Cung Lược

chương 106: hậu cung là một cái nồi lớn, sủi cảo nhân gì cũng có

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tiễn Vạn Tuế Gia đi rồi bắt đầu sửa soạn, mặc cái áo lụa mềm vân bạch hoa văn chữ, bên ngoài khoác một cái áo chẽn xanh lá mạ hỉ tương phùng. Trên cổ một chuỗi sợi dây mười tám hạt châu xanh biếc, trên đầu còn mang điền tử đầy phỉ thúy. Đứng trước gương soi, “Bộ dáng này thật sự như là nhặc được cục vàng ấy chứ, người nghèo phát tài là phải ăn diện thế này chứ lị.”

Thanh Khoa đang lau cửa sổ, xoay người lại nhìn, “Người khác thế nào nô tỳ không biết, ngài sửa soạn như vậy không thấy dung tục, càng phô trương càng đẹp… đúng là đáng hận mà.”

Tố Dĩ đắc ý ưỡn ngực, “Tất nhiên rồi, muốn khiến người ta hận mà. Dù sao ta đã là mục tiêu sống của cả Tử Cấm thành rồi, lại nhượng bộ nữa, đám tần phi kia cũng sẽ không thương xót ta. Trước khi ta tấn vị ngạch niết trong nhà có dặn, kêu khéo léo đối nhân xử thế, thu liễm chút. Ta đúng là muốn chỉ lo thân mình, nhưng nhìn xem gặp phải những chuyện đen đủi kia! Hậu cung là một cái nồi lớn, sủi cảo nhân gì cũng có. Bỏ vào nấu chung, nhân chay cũng biến thành nhân mặn rồi. Ta bây giờ nghĩ kỹ rồi, thay vì quắp đuôi làm người, chẳng bằng ngẩng đầu ưỡn ngực mà sống. Ta cũng không phải muốn tỏ uy phong gì, mà chỉ muốn dọa các nàng, để họ sau này đừng đến trêu chọc ta. Nếu đã muốn nháo lên tìm người làm bè không thể thiếu. Mật quý phi vị phân đủ cao, thị ta góp vui là vừa vặn thích hợp. Thị là một kẻ chanh chua, ghen lên là không mang theo đầu óc. Một lát Lan Thảo ra sức tâng bốc cho ta, cứ nói chủ tử gia thật tốt biết bao nhiêu, thị nhịn không nổi tự nhiên sẽ phát hỏa, chỗ đó đông người, tràng diện lớn mới náo nhiệt ấy chứ! Ta bây giờ không sợ, Vạn Tuế Gia cũng đã trở về, quý phi nương nương thị ta có thể ăn tươi ta sao?”

Cổ Nhi ở một bên nói chêm chọc cười, “Chủ tử ngài thật là xấu!”

“Hứ!” Tố Dĩ vừa ra cửa vừa cười, “Đừng bại hoại thanh danh của ta! Người ta còn không sợ diễn mặt đỏ, chút trò vặt vãnh ta đây tính là gì? Trước mắt chỉ mong vụ Tam a ca sớm tuyên bố chân tướng, an ủi Tam a ca trên trời có linh thiêng, cũng để trong lòng ta thanh thản.”

Lên kiệu, nâng kiệu qua cửa cung xuyên vào con đường hẻm, một đường đến trước Trường Xuân Cung. Xuống kiệu tiến vào tường Lưu ly, tổng quản trong cung cũng đặc biệt phấn khởi, biết nàng và Hoàng hậu trước mắt trên cùng một con thuyền, gặp nàng càng biểu lộ thân thiện hơn. Đầu gối chạm xuống đất, đon đả đón chào, “Tiểu chủ nhân đến rồi ạ, xin thỉnh an ngài.”

Tố Dĩ trước nay không thích lên mặt, hơi khom người, “Công công vất vả rồi.”

“Không vất vả ạ.” Tổng quản cười đi trước dẫn đường, “Nhắc tới trong cung, vẫn là phải có Vạn Tuế Gia tọa trấn, chủ nhà đi vắng, chủ mẫu cũng không kiềm hãm được cái đám yêu ma quỷ quái kia. Giờ thì ổn rồi, người trụ cột đã trở về, ngài và chủ tử nương nương cũng đã có chỗ dựa dẫm.”

Tố Dĩ cười cười, “Đúng vậy.” Nói xong tiến vào trong gian ngoài của Trường Xuân Cung.

Hoàng hậu hôm nay ăn mặc rực rỡ hơn ngày thường, kị húy Tam a ca vừa mất không mặc màu đỏ, một kiện áo vàng đầy phượng cũng đủ chói mắt người rồi. Thấy Tố Dĩ vào cửa quan sát từ trên xuống dưới, “Sao thế này, gầy hẳn một vòng, không ăn ngon ngủ ngon hả?”

Tố Dĩ còn chưa trả lời, Tịnh tần đã cười chen miệng, “Mang thai, ăn không ngon là đúng rồi, không ngủ ngon mới khổ ấy!”

Đây là ám chỉ cái gì? Tố Dĩ yêu kiều nhếch khóe miệng về hướng ả, “Ý Hòa tỷ tỷ là ta làm chuyện trái với lương tâm, sợ Diêm vương gia tìm ta tính sổ à? Nếu quả như thế, ngài đúng là nói sai rồi. Người không ngủ được không phải là ta, mà là kẻ hạ độc giết người kìa. Cẩn thận Tam a ca tới trả thù, món nợ trong chốn âm ti, muốn đòi thì rất nhanh. Ta nghe nói dạo trước ngài cũng bệnh đến mê sảng, đây là có chuyện gì thế? Hôm nay trông ngài có hơi tái nha, khỏe rồi hả?”

Tịnh tần bị nàng nói cho trên mặt thoắt đỏ thoắt trắng, cô ả này miệng lưỡi ghê phết, trong lời nói đều là dao mền cắt người, đủ có bản lĩnh đấy!

Hoàng hậu cũng không ngăn họ, trong cung nữ nhân hàng đầu rất giỏi nghe, bồi vương theo giá thôi! Một mình sống quá vô vị, chỉ có một người trong một ổ mới biết được. Nếu mọi người đã nhàm chán, đấu võ mồm cũng là tiêu khiển hay. Hoàng hậu là nghe quen quá rồi, chủ tử không có đây, các nàng hơi nóng tính chút là lời qua tiếng lại, cô ta chịu đựng được cũng không kêu ngừng. Nếu chịu không nổi, cùng lắm thì nói mệt mỏi, xua đi hết là xong chuyện. Hôm nay lại khác, cô ta mang theo ý tứ trút giận, Tố Dĩ lăng mạ những kẻ đó như thế nào, cô ta nghe đều hả giận. Cũng không thói gì khác, nháy mắt cho Tinh Âm, “Đứng lâu coi chừng mỏi lưng, mau dọn chỗ cho Lễ chủ tử.”

Nghiêm Tam Ca vốn là người chuyên xem bệnh cho Hoàng hậu, đại khái là nhận được chỉ thị, lưng đeo hòm thuốc liêu xiêu tiến vào điện. Bái kiến Hoàng hậu, ra mắt các vị tiểu chủ xong, sau đó cụp mắt đứng cạnh bàn Nguyệt Nha nghe chỉ thị.

Hoàng hậu vẻ mặt ôn hoà nói với Tố Dĩ, “Ta sáng sớm mới thỉnh mạch bình an xong, muội cũng để Nghiêm thái y xem một cái đi. Sau này phái Nghiêm Tam ca chạy qua chạy lại Trường Xuân Cung và Khánh Thọ Đường, đã chăm sóc từ đầu, giữa đường đổi người cũng không tiện.” Kêu Lan Thảo đỡ chủ tử mình đi qua xem mạch, một mặt hỏi, “Vạn Tuế Gia ở chỗ muội dùng bữa sáng à? Ăn có ngon miệng không?”

Tố Dĩ đáp, “Chủ tử lo lắng chuyện của Tam a ca, nô tỳ thấy ngài ấy luôn cau mày, sao có thể ăn ngon được!” Cánh tay kê lên gối, chẩn mạch không thể nói chuyện, ra hiệu Lan Thảo tiếp tục.

Lan Thảo nhún gối nói, “Hồi bẩm nương nương, Vạn Tuế Gia dùng nửa chén cháo gạo tẻ, hai miếng bánh mứt táo. Trùng hợp nhìn thấy đĩa cá thái lát hôm qua Thị Thiện Xử đưa tới còn chưa đem đi, tưởng là củ cải khô, còn muốn ăn…”

Hoàng hậu ừm một tiếng, “Đồ ăn hôm qua sao còn chưa thu?”

Lan Thảo đảo tròng mắt, cố ý nói cho Mật quý phi nghe, “Chủ tử chúng ta hôm qua khẩu vị không tốt, dùng cơm muộn một chút, vừa vặn bị Vạn Tuế Gia nhìn thấy. Vạn Tuế Gia ở trước bàn cân nhắc nửa ngày, hỏi chủ tử chúng ta, ‘Nàng ăn thứ này? Nông dân bên ngoài nhai ngũ cốc còn ngon hơn nàng’. Vạn Tuế Gia cũng đau lòng, trách sao gầy đến bộ dáng này. Đây còn chẳng phải là gây khó dễ cho người mẹ, cố ý muốn hại tiểu chủ tử sao. Hôm nay vội kêu Vinh đại tổng quản mở phòng bếp nhỏ cho Khánh Thọ Đường, sau này chủ tử chúng ta muốn ăn cái gì, cũng không cần cầu ông này xin bà nọ nữa.”

Lời này của tiểu cung nữ mọi người nghe đều hiểu rõ, Mật quý phi thị ta liệu cơm gắp mắm, làm khó một chủ nhân mang thai. Người đến Trường Xuân Cung thỉnh an đều xem như có thể được xếp chút danh hào cao, thị ta muốn quét dầu cũng không tiện làm ngoài sáng. Nhưng những tần phi cấp thấp hơn đã sớm truyền ra, thanh danh của Mật quý phi thúi không ngửi được. Nói thật, ức hiếp những người không có chỗ giải oan như họ thì thôi đi, cái vị kia ở Khánh Thọ Đường chưa định tội chưa hạ ngục lại còn mang long chủng, những tần phi cấp thấp này đều nhất thời sảng khoái, não của quý chủ nhân chắc là rơi xuống chảo dầu rán qua một vòng cũng nên?

Tịnh tần nghe vậy cũng thấy không còn lời nào để nói, Mật quý phi thật sự dựa vào thâm niên, thế lực nhà mẹ đẻ cao mới sống tới ngày nay. Cùng thị ta trở thành châu chấu trên một sợi thừng, thật không biết là phúc hay là họa.

“Có chuyện này ư?” người mở miệng không phải Hoàng hậu mà là Mật quý phi, thị ta bắt đầu giả điên, “Lúc ấy phủ Nội Vụ tới hỏi Lễ quý nhân xử trí thế nào, ta chỉ nói một câu đợi thẩm, ai có thể nghĩ đến cả đồ ăn đều khấu giảm? Chết thật, xem xem ốm đến thế này, tội cho ngươi còn nhịn hơn nửa tháng. Sao không sai người bẩm cho ta? Ta mà biết thể nào cũng trừng trị cái đám chết tiệt kia rồi!”

Nghiêm Tam Ca nói tiểu chủ tử hết thảy đều mạnh khỏe, chỉ là quý nhân có chút khí hư, phải ăn uống bồi bổ cho tốt mới có thể dưỡng đủ nguyên khí. Tố Dĩ cám ơn thu tay về, nhìn sang Mật quý phi cười nhẹ nói, “Hóa ra là có chuyện này? Ta chỉ biết là cung vụ lục cung đều do quý chủ nhân quản lý, mỗi ngày đồ đem đến Khánh Thọ Đường của ta ngài cũng nên biết… hầy, không ngờ ngài lại chẳng để bụng! Vậy làm sao đây? Vạn Tuế Gia cũng đã nhìn thấy, giải thích chỉ sợ ngài ấy cũng không tin. Ngài ấy nghiêm mặt trách cứ ta một trận, còn tưởng là ta muốn để bụng đói ý!” Ngẫm lại vẫn nói không đúng, “Hoàng hậu chủ tử ngày đó còn cố ý căn dặn quý chủ nhân giữ cửa đồ ăn cho ta mà, sao ngài có thể không biết được? Là không xem ý chỉ của nương nương ra gì, hay là ngài mắc bệnh hay quên quá nặng, bỏ mặc phủ Nội Vụ làm như vậy? Cái đám nô tài của Phủ Nội Vụ kia đều là lũ khỉ tinh ranh, e là không có ai nguyện ý chịu tiếng xấu thay cho người khác đâu, muốn hỏi rõ, truyền tổng quản thiện phòng đến là được.”

Lúc này thực sự vỡ lở ra rồi, quý phi trên mặt không nhịn được nữa, “Ngươi chụp cái mũ này hay phết nhỉ, không phải kháng chỉ thì là xúi giục nô tài làm bậy, cũng không nói nốt điều thứ ba luôn đi.”

Tố Dĩ không nói, ngồi trên đệm mềm vuốt đuôi én tóc. Lan Thảo lanh trí, khom người nói với quý phi, “Quý chủ nhân chớ nổi giận, ngài bận rộn nhiều việc, nhất thời sơ sót cũng phải có. Tiểu chủ chúng ta chẳng những không có một chút ý tứ trách ngài, ngược lại còn phải tạ ơn ngài ấy chứ! Hôm nay Vạn Tuế Gia ra lệnh, bảo Khánh Thọ Đường ngừng phát bổng lộc của quý nhân, mà ấn theo phân lệ Phi cho chủ tử chúng ta. Chủ tử chúng ta đánh bậy đánh bạ, cũng không phải là nhờ phúc của ngài sao!”

Một viên đá kích khởi ngàn tầng sóng, mọi người đều biết tứ phi đã đủ quân số, căn cứ theo phẩm cấp hậu cung Đại Anh, quý phi vốn là có hai danh ngạch, trước kia vẫn là Mật quý phi một người độc chiếm, lúc này chẳng lẽ muốn thêm một người lên trên? Chín phần là vậy, chỉ sợ đứa bé sinh ra sẽ tấn vị ngay, thảo nào dám khiêu chiến cùng quý phi, sức mạnh đã đủ dồi dào rồi chứ sao. Nha đầu xuất thân cung nữ này, đến cả việc nhảy hai cấp sắc phong quý nhân đã là trường hợp đặc biệt, lúc này còn muốn đám cung phi xuất thân thế gia vọng tộc các nàng cúi đầu xưng thần với cô nàng, đây chẳng phải là trò cười sao!

Trong những người này kinh ngạc xuýt xoa cũng có, ghét hận cũng có, bất đắc dĩ cũng có. Người Vạn tuế gia yêu, cô có biện pháp gì? Cũng không thể giống như vụ độc chết Tam a ca cấp cho nàng ta được một phần nữa! Trong cung hiện thời thần hồn nát thần tính, Vạn Tuế Gia hồi cung, vụ án kia nhất định sẽ tra xét kỹ càng. Đại đa số người không phục cũng là giấu ở trong bụng, nếu dám hạ thủ thật, ai cũng không có cái gan này.

Mật quý phi rót đầy một bụng hỏa, lúc này hẵng còn là một quý nhân mà đã vênh váo như thế, để cho ả tấn quý phi thật, trong mắt còn có ai? Mật quý phi hận đến nghiến răng, ngày đó người bị độc chết sao lại không phải là ả chứ? Để con hồ ly tinh này giữ lại mạng gây họa cho người, đáng giận! Ả ta lúc này có thai, đứng còn vững hơn Thái Sơn, hồn của Vạn Tuế Gia cũng bị ả câu đi mất, ai có thể làm gì ả? Quý phi âm ngoan quắc mắt con cung nữ âm dương quái khí vừa rồi, “Ngươi là thiên binh nẻo nào? Ở đây có phần ngươi nói chuyện ư? Mở miệng một tiếng chủ tử các ngươi, ngươi tưởng nơi này là Khánh Thọ Đường của các ngươi à? Lễ quý nhân, lẽ ra ngươi bây giờ nước lên thì thuyền lên, vị phân không nổi bật, ấy thế im ỉm mà phát tài to nhỉ. Dạy dỗ cung nữ bên dưới cho tử tế vào, đừng để nó ra ngoài làm mất mặt ngươi.”

Sự mạnh mẽ trong lời nói có thể thấy được phần nào, Tố Dĩ nhoẻn miệng cười, “Nha đầu này của nô tỳ trước nay luôn được người khác ưa thích, sao thế? Không hợp khẩu vị quý chủ nhân ư? Vậy lần tới lúc bái phỏng Trữ Tú Cung nô tỳ sẽ bảo nó lưu ý nhiều hơn, bây giờ đang ở chỗ của Hoàng hậu chủ tử, nương nương không lên tiếng, ở trước mặt nhiều người nô tỳ không tiện dạy dỗ đâu. Dầu gì cũng là con nhà tử tế ưa sĩ diện, nó cũng không nói sai cái gì, tùy tiện trách nó, chẳng phải sẽ dọa nó sợ tới mức về sau không dám nói tiếp nữa sao?”

Mật quý phi bị nàng chặn họng hai câu, nhìn ra nàng đến là có chuẩn bị trước, liều mạng muốn đánh lôi đài với mình. Chẳng lẽ phát hiện ra cái gì? Trong lòng thị khó tránh khỏi bối rối, đuôi mắt liếc nhìn Tịnh tần. Tịnh tần cau mày sờ sờ khuyên tai vàng khảm châu điểm thúy, bộ dáng không tài nào nghĩ ra được, nhìn mà khiến người tức giận. Quý phi quay mặt sang gọi Hoàng hậu, “Có chuyện này muốn xin nương nương làm chủ.”

Hoàng hậu ừ một tiếng, “Nói đi!”

Quý phi thoáng trì trệ, trông dáng vẻ như có chút khó xử, “Kỳ thật lời này không nên nói, đang ngồi đây đều là những người có thể diện, nếu ta nói ra, không chừng sẽ bị người ta chỉ trích sau lưng… nhưng mà ta nghĩ tới nghĩ lui, vẫn phải nên nói với nương nương. Ngài là hậu cung chi chủ, đám người chúng ta mặc dù dựa vào Vạn Tuế Gia mà sống, gia vụ ngày thường còn phải nghe ngài đấy. Ta là người thẳng ruột, mọi người ở lâu trong cung đều biết. Ta hôm nay… có chút ý tứ vì dân thỉnh mệnh (tương tự như trưng cầu ý dân).” Nói xong tầm mắt đảo qua mọi người, “Vạn Tuế Gia từ tháng chín đã không lật thẻ bài nữa, chuyện này mọi người đều biết. Nam nhân tuổi trẻ khí thịnh, không lật thẻ bài, bảo những người như chúng ta làm sao chịu nổi? Lễ quý nhân mới tấn vị, chủ tử thiên vị chút cũng là nhân chi thường tình, nhưng vạn sự cũng phải có mức độ… ta là nghĩ, mong nương nương khuyên giải Hoàng thượng, lục cung bỏ không để đó cũng không phải cách. Ngài cũng đừng nói ta không có nam nhân không thể sống, ta là người đã có nhi tử, ở mặt này cũng có hạn. Nói cho cùng là nhìn những tỷ muội này, mọi người đều hầu hạ chủ tử gia, khai chi tán diệp cho chủ tử là khao khát của mọi người. Nhưng hiện tại ngược lại, càng chẳng trông mong được gì. Nói đến chỗ này ta muốn khuyên Lễ quý nhân một câu, ở trong cung chung sống phải chú ý nhún nhường. Chúng ta cùng gia đình bình thường không khác gì mấy, gia hòa vạn sự hưng a! Cô nên khuyên nhủ Vạn Tuế Gia, dù sao độc chiếm long sàng không nên, phá vỡ quy củ của tổ tông, tiến chẳng xa được đâu.”

Tố Dĩ không ngờ quý phi sẽ nói với nàng chuyện này, đây là dẫn đầu lên án nàng cướp chồng họ à? Nghĩ kỹ lại, vừa tức vừa buồn cười. Nàng chìa hai tay, “Cái này ta bó tay, bảo ta làm kiểu gì chứ, chủ tử đến chỗ ta, ta không thể đẩy ra ngoài nha. Vậy cũng đành cầu chủ tử nương nương, ngài nói với Vạn Tuế Gia, để ngài ấy vẩy cam lâm khắp nơi, đừng chỉ tưới mỗi Khánh Thọ Đường, không khéo lại tưới lụt Khánh Thọ Đường của ta mất.”

Hoàng hậu đang uống trà, thình lình sặc một cái, xoa ngực ho khan. Bậy bạ, so sánh kiểu gì thế, Vạn Tuế Gia nghe thấy có mà tức chết! Trong phòng đám nữ nhân ai nấy đợi Hoàng hậu lên tiếng, cô ta chậm nửa ngày mới nghiêm mặt nói, “Ta hiểu được nỗi khổ của mọi người… bảo ta nói thế nào đây, Kính Sự Phòng mỗi ngày đều đưa thẻ bài đến Dưỡng Tâm điện, chủ tử chọn ai không chọn ai, toàn bộ tùy ý chủ tử. Nói thô thiển chút chứ, bò không uống nước nhấn đầu bắt uống, loại chuyện này ta chưa từng làm. Các cô ai có năng lực thì thử xem, nếu thành công, nhớ trở về báo tin, cho mọi người cũng dính chút không khí vui mừng.”

Mọi người mắt lớn trừng mắt nhỏ, hai câu này của Hoàng hậu chủ tử làm cho người ta hoàn toàn thất vọng. Toan muốn tìm cách tái điều đình, ngoài cửa thái giám rướn họng xướng, “Vạn Tuế Gia giá lâm!”

Truyện Chữ Hay