Hậu viện hoa nở sáng lạn, Đoan Nhược Hoa cùng Trữ Tử Mộc đang ngồi bên bàn đá, trên bàn trà xanh vẫn bốc hơi nghi ngút. Nói cười ôn hòa, ánh nắng xuyên qua tàng hoa chiếu trên gương mặt hai người vẫn chẳng tìm ra dấu vết của năm tháng, dường như mỹ mạo vẫn như xưa không đổi, khuynh thành tuyệt thế.
"Trữ di, Đoan di là người đẹp nhất Tuyết nhi từng gặp được a...", giọng nữ hài tử non nớt trong vắt vang lên, phía xa là Tô Mộc Tuyết đang chạy tới. Tô Mộc Tuyết đã lớn hơn nhiều rồi, quả thực gương mặt rất giống phụ thân, thanh lệ thoát tục nhưng phảng phất khí khái anh tuấn sáng lạn.
"Tuyết nhi đến rồi sao?", Trữ Tử Mộc đưa tay vẫy Tô Mộc Tuyết lại gần, đứa trẻ liền nghe lời chạy tới đứng bên nàng, nhu thuận ôm cánh tay nàng làm nũng.
"Trữ di không muốn Tuyết nhi đến a?"
"Sao có thể không thích chứ, có con tới, nơi này cũng náo nhiệt thêm chút. Nhưng chính là sợ con chạy loạn cả ngày, làm phụ thân lo lắng thôi"
Nghe Trữ di nói, Tô Mộc Tuyết cười giảo hoạt, "Phụ thân đã xuất chinh rồi Tuyết nhi mới trốn qua đây, ở đây tự do hơn ở phủ Tướng quân nhiều lắm!"
"Tính tình Tuyết nhi dường như có mấy phần giống với muội ngày xưa đây", Đoan Nhược Hoa thản nhiên nhận xét một câu.
"Giống Trữ di thì tốt rồi, sau này Tuyết nhi nhất định sẽ trở thành một đại đại mỹ nhân nha", Tô Mộc Tuyết khéo ăn khéo nói, Trữ Tử Mộc thực sự hài lòng lời này, ánh mắt cong như trăng non. Lại vuốt đầu đứa trẻ, "Nha đầu, ai dạy con mồm mép khéo léo như thế đây, lại còn biết làm người vui vẻ. Vậy mà ta nhìn con lại thấy con ăn mặc thật giống Đoan di, phải không?"
Tô Mộc Tuyết một thân váy trắng, trên đầu có cây trâm ngọc điểm thúy, quả thật nhìn qua có vài phần khí chất thanh lãnh giống với Đoan Nhược Hoa.
"Khí chất xuất trần của Đoan di, Tuyết nhi muốn học cũng không được...", Tô Mộc Tuyết lại chạy tới bên Đoan Nhược Hoa, đôi mắt to tròn đen láy chớp chớp lấy lòng, khiến Đoan Nhược Hoa không thể không mềm lòng.
Thanh Sanh vừa ra đã thấy cảnh vui vẻ hòa hợp này, nhẹ lắc đầu, "Tuyết nhi, Vân Khuynh sư phụ của con đâu rồi?"
Tô Mộc Tuyết thấy Thanh Sanh tới, đứng thẳng người, bĩu môi một cái mới nói, "Đại sư phụ chỉ nói có việc bận rồi, dặn Tuyết nhi tự luyện công, nếu có chỗ nào không hiểu cứ tới hỏi tiểu sư phụ, tóm lại không được phiền tới nàng".
Thanh Sanh nhíu mày, người kia có thể bận cái gì cơ chứ? Không phải là bận gì đó với Nhập Họa, đẩy trách nhiệm trông trẻ này sang cho mình hay sao.
Tô Mộc Tuyết trời sinh nhu thuận đáng yêu, rất được lòng Đoan Nhược Hoa cùng Trữ Tử Mộc. Năm nay Tô Mộc Tuyết đã bảy tuổi, lại càng linh lợi hiểu chuyện, nhìn xem, mỗi lần đứa trẻ này đến đều biến chủ thành khách, khiến Thanh Sanh bị bỏ quên một bên đây.
Đột nhiên, một tràng 'đinh linh đinh linh' truyền tới, Thanh Sanh có chút chột dạ, lập tức quay người chạy ra rừng trúc. Kỳ quái, từ lần cuối gặp Hoàng thượng là đã năm năm trôi qua, suốt năm năm đều có Cấm Vệ quân trông giữ không để ai tiến vào, hôm nay lại có động tĩnh, quả nhiên là chuyện lạ.
Thi triển khinh công, chớp mắt nàng đã ở giữa rừng trúc xanh ngắt. Đang muốn tìm hiểu rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, lại nghe được giọng nói non nớt mà lại ngang ngược, hẳn là lại tiểu hài tử nào đó đang tức giận.
"Bổn cung mệt rồi, ma ma đâu?"
Thị vệ bên cạnh khép nép lấy lòng, "Công chúa, Hoàng thượng đã dặn rồi, ma ma không được đi theo..."
"Ngươi... to gan! Bổn cung muốn ma ma!", ngữ điệu cường ngạnh, lại như thể sắp khóc tới nơi.
"Các vị... nơi này không thể tự tiện xông vào", Thanh Sanh đi tới, khẽ nói một câu, ánh mắt dừng lại ở đứa trẻ đang một thân bào phục hoàng gia kia. Đứa trẻ này cũng chẳng hề sợ hãi giương mắt nhìn nàng, cau mày tức giận, xem ra tuổi còn nhỏ đã có loại khí phái quyền quý trên người.
"Xin hỏi... các hạ chính là Cố Thanh?", thị vệ kia hỏi.
"Phải", Thanh Sanh gật gật đầu, sắc mặt tên thị vệ cũng trở nên vui mừng. Hắn lấy ra từ trong ngực áo một hộp gấm minh hoàng, lại nói, "Cố Thanh, thỉnh tiếp chỉ! Hoàng thượng có lệnh miễn quỳ!".
Thanh Sanh buồn cười trong lòng, bản thân nàng cũng chẳng định quỳ.
"Thánh chỉ đã đến, bản quan đưa cho ngươi rồi liền hồi cung thôi, Công chúa giao cho ngươi", hắn nhanh miệng nói, Thanh Sanh vốn muốn xem thánh chỉ đã đông cứng động tác, không khỏi có chút khó tin sững sờ nhìn hắn. Chẳng mấy chốc đám thị vệ đã rời khỏi hết, trước mắt nàng chỉ còn đứa trẻ kia.
"To gan!! Các ngươi dám bỏ bổn cung lại! Mau quay về đây a!", quát tháo mà không kìm được tiếng khóc, Thanh Sanh cúi đầu nhìn cuộn thánh chỉ trên tay, lúc này mới mở ra xem. Bên trong viết, "Hoàng tử vừa ra đời, trẫm cực kỳ vui mừng, cũng lo lắng không thể tự mình dạy bảo Công chúa chu toàn sẽ để Công chúa sinh thói kiêu căng mà làm bậy. Thuở nhỏ trẫm được Mẫu hậu hết lòng dạy bảo, nay muốn giao Chiêu nhi cho Mẫu hậu, mong Chiêu nhi ngày sau cũng sẽ trở nên xuất chúng, cũng là thay trẫm ở bên tận hiếu với Mẫu hậu!"
Thanh Sanh đọc hết cũng đã hiểu, hóa ra Hoàng thượng muốn giao đứa trẻ đầu tiên của mình cho Đoan Nhược Hoa, thứ nhất để đứa trẻ có thể học được đạo lý đối nhân xử thế, thứ hai là do biết được dù sao Đoan Nhược Hoa cũng không có hài tử, bên cạnh đương nhiên sẽ khó tránh khỏi vắng vẻ. Đứa trẻ này ở bên cạnh nàng thay hắn làm tròn chữ hiếu, Thanh Sanh tán thưởng trong lòng, lại nghĩ trước có Mộc Tuyết, sau có tiểu công chúa này nữa, không khí trở nên náo nhiệt quá mức rồi.
Nhẹ thở dài, nàng cười lên một tiếng, rồi vươn tay ra trước mặt tiểu công chúa,"Chiêu nhi phải không, theo ta đi thôi".
"Càn rỡ! Dân đen thấp hèn! Ngươi không được chạm vào bổn cung!", tiểu công chúa nhíu mày quát, khiến cho bàn tay đang đưa ra của Thanh Sanh khựng lại cứng đờ. Nàng thu tay về, thản nhiên nhìn đứa trẻ, "Vậy thứ lỗi, công chúa cứ ở lại đây thôi, đêm xuống xin cẩn thận một chút... có sói đó...", nói xong xoay người thật nhanh mà đi.
Tiểu công chúa ngoái nhìn bốn phía, chẳng thấy một bóng thị vệ, xung quanh chỉ toàn trúc là trúc, gió thổi qua xào xạc rung động.
"Đứng lại! Ngươi đứng lại cho bổn cung! Bổn cung đổi ý, ngươi mau dẫn bổn cung đi!", tiểu công chúa một tay chống nạnh một tay chỉ vào Thanh Sanh, còn đang nhỏ tuổi mà ngữ khí đã kiêu ngạo bá đạo.
Thanh Sanh thở dài, quay lại dắt tay nàng.
"Không được chạm vào bổn cung!", tay nhõ giãy khỏi bàn tay Thanh Sanh, khuôn mặt non nớt như phấn như ngọc phảng phất cỗ cố chấp cùng kiêu ngạo thuần thục tự nhiên. Thanh Sanh cũng chẳng để ý đến đứa trẻ này đang cau có, bước chân tăng tốc đi lên phía trước. Tiểu công chúa nhìn người kia không để ý đến mình, chỉ có thể cuống quít đi sát theo sau. Chiều xuống gió lên, rừng trúc xào xạc, vừa đi được một đoạn đã nghe được thanh âm lí nhí, rõ ràng là có dè chừng, "Bổn cung mỏi rồi, ngươi cõng bổn cung đi!"
Thanh Sanh ngoái đầu nhìn lại, đột nhiên lại nghe được tiếng động nho nhỏ từ phía góc trúc xa xa, rồi nhanh như chớp có một bóng người bé nhỏ lao tới đây.
"Thanh di!", bóng nhỏ ôm lấy chân Thanh Sanh, gương mặt nhỏ nhắn dính bụi đất cọ cọ vào vạt trường sam, nhưng đôi mắt sáng rỡ có thần. Thanh Sanh thở dài đẩy đầu tiểu cô nương này ra, lấy ra từ trong ngực áo một khăn lụa, ngồi xuống lau mặt cho nàng, "Ôi chao, Trữ Tiểu Bảo, con lại chạy đến đây làm cái gì nữa a!",
"Phụ thân đuổi con đi chỗ khác chơi rồi, con liền tới tìm tiểu di", nữ nhi của Trữ Viễn Võ năm nay năm tuổi. Sau khi sinh được nữ nhi, Trữ Viễn Võ chỉ hận không thể mang hết những thứ tốt đẹp nhất trong thiên hạ đều tặng cho con gái, khiến cho Trữ Tiểu Bảo hiện giờ không gì không dám làm, chính là tính cách tùy ý làm bậy. Trên dưới Trữ phủ đều bao che cho nàng, mà nàng lại luôn cảm thấy ở Trữ phủ không đủ vui vẻ, luôn muốn tới Cố trạch tìm tiểu di mỹ mạo ôn nhu này.
"Ôi, đứa trẻ đáng yêu a!", khuôn mặt lấm lem của Trữ Tiểu Bảo còn chưa lau sạch, liền vươn tay muốn chạm vào tiểu công chúa ở phía sau.
"Dân đen hèn mọn! Đừng để bàn tay bẩn thỉu của ngươi chạm vào bổn cung!", tiểu công chúa lui về hai bước, vẻ mặt ghét bỏ cao giọng.
"A, còn rất kiêu ngạo nữa nha?", Trữ Tiểu Bảo cười, nụ cười non nớt lại mang theo tia xấu xa, hai tay áp lấy má tiểu công chúa mà xoa xoa. Tiểu công chúa chưa từng phải chịu ủy khuất tới như thế, nước mắt đã nhanh chóng trào lên muốn rơi lã chã, vừa mếu máo lại vừa trừng mắt không chịu yếu thế.
Thanh Sanh bất lực lắc đầu, xem ra cuộc sống của nàng không còn yên ổn nữa rồi. Mỗi tay ôm một đứa trẻ mà bế lên, "Đi thôi", mũi chân nàng điểm một cái, cả người đã lao vào trong gió.
"Thanh di, thật lợi hạ a!", Trữ Tiểu Bảo la hét loạn, gió lớn thổi tóc tơ bay phất phơ, hai tay nhỏ vung lên.
"Chậm... chậm lại đã...", tiểu công chúa lại sợ muốn choáng váng, hai mắt lờ mờ, cả người cứng đơ không dám lộn xộn.
---
"Nhược nhi, Tử Mộc...", Thanh Sanh chạm chân trên mặt đất, nhẹ nhàng thả hai tiểu hài tử đứng xuống.
"Ôi chao, hai đứa trẻ này không phải là con riêng của Cố Thanh Sanh đâu chứ?", Lâm Mi Nhi che miệng cười khanh khách, Thanh Sanh trừng mắt liếc nàng một cái, rồi đưa thánh chỉ tới cho Đoan Nhược Hoa và Trữ Tử Mộc xem.
"Lân nhi lần này quá tùy hứng rồi, nào có phụ thân nào đem nữ nhi tới nơi này, rõ ràng là không có đạo lý", Đoan Nhược Hoa nói.
"Oa... y phục của ngươi đẹp thật nha...", Trữ Tiểu Bảo dắt dắt ống tay áo của Tô Mộc Tuyết, ánh mắt sáng rỡ.
Tô Mộc Tuyết nhíu mày rút lại ống tay áo của mình, lại nhìn thấy tiểu công chúa đang đứng phía bên kia, hướng nàng thản nhiên cười một cái, hỏi, "Ngươi là ai?"
Tiểu công chúa nhìn tỷ tỷ này cười vô cùng ôn hòa như thế, lại là một thân váy trắng như tiên tử trong sách, bản thân cũng trở nên kiêu ngạo, "Bổn cung vốn là Đại công chúa!"
Tô Mộc Tuyết nhìn bộ dáng này của nàng không khỏi buồn cười, vẫy vẫy nàng tới, "Có đói bụng không a, tỷ tỷ dẫn ngươi đi ăn gì đó..."
Tiểu công chúa cũng thấy nàng thật tốt bụng, nhất thời cũng quên làm bộ làm tịch, chạy lại kéo lấy tay áo người kia, "Có cái gì ngon a? Mau mang ta đi ăn thôi!"
Trữ Tiểu Bảo vừa nghe được có gì đó ngon đã nhanh nhẹn nhảy qua đây, một tay nhỏ nhéo nhéo má tiểu công chúa, tay khác đã giữ lấy ống tay áo của Tô Mộc Tuyết.
"Dân đen hèn mọn nhà ngươi, mau buông tay!"
"Trữ Tiểu Bảo!"
Cả Tô tiểu thư và Tiểu công chúa đều cùng lúc quát lên.
"Đừng quát, đừng quát nữa a, quát nữa ta liền đánh các ngươi nha...", Trữ Tiểu Bảo giơ giơ nắm tay nhỏ, bộ dạng tiểu nhân tác oai tác quái.
"Với công phu mèo ba chân của ngươi? Muội muội, lần trước là ngươi gục xuống trước a...", Tô Mộc Tuyết hừ lạnh.
"Thì... Thì sao chứ? Ta đã luyện chiếu thức mới rồi, ta nói cho ngươi biết, ta mới không sợ ngươi!", Trữ Tiểu Bảo có chút nao núng rồi.
"Dân đen nhà ngươi mau buông tay! Ngươi không được chạm vào bổn cung!",
"Ngươi cứ tiếp tục ầm ĩ đi!"
"Trữ Tiểu Bảo, ngươi không được bắt nạt người khác!"
Ba đứa trẻ cãi nhau thành một đoàn.
"Có phải đã quá náo nhiệt rồi hay không...", Thanh Sanh thì thào tự nói, mắt nhìn theo Lâm Mi Nhi đang đứng lên muốn lặng lẽ rời khỏi, nàng nhanh chóng giữ Lâm Mi Nhi lại, cười đến sáng lạn, "Đừng đi a, tỷ tỷ ngươi ở lại đây thêm chút nữa đi"
"Ta ở lại thì làm gì?", Lâm Mi Nhi liếc nàng một cái, mị nhãn như tơ.
"Vậy ba gia hỏa này ta biết làm thế nào đây...", Thanh Sanh thấp giọng ai oán, lại nghiêng đầu nhìn về Trữ Tử Mộc cùng Đoan Nhược Hoa.
"Ngươi làm thế nào đâu phải việc của ta a? Có gan thì tìm Vân Khuynh đi thôi", Lâm Mi Nhi bỏ lại một câu, đã đi mất dạng rồi.
"Cùng lắm thì để mấy đứa nhỏ tự chơi với nhau, tóm lại, các người đừng hòng quấy rầy ta!!", Thanh Sanh nắm chặt tay nhìn theo bóng Lâm Mi Nhi, như đang kiên định nói với mình.
"Nhìn ngươi đi, không còn trẻ nữa mà vẫn còn ngốc nghếch như vậy...", Trữ Tử Mộc từ sau đi tới, sẵng giọng một câu mà cánh tay đã trườn lên quấn quanh cổ nàng.
"Còn nàng a? Vẫn biết đỏ mặt đây?", Thanh Sanh cúi đầu hôn phớt trên chóp mũi nàng, quả nhiên gò má người kia đã phớt hồng.
"Không để ai vào mắt sao?", Đoan Nhược Hoa thản nhiên buông một câu, Thanh Sanh liền quay lại cười một tiếng. Lén lút nhìn bốn phía, nàng kéo hai người vào trong phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
"Cố Thanh Sanh, còn đang thanh thiên bạch nhật!"
"Thanh thiên bạch nhật, đóng cửa lại là tối đen rồi..."
"Thanh nhi... mấy đứa nhỏ còn ở bên ngoài".
"Không phải chúng ta đang bên trong sao, đừng phát ra tiếng là được rồi..."
"Ân..."
"Ngươi..."
---Chính văn Hoàn---
Editor lảm nhảm: Rốt cuộc cũng tới ngày hạ màn rồi, type những dòng cuối cũng xúc động đậy dữ lắm đó mà thôi tui ko nói nhiều nha, để dành cho phúc lợi ngày mai Thí chủ nào có lời thân thương hay ném đá cũng cứ kìm lại, đợi mai tui ra chương phúc lợi rồi xả cho thỏa hén :v
Có tâm thì thả vote chào tạm biệt đi nhá, để kết văn là lượt sao vừa tròn trĩnh, nhìn cho đẹp
HẸN QUÝ ZỊ, NGÀY MAI PHÚC LỢI CHÉM GIÓ THẢ GA, KHÔNG GẶP KHÔNG VỀ!!!