Tần Tư Hoán vẻ mặt đương nhiên, mày cũng chưa động, ôn nhu nói: “Đây là khăn trải giường của Lộ Chỉ.”
Hứa Hàn vẻ mặt ngơ ngác: “???”
Không phải, người anh em, sao cậu lại đem chuyện này ra khoe khoang?!
“À.” Hứa Hàn ngơ ngác hỏi: “Lộ Chỉ nha.”
Tần Tư Hoán tiếp tục đấm đánh khăn trải giường, cánh tay đầy cơ bắp, giống như làm một chuyện gì quan trọng lắm.
“Không phải, Lộ Chỉ là ai?!” Hứa Hàn rốt cuộc phản ứng lại, hắn ta không quen biết Lộ Chỉ! Từ từ…… Tên này hình như hơi quen tai?
Tần Tư Hoán nâng mắt liếc nhìn hắn ta một cái, giọng ôn nhu, cười nói: "Bảo bối nhỏ nhà tôi.”
Vừa nói ra Hứa Hàn liền biết Lộ Chỉ là ai. Chính là trước kia, thiếu niên bịnTaafn Tư Hoán dùng thủ đoạn cướp đem về.
Hứa Hàn bị giọng nói đầy ra vẻ của Tần Tư Hoán làm nổi da gà, run run vai, lại hỏi: “Sao cậu lại đến Bắc Kinh? Tôi vừa rồi đứng ở xa thấy ở đây có người, cứ tưởng là tôi nhìn lầm rồi! Không nghĩ tới thật đúng là cậu, sao lại đến đây?”
Nơi này của Tần Tư Hoán cũng chưa có ai ở, Hứa Hàn vừa đến đã thấy có người, còn tưởng rằng mình bị ảo giác.
“Lộ Chỉ đi học, tôi đưa em ấy đến đây.” Tần Tư Hoán giải thích.
Hứa Hàn tới xoay kính râm trên tay, nghe cậu ta mở miệng khép miệng đều là Lộ Chỉ, lấy làm hiếu kỳ: “Cậu kết hôn xong bị choáng đầu rồi?”
Tần Tư Hoán cúi đầu giặt khăn trải giường.
Hứa Hàn lại nói: “Tần Tư, đây không giống cậu?”
Hắn ta quen Tần Tư Hoán đã nhiều năm, cũng không có xảy ra nhiều chuyện giống Tần Tư Hoán, nhưng tốt xấu gì cũng là anh em. Hắn từ trước đến nay chưa từng thấy, Tần Tư Hoán ở bên cạnh ai.
Tần Tứ từ nhỏ đã cô đơn, Hứa Hàn từ đó đến giờ đều nghĩ cậu ta sẽ không bao giờ thích ai, thời gian trước hắn ở Vinh Kỳ biết được tin Tần Tư Hoán kết hôn, đối phương nhỏ hơn tuổi. Hứa Hàn còn tưởng, Tần Tư vì muốn chọc giận ba mình nên mới tùy tiện kết hôn.
Nhưng hiện tại xem ra……
“Cậu chắc chắn không uống lộn thuốc?” Hứa Hàn quan tâm nói: “Có phải hay không là bị biến thái đến điên rồi, đầu bắt đầu xuất hiện ảo giác?”
Tần Tư Hoán đem nước trong chậu đổ ra, ngâm khăn trải giường. Không thèm để ý đến Hứa Hàn.
Lộ Chỉ đứng ở trước cửa, trộm nhìn Hứa Hàn bên ngoài. Cậu ngón trỏ gõ gõ mặt, có chút rối rắm. Có nên ra ngoài chào hỏi bạn bè của chú hay không?
Nhưng Tần Tư Hoán giống như là, không có ý định giới thiệu mình với bạn bè của hắn thì phải……
Cậu chủ động đi qua có làm chú khó xử hay không? Lỡ như chú cùng người kia không quen thuộc, cậu tùy tiện đi ra có làm chú mất mặt không?
Lộ Chỉ chớp chớp mắt, vô thức cắn cắn môi.
Tần Tư Hoán đem khăn trải giường ngâm vào nước giặt một lần, mặc kệ Hứa Hàn làm trò, một chút hình tượng cũng không còn, đem khăn trải giường mắc vào móc treo phơi lên.
Hắn cũng là lần đầu tiên giặt khăn trải giường, động tác không quá thành thạo, lúc phơi còn xem xét trái phải trên dưới xem còn có chỗ nào bị dơ không.
Hứa Hàn mắt trợn tròn, kinh ngạc đến rớt cằm: “Tần Tư, cậu thật sự ở bên Lộ Chỉ?” Bằng không tại sao phải giặt khăn trải giường cho người ta sạch như vậy?
Tuấn Thành Tần tổng, từ khi nào tự mình giặt khăn trải giường?
Hứa Hàn không biết mấy năm yêu thầm của Tần Tư Hoán, Tần Tư Hoán cũng không có ý định cho cậu ta biết, hắn phơi xong khăn trải giường, cầm chạu lên, bắt đầu đuổi Hứa Hàn đi: “Hứa Hàn, đã không còn sớm.”
“Đúng vậy, đã giờ.” Hứa Hàn gật gật đầu, nhìn thoáng qua điện thoại, tán thành nói, hoàn toàn không nhận ra ý tứ trong đó.
Tần Tư Hoán sớm đã quen với Hứa Hàn da ặmt dày, hắn nâng mi, nhìn về phía cửa biệt thự, liếc mắt nhìn bóng dáng đang trốn nơi góc tường.
Tần Tư Hoán cong cong môi, lên tiếng nói chuyện với Hứa Hàn, giọng cũng mềm xuống: “Tiểu Chỉ ở đây, cậu có muốn gặp em ấy không?”
Hứa Hàn cũng xem như là một trong mấy người bạn thân nhất của hắn, Tần Tư Hoán cũng muốn kéo Lộ Chỉ vào cái giới này. Như vậy nhóc con có thể hiểu hắn hơn, về sau ở trước mặt hắn cũng không giống như hôm nay, bởi vì không hiểu ý nhau mà lo sợ.
Hứa Hàn nghe nói liền rất háo hức, cậu ta biết Tần Tư Hoán sớm muộn gì cũng đem người ta bẻ cong, cũng đòi kết hôn với người ra sau. Vinh Kỳ cả ngày toàn nói Lộ Chỉ là hồ ly nhỏ, có thể câu hồn người khác. Hắn cũng không tin lời Vinh Kỳ nói lắm. Tần Tư kiến thức rộng rãi, có hoa cỏ nào mà chưa gặp, sao lại đơn giản bị một nhóc con câu hồn đi như vậy?
Nhưng hôm nay hắn tận mắt nhìn thấy tần Tư Hoán giặt khăn trải giường cho Lộ Chỉ, Hứa Hàn cũng tạm tin ba phần, thật sự là hắn cũng rất tò mò bộ dáng của Lộ Chỉ ra sao: “Được nha.”
Lộ Chỉ cùng Hứa Hàn ngồi tring phòng khách hai mắt nhìn nhau.
Hứa Hàn ngồi lệch một bên, vẻ mặt cười dâm đánh giá Lộ Chỉ, còn thường thường phát ra âm thanh, y như mấy thằng du côn.
Tần Tư Hoán đơn giản giới thiệu hai người với nhau, liền đến phòng bếp nấu cơm.
Dì giúp việc ngày mai mới đến, cho nên thức ăn buổi tối họ tự mình giải quyết, Tần Tư Hoán đâu nỡ để Lộ Chỉ vào bếp, đành tự mình ra tay.
Hứa Hàn chưa được ăn cơm Tần Tư Hoán nấu bao giờ, vừa nghe cơm tối Tần Tư Hoán tự mình nấu, hai mắt liền phát sáng, nói mình cũng đói bụng, tự ở lại đòi ăn.
Nhà Hứa Hàn cách nhà Tần Tư Hoán cũbg không xa, cũng chỉ mất mười phút đi xe.
Nhưng hiếm khi Tần Tư Hoán tự mình xuống bếp nấu cơm, Hứa Hàn mặt dày dù bất cứ giá nào cũng phải ăn được!
Lộ Chỉ dựa vai vào sofa, nhìn Hứa Hàn vài giây, Lộ Chỉ bắt đầu nghi ngờ. Người trước mặt y như một thằng du côn, là tổng tài của Tinh Vũ, là người trong truyền thuyết, đẹp trai thanh lịch Hứa Hàn?
Lộ Chỉ trán giật giật, cuối đầu nhìn điện thoại.
Hứa Hàn nói: "Cậu là Lộ Chỉ?”
“Ừ.” Lộ Chỉ nói: “Anh là Hứa Hàn?”
Hứa Hàn cười cười, thấy nhóc con có vẻ câu nệ, liền nói: “Ừ, tôi cùng Tần Tư là quen biết từ nhỏ. Theo bối phận cậu còn phải gọi tôi một tiếng chú.”
“Chào chú.” Lộ Chỉ nâng cằm, rất có lễ phép chào một tiếng.
“Ha ha ha, cháu ngoan.” Hứa Hàn mặt cười cười hơi tiện, bộ dạng thiếu đánh. Không phải là, Lộ Chỉ gọi hắn là chú, cũng giống như gọi Tần Tư Hoán là chú sao? Bên ngoài thì nghiêm túc, nhưng thực tế chính là cậu cũng gọi Tần Tư Hoán đang bị điên là chú, Hứa Hàn vừa nghĩ đến cả người liền thoải mái.
Lộ Chỉ nhìn hắn ta tự nhiên cười cười, không nói nên lời.
Đào Đông có nhắn cho cậu vài tin nhắn trên WeChat, Lộ Chỉ click mở một cái xem.
- Đào Đông: Tiểu Chỉ, lúc trước nhân vật mà Khương Thời Ngạn diễn bị Diệp Chu Ngạo cướp cậu có biết không?
- Đào Đông: Cũng vài ngày trước, trước buổi tối Diệp Chu Ngạo ném đồ của cậu, Khương Thời Ngạn nhặt về giúp cậu, lúc ấy hai người bọn họ còn cãi nhau, Diệp Chu Ngạo nói sẽ không để Khương Thời Ngạn sống tốt.
- Đào Đông: Diệp Chu Ngạo không biết trong đầu chứa cái gì, ai ai cậu ta cũng khinh thường.
- Đào Đông: Ngày hôm sau đạo diễn liền nói Khương Thời Ngạn không cần đến.
- Đào Đông: Ngày đó Khương Thời Ngạn còn khóc…… Nói thật tôi là lần đầu tiên nhìn thấy cậu ta khóc, còn khóc rất thương tâm, chắc là nhân vật kia rất quan trọng với cậu ta đi.
- Đào Đông: Diệp Chu Ngạo…… Haizzz.
Lộ Chỉ ngây ngẩn cả người, cậu không hề nghĩ đến Khương Thời Ngạn quan tâm cậu như vậy, thậm chí vì cậu mà đối đầu với Diệp Chu Ngạo. Cậu càng không nghĩ đến, Diệp Chu Ngạo thật sự.......... ngu như vậy.
- Lộ Lộ Lộ Lộ lộ lộ: Này…… Tiểu Ngạn có đến hỏi người đại diện hay không? Chuyện này không thể nào bỏ qua như vậy?
“Lộ lộ!” Trong phòng bếp Tần Tư Hoán nâng giọng gọi cậu.
Lộ Chỉ quay đầu nhìn qua, thì thấy người đàn ông mặc một cái tạp dề màu cam, đứng ở cửa phòng bếp, trong tay bưng một đĩa đồ ăn, tay kia còn cầm theo đôi đũa: “Mới vừa nấu xong trứng xào cà chua, em đến ăn thử?”
Lộ Chỉ cười tủm tỉm chạy tới, “Được nha.”
Cậu đứng ở cửa phòng bếp, hé môi ăn đũa trứng xào cà chua người đàn ông gắp.
Vị chua ngọt lan tràn trong miệng, Lộ Chỉ nheo nheo mắt, được ăn đồ ăn ngon mà vui vẻ, một đôi mắt đào hoa cong thành vầng trăng non, cậu giơ ngón tay cái: “Chú, ăn thật ngon!”
Hứa Hàn ngồi trong phòng bếp chứng kiến một màn này, trên mặt thì nghiêm túc nhue đang nghiêng cứu khoa học, trong lòng thì sôi trào.
Mẹ tôi ơi!
Hai người kia có biết xấu hổ là gì không!
Ở trước mặt cẩu độc thân phát cẩu lương!!!
Đồ độc ác! Lòng lan dạ sói! Cố ý làm hắn một con "cẩu độc thân" cảm thấy khó sống đối với thế giới này!
Hắn lặng lẽ lấy điện thoại, mở camera, chụp một tấm, phát trong vòng bạn bè, ghi:
【 Thức ăn cho chó hôm nay:) Tần Tư cùng vợ nhỏ. Thật không tin được một Tần tổng công tư phân minh lại có một mặt ôn nhu như vậy! Tần tổng thật sự đút cơm cho vợ nhỏ nha! Đúng rồi, Tần Tư còn giặt khăn trải giường cho vợ nhỏ nha! Tôi một chút cũng không thèm hâm mộ:) / đầu chó 】
Hắn cùng Tần Tư Hoán có rất nhiều bạn bè chung, có đối tác làm ăn, WeChat cá nhân cũng có luôn.
Mạnh Vỹ lập tức bình luận: Chuyện cậu không nghĩ đến còn nhiều lắm.
Trương công tử: “Đm! Đm!? Tần Tư? Đay thật sự là Tần Tư?”
Ảnh chụp chỉ chụp chỉ thấy được bóng dáng Lộ Chỉ, ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, tiến vào phòng bếp, bối cảnh nhiễm một tầng ấm áp, mặt người đàn ông nghiêm túc đút đồ ăn cho thiếu niên.
Bình luận phía dưới đầy sôi nổi.
- A thiếu: Tần tổng thật sự là dạng người như vậy.
- B thiếu: Thật không nghĩ đến Tần tổng thật sự là người như vậy
- C thiếu: Ai có thể nghĩ đến Tần tổng thật sự là dạng người này.
- D thiếu:…… Các cậu có bệnh à.
……
Một lát sau, Sầm Tề Viễn nhắn tin cho Hứa Hàn: “Hứa tổng, ảnh chụp ngài phát trong vòng bạn bè là sao? [ hình ảnh ]”
Hứa Hàn liếc mắt nhìn hai người đang ra oai ở cửa bếp, đánh chữ: “Không có gì, chỉ là Tần tổng cho tôi ăn cẩu lương thôi:)”
Sầm Tề Viễn: “Cô vợ nhỏ là có ý gì?”
Hứa Hàn tới ngây người một giây.
Chết chết chết chết chết!
Lần trước Tần Tư Hoán nói không muốn gây chú ý! Không thể tùy tiện nói cho người khác!
Hứa Hàn vội vàng xóa tin trong vòng bạn bè!
Giây tiếp theo, hắn nhắn tin cho Sầm Tề Viễn: “Cút, tôi thuận miệng nói.”
Sầm Tề Viễn dĩ nhiên không buông tha: “Tần tổng kết hôn rồi?”
Hứa Hàn tới: “……”
Hứa Hàn tới: “Tôi làm sao biết?”
Sầm Tề Viễn: “Vậy cô vợ nhỏ là có ý gì?”
Hứa Hàn tới: “…… Đều nói tôi không biết! Nhưng là Tần Tư thật sự chưa kết hôn, thật sự, cậu ta vẫn còn độc thân!”
Hứa Hàn gõ xong mấy lời này, cục đá trong lòng liền rơi xuống.
Cuối cùng đem lời nói lưu lại! Không cần lo Tần Tư Hoán tính xổ nữa!
Sầm Tề Viễn gửi cái icon mỉm cười.
Sầm Tề Viễn: “Hứa tổng, người trong bức ảnh là em trai tôi.”
Hứa Hàn tới: “……”
Hứa Hàn tới: “…… Phải không?”
Hứa Hàn tới: “À.”
So với Sầm Tề Viễn, Hứa Hàn càng không dám đắc tội với Tần Tư Hoán, quan hệ hai người luôn rất tốt, vốn dĩ nên đứng về phía Tần Tư Hoán. Cho dù hắn không thân với Tần Tư Hoán, cũng không dám tùy tiện chọc người này. Ngược lại là Sầm Tề Viễn vẫn luôn nói chuyện ôn hòa, Hứa Hàn mới không thèm sợ cậu ta.
Hứa Hàn nhắn tin lại: “Cậu là anh trai sao lại quản nhiều như vậy? Người ta là em trai cậu chứ không phải chồng cậu”
Sầm Tề Viễn: “...”
Hứa Hàn cách màng hình: “......”
Không phải là không để ý đến ai? Hứa Hàn hắn ở phưing diện giận dỗi người khác chưa từng thua ai!
Sầm Tề Viễn không trả lời lại, Hứa Hàn cất điện thoại, vừa vặn nghe được giọng nói ngọt ngào của thiếu niên: “Oa! Chú, dưa chuột này ăn cũng ngon!”
Giọng nói này, âm thanh này, manh đến Hứa Hàn không chịu nổi.
Hắn không nhịn được nhìn thoáng qua Lộ Chỉ.
Thiếu niên rất xinh đẹp, một đôi mắt đào hoa biết nói, lông mi nhỏ và dày môi hồng răng trắng, khuôn mặt xinh xắn, trong ánh mắt tràn ngập vui sướng.
Lúc cậu cười rộ lên, lại mang theo vài phần lười biếng không rõ, giống y như ánh mặt trời.
Hứa Hàn nhìn đến ngây ngốc, hơn nửa ngày mới lấy lại timh thần, thật đúng là một con hồ ly nhỏ. Người như vậy, không cần cố tình câu hồn, đứng yên một chỗ, cũng đủ hấp dẫn người khác.
Ăn cơm Lộ Chỉ và Tần Tư Hoán ngồi ở một bên, dựa gần nhau, khi ngồi xuống vai hai người cò kề nhau, y như anh em song sinh.
Hứa Hàn bị cô lập, ngồi lẻ loi một bên.
Hứa Hàn cầm đũa chọc chọc chén cơm, “Tần Tư, cậu đủ rồi.”
Tần Tư Hoán làm như không nghe, chỉ lo gắp đồ ăn cho Lộ Chỉ, vừa gắp vừa nói: “Ăn nhiều một chút, em nhìn em xem gầy như vậy.”
Lộ Chỉ nâng mặt, hàng mi dài chớp chớp, cũng gắp đồ ăn cho Tần Tư Hoán: “Vậy chú cũng ăn nhiều một chút.”
Hứa Hàn tới: “???”
Tần Tư cùng Lộ Chỉ không cảm thấy mắc ói à!
Hai người này cố y ra oai, cố ý làm cho cẩu độc thân là hắn nhìn, lương tâm hai người không đau sao?!
Hứa Hàn tâm hồn chịu tổn thương sâu sắc.
Hắn ăn mà không có mùi vị, ăn vào miệng cũng không có cảm giác.
Lộ Chỉ bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi: “Chuyện là, chú Hứa, chú biết Khương Thời Ngạn không?”
Tần Tư Hoán nghe vậy, con ngươi liếc nhìn Hứa Hàn, mang theo ba phần ý lạnh, nhìn chằm chằm người đối diện.
Hứa Hàn rớt đũa, bị Tần Tư Hoán liếc mắt cả người liền không xong: “Không, không quen biết.”
Lộ Chỉ mắt nhìn hắn, nói: “Cậu ta cũng giống như tôi, đều là nghệ sĩ ký hợp đồng của Tinh Vũ, cậu ta lần trước có nhận một bộ phim, nhưng bị người khác cướp..”
Hứa Hàn nhìn đến ánh mắt cậu, đáy lòng bình tĩnh lại, liếc mắt nhìn Tần Tư Hoán, căng da đầu nói: “Chuyện này tôi không biết.” Hắn thậm chí không biết Lộ Chỉ là nghệ sĩ của Tinh Vũ.
Tần Tư Hoán hỏi: “Khương Thời Ngạn chính là người đã nhặt kẹo lại cho em?”
Lộ Chỉ nghiêng đầu, cằm xoay về phía Tần Tư Hoán, cậu ngây người, không biết khi nào hai người dựa gần nhau như vậy. Tim cậu nhảy mạnh một cái, có chút không được tự nhiên, nói chuyện cũng ấp úng: “Là, đúng vậy.”
Tần Tư Hoán cười khẽ một tiếng, ngón trỏ búng một cái vào trán cậu, sủng nịch nói: “Chờ chú cho người điều tra kĩ, nếu thất sự vai diễn bị người ta cướp, vậy lại cướp về.”
Lộ Chỉ mím môi gật gật đầu, có chút ngượng ngùng giơ tay, ở trên trán xoa xoa: “A…… Được.”
Hứa Hàn đối diện bị xem là không khí: “……”
Bọn họ đây là không xem hắn tồn tại?! Lộ Chỉ không phải ở Tinh Vũ ký hợp đồng với hắn à?!
Vì cái gì Tần Tư lại rắc cẩu lương cho hắn???
Tần Tư Hoán nhìn thấy trán cậu hơi đỏ đỏ, hắn cong môi, nghiêng đầu, môi liền dán lại gần hôn hôn nói: “Chú, hôn một cái liền hết đau.”
Người đàn ông giọng khàn khàn gợi cảm, mang theo vài phần từ tính, tiếng vọng ở bên tai Lộ Chỉ.
Lộ Chỉ bị nụ hôn này làm cho cả người không được tự nhiên.
Trong nháy mắt, hắn gương mặt liền phiếm hồng, cả người liền không xong.
Hứa Hàn bịt kín mắt: “……”
Hình ảnh này không thích hợp cho trẻ em, không thích hợp một cẩu độc thân như hắn có thể nhìn.
Thật vất vả Tần Tư Hoán mới ăn xong, ra ban công nhận điện thoại của trợ lý, Hứa Hàn cùng Lộ Chỉ còn ở trên bàn cơm.
Lộ Chỉ cũng ăn xong, nhưng chén Hứa Hàn vẫn còn phân nữa, xuất phát từ lễ phép, cậu cũng ngượng ngùng rời đi.
Hứa Hàn hỏi: “Cậu khi nào ký hợp đồng với Tinh Vũ? Cậu mới năm nhất đi?”
Tinh Vũ sẽ không ký hợp đồng với sinh viên chưa tốt nghiệp, bởi vì tiền lương cùng tiền thù lao có liên quan với người đại diện, mà sinh viên đa số đều ở trường, chụp hình phim cũng xin nghĩ, thật sự phiền, Hứa Hàn liền dứt khoát không ký hợp đồng với sinh viên.
Dù sao giới giải trí cũng nhiều người, không lo không có diễn viên giỏi.
Lộ Chỉ gật gật đầu: “Ký hồi trước Quốc khánh.”
Hứa Hàn bỏ đũa, dựa lưng vào ghế, “À...” một tiếng: “Thì ra Tần Tư góp vốn với tôi là vì cậu? Tôi đã nói, Tần Tư là người cổ hủ, sao đột nhiên lại muốn gai nhập tinh vũ. Thì ra là muốn phủng cậu!”
Lộ Chỉ chớp đôi mắt, con ngươi màu cafe nhạt có vài phần mờ mịt.
Cậu biết Tần Tư Hoán có cổ phần ở Tinh Vũ, lại không biết Tần Tư Hoán làm như vậy là vì cậu. Nhưng…… Chính là, bọn họ là người trong vòng, đầu tư một nghành gì đó, không phải là vì lợi ích sao?
Tần Tư Hoán sao lai vì cậu chứ?
Lộ Chỉ có chút được thương mà sợ, cổ liền rụt lại, giống một con chim cánh cụt nhỏ, thoạt nhìn có vài phần ngốc manh.
Chú làm sao biết được cậu có làm nên chuyện không đây?
Hứa Hàn hai tay đánh vào nhau, vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, nhiều chuyện nói: “Tần Tư Hoán không nói với cậu sao? Ai nha, Tần Tư lần trước còn kêu Kiều Định hỏi tôi làm sao để phủng người, tôi còn tưởng lúc đó cậu ta coi trọng minh tinh nào, thì ra là cậu ta coi trọng cậu!”
Lộ Chỉ cũng ngẩn ngơ, cũng không hề nghĩ đến……
Chú nhập cổ phần Tinh Vũ, thật sự là vì cậu?
Tác giả có lời muốn nói: Ngôn tiểu Thâm: Không nghĩ tới đi không nghĩ tới đi! Chú nhập cổ phần Tinh Vũ là vì Lộ Lộ nhà chúng ta!
Người đọc ( lạnh nhạt): Hừ, loại này kịch bản, sớm đoán được.
Ngôn tiểu thâm: A a a a a! Tôi rất thích bá đạo tổng tài cường thế sủng ái a!
Người đọc ( mặt vô biểu tình): Tôi liền muốn xem khi nào sinh con.
Ngôn tiểu thâm: Ô ô ô ô! Lộ lộ cùng Tư Tư tình yêu rất ngọt a!
Người đọc ( người đàn ông xem điện thoại trên tàu điện ngầm):???
Người đọc: “Vì sao còn chưa có thai?”
Cầu bình luận cầu an ủi QAQ
Nhãi con nhanh, chờ chú học được chơi Weibo liền có nhãi con!
- ----------------------------------