ngài, tội chết tuy khó tránh, Tôn nhi cũng có ý giữ lại cho ông ta một mạng.” Hắn lóe mắt nhìn bà, nếu bà không thèm để ý đến sống chết của người nhà mẹ đẻ, đại khái có thể tiếp tục vờ câm giả điếc. Trước khi tới hắn đã chuẩn bị sẵn rồi, ngộ nhỡ mua bán bất thành, vậy thì nhân nghĩa cũng không còn nữa. Đã ép hắn ra tay tàn nhẫn, hắn cũng không phải là không làm được. Giết A Lâm A Sơn chính là bẽ gãy hai cánh của Lão Phật Gia, bà ta đã bay không cao nhảy không xa, lại lấy cớ đưa bà ra ngoài dưỡng bệnh, cũng không phải việc khó. Hắn trọng thanh danh, bèn vạch kế hoạch khiến bà ta sửa miệng cho Tố Dĩ được tự do. Hoàng đế phế chỉ của Thái hoàng thái hậu, nói ra dầu gì cũng không dễ nghe nhỉ!
Thiên gia ở mặt ngoài vui vẻ hòa thuận quả nhiên đều là biểu hiện giả dối, trong nhà đế vương nào có việc nhỏ? Hoàng đế tính toán gì bà đều biết, đây là đã trải thẳng ra mặt bàn làm giao dịch rồi. Hoàng hậu là một cọng cỏ đầu tường, thị e ngại trượng phu, gió thổi một cái liền ngã về phía Hoàng đế, bà cũng chẳng trông cậy vào thị ta có thể đứng ra nói lời công đạo rồi. Dù sao đã đến nước này, đằng nào thì cũng phải vạch áo cho người xem lưng, bà có gì phải sợ?
Hoàng hậu thấy mạch nước ngầm giữa bà cháu họ nổi lên cuồn cuộn bèn sợ hãi, dưới gầm bàn mò tới tay của Hoàng đế, hơi kéo kéo, Hoàng đế vỗ lên mu bàn tay nàng, ý bảo nàng cứ xem cuộc vui đừng lên tiếng.
Thái hoàng thái hậu quả nhiên là bất chấp tất cả, đem tờ danh mục quà tặng kia xé thành từng mảnh, ném mạnh ra đất, kim hộ giáp trên ngón tay văng ra, đánh lên lò hun hương vang keng một cái, “Đồ bỏ đi! Bằng một tờ giấy cỏn con này mà muốn hãm hại nguyên lão trọng thần, Hoàng đế ngươi lại trợ trướng cho thứ oai phong tà khí kia ư?”
Hoàng đế nhìn mớ giấy vụn đầy đất bất đắc dĩ thở dài, “Đây là bản viết tay đem cho Hoàng tổ mẫu xem qua, bút tích thực hẵng còn ở trên ngự án của trẫm cơ! Huống hồ đã lọt vào mắt trẫm, có hay không tờ giấy kia đều không quan trọng.” Thấy Thái hoàng thái hậu trợn trừng mắt với mình, hắn chắp tay, “Hoàng tổ mẫu bớt giận, dầu gì cẩn thận thân mình. Nói hãm hại, đây thật sự là bịa đặt vô căn cứ. Đông chí trẫm đã nhận được tấu báo bèn lệnh cho Hình bộ ngầm tra xét, quả nhiên không khiến trẫm thất vọng, vừa tra thử gia sản của A Lâm A Sơn đã khiến người ta trố mắt. Kể cả lấy lương bổng làm quan của lão bây giờ, vàng bạc trong kho chỉ sợ có cực nhọc hai đời cũng không kiếm đủ trở lại. Có đôi khi nhiều tiền cũng không phải chuyện tốt a, tiền nguồn gốc bất chính lại không dám tích trữ trong ngân hàng tư nhân, xài không được, đành phải tích lũy trong tay. Nghe nói Ngự sử đại phu lấy tẩu thuốc gõ gõ lên tường, vôi trên tường rơi xuống, xây bên trong ấy thế mà là bạc gạch nha. Nhà xây bằng bạc gạch, ngay cả trẫm đây cũng chưa từng may mắn được ở đâu đấy!”
Hắn càng nói Thái hoàng thái hậu càng kinh hãi, nào đến mức đó chứ? Hóa ra đã sớm điều tra rồi, đúng lúc gặp chuyện chỉ hôn Tố Dĩ, thế là Hoàng đế lấy ra để làm lợi thế trao đổi sao? Bà xanh mặt nói, “Trong lòng ngươi tính toán cái gì, nói ra là được. Tổ tôn chúng ta lại không giống với kẻ khác, có gì mà không thương lượng được chứ! Chiếu theo quốc gia đại sự mà nói, tra ra tham ô là chiến tích của ngươi, là giai thoại có thể lưu danh hậu thế. Nhưng dưới thiên uy lẫm liệt cũng tương đương là có quyền hành, Tháp Lạt thị là nhà ngoại của ngươi, ngay cả ngạch niết đã mất của ngươi cũng bước ra từ cánh cổng lớn kia, ngươi lại nhẫn tâm lật úp hắn sao?”
“Cho nên trẫm mới muốn thương lượng với Hoàng tổ mẫu.” Hoàng đế bình thản tự nhiên nói, “Tội nghiệt lớn như vậy, muốn bình an vô sự là không có khả năng. Trẫm hôm nay đã đến viên xin ý chỉ của Hoàng phụ, Hoàng phụ đã lên tiếng, xử trí thế nào đều tùy trẫm. Trẫm có thể tha cho ông ta không chết, cũng có thể bắt ông ta ngũ mã phanh thây điểm thiên đăng… Đến báo cho Hoàng tổ mẫu trước là muốn đốc thúc Hoàng tổ mẫu, tâm tư của trẫm, trong mắt Hoàng tổ mẫu nhìn thấy đều là thật cả đấy. Con người trẫm chính là như vậy, chỉ cần có thể làm cho trẫm “mũi kim” không có trở ngại, trẫm tất nhiên cũng khiến cho sợi chỉ dễ lọt qua.” Hắn nói xong dừng một chút, giơ tay lên chỉ ra bên ngoài, “Trẫm thích Tố Dĩ, muốn đòi lại nàng. Lần trước Hoàng tổ mẫu chẳng hỏi ý của trẫm đã đem cung nữ ngự tiền của trẫm chỉ hôn cho người khác, trẫm không thể nói cái gì, đành nương cơ hội lần này tranh công giành thưởng với Hoàng tổ mẫu thôi, những mong Hoàng tổ mẫu hãy rút lại chỉ hôn, trẫm muốn nàng ấy, muốn giữ nàng ở bên người.”
điểm thiên đăng: đốt đèn trời, một loại hình phạt: quấn vải dầu, trói vào cột rồi thiêu sống.
Lời này đã làm cho Tố Dĩ đang xuôi tay nghe lệnh bên ngoài kinh hoảng, nàng ngẩng phắt đầu hoảng hốt nhìn Tinh Âm, không được nói chuyện, dùng ánh mắt hỏi cô ta, sợ mình lãng tai nghe nhầm. Tinh Âm cũng ngạc nhiên, Tố Dĩ cùng Vạn Tuế Gia quan hệ không bình thường, điểm ấy cô ta đã sớm biết, nhưng không ngờ tới là Vạn Tuế Gia sẽ nói ra thẳng đuột như vậy. Người làm vua phải thâm trầm nội liễm, thích kiêng kị hiển lộ trước mặt người khác, xem ra quả này là bị bức quá, dường như có chút liều mạng xông bừa rồi.
Thái hoàng thái hậu cười phá lên, “Hoàng đế đây là định vì một con cung nữ mà làm việc tư tình sao? Phụ tử các ngươi ấy thế mà thật đồng lòng, chút tính toán này của ngươi nếu truyền đến Sướng Xuân Viên, đoán thử xem Hoàng phụ ngươi sẽ định thế nào?”
Hoàng đế cười cười, “Hoàng phụ hiện thời cõi lòng rộng rãi, ngay cả đề nghị truy phong Đôn Kính Hoàng quý phi làm Hoàng hậu cũng chấp thuận rồi, trẫm làm Hoàng đế, sủng hạnh một cung nữ sao lại không thể? Chớ quên Hoàng thái hậu xuất thân từ cung nữ, Hoàng phụ tấm lòng sâu rộng tất nhiên cũng có thể thông cảm cho nỗi khó xử của trẫm.”
Thái hoàng thái hậu nộ hỏa thiêu tâm, thốt nhiên đập bàn đứng dậy, “Truy phong Hợp Đức Đế Cơ? Ngươi xem như ta đã chết ư? Ta chính là tổ mẫu ruột của ngươi, ngươi muốn truy phong, đã hỏi qua ý của ta chưa?”
Kẻ niệm Phật, vẻ mặt dữ tợn cũng chẳng thua gì La Sát. Hoàng đế chẳng thể ngờ Thái hoàng thái hậu vẫn luôn tôn quý sống an nhàn sung sướng sẽ có diện mạo khó ưa đến thế, hắn đứng thẳng người lên, thân hình cao cao đứng nghiêm, chắp tay sau lưng nói, “Hoàng tổ mẫu dĩ nhiên là phải phụng dưỡng rồi, nhưng Hợp Đức Đế Cơ dầu gì cũng là nguyên phi của Cao Tổ, đích thứ bất phân đã là sai sót, lại còn khiến cho phu thê họ phân ly, Tôn nhi tương lai xuống dưới ấy không có mặt mũi gặp Cao Tổ.”
Quả thực tựa như giáng bà ta một cái bạt tai, hắn ý là nói bà không có mặt mũi gặp Cao Tổ mới đúng đây! Thái hoàng thái hậu tức đến choáng cả đầu óc, hai lỗ tai vù vù gần như đứng không vững. Thứ tâm can hiểm độc này, lúc trước dốc lòng nâng đỡ nó, lại đổi lấy ưu việt thế này đây? Bà run giọng nói, “Sớm biết như thế, đêm hôm ấy nên giết chết ả điếm đê tiện kia cho rồi, để nó sống, rước đến thằng cháu bất hiếu này muốn ngỗ nghịch ta!”
Hoàng đế hờ hững nói, “Hoàng tổ mẫu xin bớt giận, Tôn nhi mặc dù truy phong, cũng không thể lướt qua thứ tự của Hoàng tổ mẫu. Hoàng phụ nói, bảo đỉnh của Hoàng quý phi quy cách phải làm tương đương như của ngài. Tôn nhi nghĩ, cùng lắm thì tương lai Đôn kính Hoàng hậu ở đông ngài ở tây thôi.”
Cái này mà gọi là tương đương? Đông hướng vi tôn, tây hướng vi ti. Bà là Thái hoàng thái hậu đương triều, là thánh mẫu, lại phải chịu nỗi bất công này? Cung nữ trái phải bên cạnh nâng bà, bà ta run lập cập, hận nói, “Ta mang thai mười tháng sinh ra Hoàng phụ ngươi, phụ tinh mẫu máu a! Trong mắt ngươi, Hợp Đức Đế Cơ kia chẳng chút dây mơ rễ má gì với ngươi ấy thế lại còn thân hơn gấp mười lần tổ mẫu ruột này sao? Ngươi bất hiếu bất kính, uổng cho ngươi còn là Hoàng đế, ngươi chính là mực thước cho vạn dân lấy làm gương đấy sao?”
Điều này có thể trách ai? Nếu không phải bà ta hung hăng bức người, bà ta còn sống ngày nào thì hưởng tôn vinh ngày ấy, nào có thể đến mức này! Hắn và Tố Dĩ vừa cãi vã một trận, quả thực như cháy cả tâm can hắn rồi. Không nói không có nghĩa là không đau, hơn nửa ngày hôm nay trải qua như thế nào hắn không nhớ nổi, chỉ nhớ từ sau khi rời khỏi ngõ Bá Nhi kia trở về Dưỡng Tâm điện đi vòng vo một canh giờ. Đi không ngừng, đi không ngừng, cảm thấy như sắp phát điên vậy. Đây đều là ai gây nên? Chán sống sướng rồi, bèn nghĩ ra chút trò xấu để điều hòa khẩu vị à. Giờ thì hay rồi, đùa quá trớn, hắn mà động thủ là sẽ một lòng một dạ, không đạt mục đích thề không bỏ qua.
Hoàng đế ngẩng đầu, “Hoàng tổ mẫu cũng đừng tính toán chuyện gì khác, chuyện hậu sự vốn là tôn nhi làm chủ, có muốn cũng như không. Trước mắt là lo nghĩ cho A Lâm A Sơn đã kìa! Nói cho cùng cũng là Hoàng tổ mẫu hạ chỉ, mới khiến Tôn nhi ban xuống một đạo hoàng mệnh đẩy ông ta đến Thái thị khẩu (tên pháp trường), Tôn nhi đã hỏi qua ý Hoàng tổ mẫu rồi, cũng nên đi làm ngay đây.”
Thái hoàng thái hậu suy sụp ngã ngồi xuống, “Rất tốt, cái thứ chân chân tình tình, mi đã bước lên con đường cũ của Hoàng phụ mi rồi. Ta hỏi ngươi, vụ án của A Lâm A Sơn ngươi tính xử thế nào?”
“Trẫm chỉ đáp ứng giữ cho ông ta một cái mạng, còn muốn hô nô gọi tỳ giống như trước thì không thể được.”
“Đó so với chết có khác gì mấy?” Điều kiện trao đổi hiển nhiên không đủ dụ người, hắn chẳng phải là thích Tố Dĩ sao? Lấy hôn ước của Tố Dĩ đổi một cái mạng của A Lâm A Sơn rồi, sau đó nhà mẹ đẻ bà không thiếu được xét nhà, vẫn suy tàn như cũ, chỉ giữ mạng của A Lâm A Sơn thì có ích gì? Thái hoàng thái hậu nổi nóng, quay sang nhìn tổng quản trông cửa nói, “Kêu Tố Dĩ tiến vào.”
Hoàng hậu thấy tình thế không ổn vội trấn an, “Lão Phật Gia bớt giận, lúc này mọi người đang tức giận, mỗi người lùi một bước, bàn bạc thong thả thì hơn.”
Thái hoàng thái hậu lập tức hất tay Hoàng hậu ra, khinh bỉ nói, “Nếu ta là ngươi, đã hổ thẹn không dám nhìn ai rồi! Em dâu bị chồng mình nhìn trúng, uổng cho ngươi còn đứng về phe đó nói giúp. Hại huynh đệ ngươi sao? Cha ngươi ở dưới đất còn đang nhìn đứa con gái không nên thân ngươi đấy!”
Hoàng hậu bị Thái hoàng thái hậu mắng một trận mà đỏ vành mắt, bảo nàng làm sao bây giờ đây, từ lúc bước vào cánh cổng nhà họ Vũ Văn nàng chưa từng chống lại trượng phu, từ trước đến nay Hoàng đế nói cái gì thì chính là cái đó. Làm phu thê gần mười năm, dựa vào hào quang của hắn mà sống. Đột nhiên đối nghịch với hắn, nàng không muốn mạo hiểm như vậy, càng không cần thiết.
Hoàng đế thấy Thái hoàng thái hậu chẳng để ý đến thân phận như vậy, đoán là bà ta khó mà cứu vãn được rồi. Giương mắt nhìn Tố Dĩ tiến vào hành lễ, còn chưa mở miệng nói, Thái hoàng thái hậu đã quắc mắt nghiêm nghị quát lớn, “Quỳ xuống!”
Đầu gối Tố Dĩ mềm nhũn, bị người ta cao giọng quát, phịch một tiếng quỳ xuống, rạp trên mặt đất dập đầu, “Nô tỳ tội chết, xin nghe Lão Phật Gia dạy bảo.”
Lão Phật Gia vẫn là “dạy bảo” thật, “Ả hồ ly nhà ngươi, hạ cổ gì cho chủ tử ngươi, mà khiến cho hắn ngũ mê lục đạo như thế! Ta thấy ngươi chính là hồn ma đòi nợ gửi hồn người sống, hòng mưu hại xã tắc Đại Anh ta. Hôm nay ta, với tôn hào quyền nhiếp lục cung, sẽ trừng trị cái tội mê hoặc quân vương của nhà ngươi.” Đoạn hướng ra ngoài cất giọng gọi, “Người đâu, ban lụa trắng, lôi ả ra ngoài làm xong rồi vào hồi báo.”
Thái hoàng thái hậu ngang ngược đến cùng, mọi thứ đều quăng ra sau ót. Hoàng hậu sợ tới mức vỡ mật, tha thiết khẩn cầu, “Lão Phật Gia suy nghĩ lại, ngàn vạn lần không nên giết ạ! Vạn Tuế Gia là ngài nhìn đến lớn, nổi giận với cháu của mình thì có gì hay chứ? Ngài ấy là nông nổi, xin Hoàng tổ mẫu tha thứ ngài ấy. Tố Dĩ không phạm lỗi lầm gì, nô tài bên dưới có thấp kém đến mấy cũng không có đạo lý tùy ý ban chết, cầu xin Hoàng tổ mẫu lưu lại một cái mạng nàng ta.”
Hoàng đế siết chặt nắm đấm, móng tay bấm vào lòng bàn tay. Hắn còn đang ở đây mà đã vậy, nếu không ở đây thì sẽ như nào? Vốn dĩ Hoàng đế chỉ quản triều đình không hỏi chuyện hậu cung, hiện tại ngược lại, không buộc hắn nhúng tay thì không thể sao?
Thái hoàng thái hậu ra lệnh một tiếng quả nhiên có thái giám chấp sự tiến vào lĩnh mệnh, đợi muốn lên trước lôi Tố Dĩ đi, Hoàng đế bước nhanh qua, nhấc chân lên chính là hai cước đá thẳng vào ngực. Thái giám đều là đám lõi đời, bị chân rồng đá một cái, thuận thế lăn lông lốc đến góc tường. Hoàng đế nghiến răng nói, “Quả nhiên lật trời rồi, có thể quang minh chính đại ở trước mặt trẫm giết người của trẫm, Hoàng tổ mẫu cũng quá không xem trẫm ra gì rồi.” Hắn giương giọng gọi Lộ Tử, “Ngươi đến trị phòng Quân Cơ Xử truyền chỉ của trẫm, ngay trong đêm niêm phong phủ Vệ Quốc Công. A Lâm A Sơn vừa lúc trở về ăn tết, trẫm sẽ khiến lão một năm không được yên ổn. Tất cả nam nữ trong phủ không cho bất kỳ ai chạy thoát, cử hình bộ tra hỏi kỹ càng, phòng Quân Cơ Xử thảo chiếu theo, đem tội trạng của lão chiêu cáo thiên hạ. Trẫm trước nay là minh quân nhỉ, minh quân không làm việc tư tình, đa tạ Hoàng tổ mẫu thành toàn cho tiếng thơm của Tôn nhi rồi.”
Bọn họ ngầm đấu càng đấu túi bụi, Tố Dĩ quỳ trên mặt đất, trong lòng lại rất bình tĩnh. Nàng biết Vạn Tuế Gia ở đây, cũng sẽ không trơ mắt nhìn nàng chết. Thái hoàng thái hậu là châu chấu sau mùa thu hoạch, bị Vạn Tuế Gia sửa trị thành như vậy, rất khiến người khác giải hận.
“Đứng lại!” Thái hoàng thái hậu khàn cả giọng quát thái giám ngưng truyền lời, đã cùng đường bí lối rồi, ngoài miệng bà không mắng người nữa, mấy trăm mạng nhà họ Tháp Lạt thị chốc lát sẽ đứt đoạn ở trước mắt bà. Những nỗ lực nên dùng hay không nên dùng bà đều dùng cả rồi, rốt cuộc vẫn là thất bại thảm hại, Hoàng đế vẫn sẽ không niệm tình cũ. Bà sớm đã nhìn ra, trong đám con cháu, Hoàng đế là đứa giống Hoàng phụ hắn nhất, chẳng qua bị vẻ trầm mặc ít nói che dấu, một khi nổi điên lên, quả thực đức tánh y chệt cha hắn!
“Sắc mê tâm trí, trời đang nhìn ngươi đó, rồi có một ngày ngươi sẽ phải hối hận!” Thái hoàng thái hậu dần dần bình tĩnh trở lại, nheo mắt liếc Tố Dĩ một cái, ả ta vẫn là bộ dạng không gợn sóng kia, khóe môi mím, khẽ cúi đầu. Hai hàng mày thật dài, đuôi lông mày hếch lên, từ góc độ này nhìn qua, dường như được đúc ra từ khuôn mẫu Đôn Kính Hoàng quý phi vậy. Thái hoàng thái hậu rợn người dời tầm mắt đi, trước mắt chịu thua mất sạch mặt mũi, nhưng mà có thể thế nào đây? Hoặc giả bà ta cũng nên học mẹ chồng một ít, tự mình đề nghị đổi một địa phương ngủ đông vài ngày, so với việc bị hắn ra lệnh trục xuất thì tốt hơn. Nếu ngày nào đó hồi cung cũng là tự bà ta định đoạt, Hoàng đế cũng đâu thể đóng cửa cung không cho bà vào đúng không!
“Thôi.” Bà ngồi trở lại chỗ của mình trên bảo tọa, “Ta lớn tuổi rồi, con cháu quản việc nhà, đã sớm chẳng còn phần cho ta lên tiếng nữa, càng xen vào nữa, thì có vẻ lão bà ta đây thật không thức thời. Ý chỉ hôn sẽ hủy, nhưng phải đợi ta chọn một cô nương thích hợp thay thế Tố Dĩ đã. Cái mặt mo của ta đây tuy chẳng đáng tiền, bản thân tốt xấu gì còn đáng nhớ chút ít. Ý chỉ hôn nói phát liền phát, nói hủy liền hủy, làm mất mặt Thiên gia.”
Hoàng đế biết bà ta mưu sâu tính thâm, là muốn nhìn vụ án của A Lâm A Sơn xóa bỏ rồi mới bằng lòng buông tay. Điều này không thành vấn đề, hắn không sợ bà ta đổi ý, Hoàng đế muốn sửa án, là chuyện chỉ trong một cái vung ngự bút. Hắn trở lại chắp chắp tay, “Vậy thì chiếu theo ý Hoàng tổ mẫu.”
Thái hoàng thái hậu rũ mắt xuống, khóe mắt ngấn lệ, bà lấy khăn lau, buồn bã nói, “Gần đây ta cảm thấy lực bất tòng tâm, thường mơ thấy cảnh lúc ngạch niết ngươi còn sống, tỉnh lại cũng không thể giải tỏa bớt. Thành thử noi theo Hoàng thái thái ngươi, đến Di Hoà viên nghỉ ngơi một thời gian vậy!”
Một đề nghị tốt như thế, cũng đỡ cho hắn lên tiếng. Thái hoàng thái hậu quá giỏi quấy chuyện, ở trong cung cũng chẳng được thái bình. Vẫn nên ra ngoài sống xa một chút, mọi người mới được sống những ngày thoải mái.
Hoàng đế cúi người nói phải, “Di Hoà viên sơn minh thủy tú, là nơi đáng để an dưỡng tuổi già. Nếu Hoàng tổ mẫu muốn di giá đi nghỉ ngơi, vậy sáng mai đích thân Tôn nhi sẽ đưa Hoàng tổ mẫu đến viên.”
Thái hoàng thái hậu cười như không cười liếc hắn một cái, toại nguyện hắn thì có, hắn nhất định sẽ vui mừng tột cùng đây! May mà cha hắn còn sống, giang sơn này có thể ngồi vững hay không vẫn chưa biết đâu. Trước kia bà cực lực phản đối Lão Thập Tam kế thừa ngôi báu, bây giờ xem ra, bất kể là ai làm Hoàng đế, đều hơn hẳn tên Đông Tề này. (Mạc Thiên Y nhắc lại: lão Thập Tam là con trai của Thái hậu Cẩm Thư, theo lý con của chính cung hoàng hậu là được lên ngôi hoàng đế)
Bà khoát tay áo, “Ta mệt rồi, các ngươi lui đi!”
Hoàng đế hành lễ, mang mọi người rời khỏi thiên điện đi đến cửa, vừa đi vừa để ý Tố Dĩ, nàng vẫn cẩn thận hầu hạ Hoàng hậu, dáng vẻ không kiêu căng không siểm nịnh, thật khiến người thích. Bây giờ thì tốt rồi, chướng ngại đã được quét sạch, nàng có thể trở lại bên cạnh hắn rồi. Hắn dằn lòng đi đến ngoài cửa Thọ Khang cung, quay người nói với Hoàng hậu, “Nàng tự hồi cung đi, Tố Dĩ vẫn quay lại ngự tiền làm việc như cũ.”
Hoàng hậu cúi người nói phải, “Đồ đạc của nàng, một lát thiếp sẽ sai người đưa đến vi phòng Dưỡng Tâm điện.”
Vi phòng là nơi phi tử ngủ lại sau khi thị tẩm, Hoàng hậu nói như vậy, sắc mặt Hoàng đế không khỏi đỏ lên, ấm giọng, “Cám ơn nàng, Đình Đình.”
Hoàng hậu cười, cúi người lên kiệu. Đèn lồng nơi mái hiên cửa cung rọi đến, lọng che ngăn trở nửa gương mặt nàng, nửa sáng, nửa tối.
Đoàn kiệu men theo đường cũ trở về Trường Xuân Cung, Hoàng hậu ngồi ở bên trên, rốt cuộc thở phào một hơi. Tinh Âm theo hầu bên cạnh, ngẩng đầu nhìn Hoàng hậu, “Chủ tử hôm nay bị sợ hãi.”
“Ta sợ đến vỡ cả gan mật đây, ầm ỹ kiểu này, ta thực chưa từng thấy bao giờ.” Hoàng hậu xoa ngực nói.
“Như vậy cũng tốt, Tố Dĩ ở lại cung chúng ta, đằng nào cũng là một phiền toái.” Tinh Âm lắc lắc đầu, “Chủ tử cũng không uổng phí gánh cái tiếng lung lạc Vạn Tuế Gia.”
Hoàng hậu ừ một tiếng, “Ta bây giờ ngược lại ngóng trông nàng ta mau chút thị tẩm, tốt nhất là mang thai, thế thì càng toàn vẹn rồi.”
Tinh Âm rẽ vào một khúc quanh, ngẩng mặt cười nói, “Chủ tử nói rất đúng.”