Cung Khuynh

chương 120: là ta nhặt được thôi!

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Không biết.” Cao Mộ Ca nhìn Dung Vũ Ca, sau đó nhìn khuôn mặt còn ửng đỏ của Vệ Minh Khê, ngơ ngác lắc đầu.

“Trên đời này không chỉ có nam tử và nữ tử có thể yêu nhau, nữ tử và nữ tử cũng có thể yêu nhau…”

“Vũ Ca, Mộ Ca vẫn còn nhỏ, chờ nó lớn một chút rồi nói sau cũng không muộn mà.” Sau khi ăn mặc chỉnh tề, Vệ Minh Khê lập tức mở miệng cắt ngang lời Dung Vũ Ca.

Dung Vũ Ca nheo đôi mắt, nàng không chấp nhận Vệ Minh Khê lại một lần nữa lùi bước, hiện tại chỉ cần có chút gió khẽ lay động cũng làm cho thần kinh Dung Vũ Ca căng thẳng.

“Mộ Ca chỉ mới sáu tuổi thôi, nó không thể nào hiểu hết được chuyện đó đâu, chờ nó lớn thêm chút nữa ta sẽ tự nói với nó.” Vệ Minh Khê nói, không phải nàng để ý đến việc Mộ Ca biết hay không, chỉ là Mộ Ca còn quá nhỏ, nên đơn giản nàng không muốn để nha đầu này phải biết quá nhiều chuyện không phù hợp với lứa tuổi của nó.

“Mộ Ca, con đi ra ngoài trước đi, hoàng tổ mẫu muốn nói chuyện với mẫu hậu con.” Vệ Minh Khê nhẹ nhàng dỗ dành Cao Mộ Ca.

“Người này không phải mẫu hậu của ta.” Cao Mộ Ca nói những lời này xong mới miễn cưỡng xoay người đi ra ngoài, để cho Dung Vũ Ca và Vệ Minh Khê ở lại cùng nhau.

Dung Vũ Ca nheo mắt, mình có thể không nhận nó nhưng nó không thể không nhận mình được, nói thế nào thì nói nó cũng do mình sinh ra mà, đây là sự thật không thể chối cãi.

“Nếu sau này nó không thể thông cảm cho tình cảm của ta và nàng, nàng sẽ làm thế nào?” Dung Vũ Ca giả thiết.

“Đến lúc đó chúng ta sẽ rời khỏi nơi này, được không?” Vệ Minh Khê nhìn Dung Vũ Ca, chân thành nói, khi đó, trách nhiệm của mình cũng đã hết rồi.

Dung Vũ Ca nghe xong điều này, trong lòng mới có chút thoải mái, câu nói này có lẽ mới là điều quan trọng nhất đối với nàng, hiện tại tuy Vệ Minh Khê vẫn bị trách nhiệm đè nặng trong lòng nhưng có những lời này đối với nàng cũng đã đủ rồi, điều nàng mong muốn thật ra rất đơn giản.

“Được chứ, đến lúc đó chúng ta sẽ cùng nhau bước đi, cùng du sơn ngoạn thuỷ, đi thật nhiều nơi nhé…” Dung Vũ Ca nghĩ đến cảnh tượng ấy thì cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

“Ta sợ khi đó ta già rồi, không đi nổi nữa.” Vệ Minh Khê cười nói, cả đời này, khoảng thời gian hạnh phúc nhất chính là lúc nàng cùng Dung Vũ Ca ở Giang Nam du thuyền.

“Không đâu, nếu Chỉ nhi đi không nổi, ta có thể cõng Chỉ nhi mà…” Dung Vũ Ca khẽ vuốt ve đôi gò má thanh tú của Vệ Minh Khê, chân thành nói, cả đời này sẽ không bao giờ rời xa.

Vệ Minh Khê giống như thấy được cảnh tượng Dung Vũ Ca đang cõng mình, trên môi khẽ nở nụ cười. Kiếp này nếu không có Dung Vũ Ca, có lẽ suốt cuộc đời mình sẽ an an phận phận sống trong toà cung điện lạnh lẽo, nhốt cuộc đời trong bốn bức tường nguy nga lộng lẫy, chỉ biết mơ tưởng tới một hạnh phúc nhân sinh bình thường mà không dám đòi hỏi, cũng không dám bước tới nửa bước nào.

“Vũ Ca, cám ơn nàng.” Vệ Minh Khê ôm Dung Vũ Ca, nhẹ nhàng nói, cám ơn nàng đã không buông tay, cám ơn nàng vẫn còn yêu ta.

“Ngốc!” Dung Vũ Ca vòng tay ôm lấy Vệ Minh Khê, hạnh phúc hay không có lẽ thật sự chỉ nằm trong một ý niệm của mình, nếu như mình lựa chọn rời đi thì làm sao còn có cảnh này được nữa? Có lẽ rất nhiều năm về sau mình cũng có thể buông xuống, nhưng nhất định sẽ không tốt như bây giờ. Nếu không yêu, đã không cần tức là không cần, nhưng nếu đã yêu thì cũng nên buông xuống dù không thể buông xuống.

***

“Ta biết hai người thế nào cũng nói ta tuổi nhỏ không hiểu chuyện, chừng nào lớn lên thì tự nhiên sẽ hiểu” Thấy Vệ Minh Khê vừa đi ra, Cao Mộ Ca liền nhướn mày lên tiếng trước, không cho Vệ Minh Khê kịp mở miệng nói điều gì khác. Quả thật Cao Mộ Ca rất hận sao mình không thể lập tức lớn lên kia chứ.

Vệ Minh Khê buồn cười lắc lắc đầu, hài tử này đúng là tiểu quỷ mà.

“Nếu đã biết thế thì không cần hỏi nữa, nếu không lại khiến cho hoàng tổ mẫu ngươi thêm phiền. Chuyện hôm nay người không được nói lung tung ra ngoài, vừa nhìn đã biết ngươi là một hài tử chuyên tuỳ tiện nói lung tung rồi.” Dung Vũ Ca nhíu mày nói, trước đây mình cũng láu cá thế này, vậy mà không ngờ xú nha đầu này so với mình còn tinh tường hơn.

“Còn lâu ta mới nói lung tung!” Dù sao Cao Mộ Ca cũng chỉ là một hài tử, lập tức trừng mắt với Dung Vũ Ca, ăn miếng trả miếng, ai nói mình chỉ là một tiểu hài tử bình thường, mình đâu có làm cho ngoại tổ mẫu thêm phiền giống ai kia! Thật ra trong tiềm thức, Cao Mộ Ca cũng loáng thoáng biết cảnh tượng hôm nay mình nhìn thấy có chút gì đó bất thường, nhưng nàng nhất định sẽ không nói với người khác, hơn nữa nàng biết nói cùng ai đây? Ngoại tổ mẫu đã nói, làm hoàng đế không thể dễ dàng tin những người bên cạnh, mọi sự tình phải đặt ở trong lòng, bất động thanh sắc, không biết đối với việc này có phải thế không?

Dung Vũ Ca thấy Cao Mộ Ca trừng mắt với mình, cũng ngẩng mặt lên đáp trả, còn đâu bộ dáng của một mẫu thân? Kỳ thật Dung Vũ Ca cũng từng lén lút nhìn ngắm Cao Mộ Ca, lòng thầm nghĩ nha đầu này bộ dáng thật khó coi, xấu xí như vậy làm sao có thể do mình sinh ra được? Ngoại trừ đầu óc cũng không hoàn toàn chứa bã đậu ra thì chẳng có chút gì giống mình cả, từ nhỏ đến lớn mình đã khuynh quốc khuynh thành, sao nàng chẳng thừa hưởng được gì từ mình hết nhỉ?

“Chỉ nhi, xú nha đầu này chắc không phải do ta sinh ra đâu nhỉ?” Dung Vũ Ca vô cùng nghi hoặc nói.

Vệ Minh Khê nghe vậy không khỏi mỉm cười, tận đáy lòng lại thầm cao hứng, lần đầu tiên Dung Vũ Ca chủ động nhắc tới Mộ Ca, tuy rằng là ghét bỏ diện mạo nữ nhi, nhưng dù sao cũng đã tiếp nhận sự thật này.

Chỉ có khi Dung Vũ Ca chấp nhận mình là mẫu thân mới có thể lo lắng hài tử của mình xấu xí thôi. Vệ Minh Khê vẫn nhớ như in lần đầu tiên khi nàng nhìn thấy Dung Vũ Ca, lúc ấy Vũ Ca cũng tầm tuổi như Mộ Ca, đôi má hồng hồng phúng phính, trời sinh đã có dáng dấp mỹ nhân rồi, hài tử Mộ Ca này ngũ quan cũng coi như thanh tú, nhưng thực sự không thể nào được như Dung Vũ Ca năm đó.

“Thiếu nữ mười tám tất sẽ thay đổi, qua vài năm nữa ngũ quan của nó sẽ rõ ràng hơn, nhất định sẽ xinh đẹp mà.” Vệ Minh Khê thấy bộ dáng Cao Mộ Ca đã tức giận đến mức muốn nhảy bổ vào Dung Vũ Ca, liền vội vàng nói tốt cho nàng, trấn an cảm xúc của Mộ Ca. Bởi vậy mới nói, bất luận là nữ nhân nào, dù lớn hay nhỏ cũng đều kiêng kị người khác nói mình xấu xí, cho dù là tiểu cô nương cũng thế thôi. Đúng là hai mẹ con “tiểu hài tử” mà, liên tục đấu võ mồm với nhau, Vệ Minh Khê nhìn Dung Vũ Ca, buồn cười lắc lắc đầu.

Lời Vệ Minh Khê làm cho Cao Mộ Ca vô cùng vui sướng, đối với những lời của Vệ Minh Khê nói ra, Cao Mộ Ca luôn luôn tin tưởng, nàng tin rằng qua mấy năm nữa khi mình trưởng thành, nhất định sẽ rất xinh đẹp, rõ ràng là một tiểu cô nương tràn ngập khát khao việc mình lớn lên sẽ trở thành một mỹ nữ.

“Theo ta thấy thì không được đâu, bộ dáng nó đã thế này, cho dù có phát triển chắc cũng không xinh đẹp gì đâu. Trước đây dáng vẻ ta đáng yêu cỡ nào chứ, người gặp người thích, ai gặp cũng khen ta xinh đẹp mà, ngươi lớn vậy rồi đã có ai khen ngươi xinh đẹp chưa nào?” Dung Vũ Ca lại bồi thêm cho Cao Mộ Ca một gậy, nhất định chọc cho nàng tức khí, tất nhiên cũng không quên nâng mình lên một chút.

Cao Mộ Ca vừa nghe thế quả nhiên nhụt chí, đúng là cho đến bây giờ nàng cũng chưa bao giờ được ai khen xinh đẹp, nếu có cũng chỉ khen nàng thiên tư thông minh thôi. Nghĩ như vậy làm cho Cao Mộ Ca ỉu xìu, hoàn toàn quên mất nàng mới sáu tuổi thôi, còn chưa phát triển đầy đủ, diện mạo cũng chưa hoàn toàn định hình, vì thế Cao Mộ Ca quyết định từ nay về sau sẽ tiếp tục chán ghét cái người làm cho mọi khát khao tốt đẹp của mình biến mất này, cũng sẵn tiện giận cá chém thớt luôn tất cả những người xinh đẹp giống như Dung Vũ Ca.

“Xinh đẹp thì có tác dụng gì chứ, ta thông minh thì đủ rồi!” Cao Mộ Ca là người không chịu thua, lập tức không phục hướng Dung Vũ Ca hô.

“Đúng là thương nhau củ ấu cũng tròn, ghét nhau quả bồ đào cũng méo*, ngươi không xinh đẹp nên ghanh ghét luôn những người xinh đẹp như ta chứ gì.” Tâm tình Dung Vũ Ca vô cùng sung sướng, cười rực rỡ nhưng đoá hoa xuân trong nắng sớm, đương nhiên việc khi dễ hài tử này làm cho nàng rất vui vẻ, Vệ Minh Khê nhìn mà xấu hổ thay cho Dung Vũ Ca, để cho một người tính tình như Dung Vũ Ca làm mẫu thân, xem ra cũng thật khó cho nàng.

*Nguyên Văn: Không ăn được bồ đào thì nói bồ đào còn xanh

“Mộ Ca là hoàng đế, không cần xinh đẹp đâu, thông minh là đủ rồi.” Vệ Minh Khê tiếp tục trấn an cảm xúc của Cao Mộ Ca, thực tội cho hài tử này.

“Ngay cả hoàng tổ mẫu cũng thấy ta không xinh đẹp sao…” Cao Mộ Ca nghe xong, qua hồi lâu mới than thầm trong miệng.

Vệ Minh Khê vừa nghe liền sửng sốt, trong lòng cảm thấy khó xử, kỳ thật hài tử này không đến nỗi xấu, nhưng nếu so với dung nhan của Dung Vũ Ca thì quả thật không thể bằng.

Dung Vũ Ca nhìn bộ dáng quẫn bách của Vệ Minh Khê thì cười vô cùng vui sướng, quả nhiên Chỉ nhi cũng cảm thấy nha đầu kia xấu xí, bộ dáng không giống mình chút nào, Cao Mộ Ca kia tất nhiên không phải do mình sinh ra, là nhặt được thôi! Nghĩ được như thế rồi, tâm tình Dung Vũ Ca cũng tốt hẳn lên.

Truyện Chữ Hay