Edit: Minh Uyển nghi
Beta: Kỳ Hoàng Thái phi
Cứ như vậy, phương thuốc chữa bệnh nổi sẩy được lan truyền rộng rãi trong cung. Đồng thời kèm theo một điều kiêng kỵ, đó là khi dùng thuốc này không được ăn trái hạnh ngọt, bằng không hạnh ngọt tương khắc với hai dược liệu trong thuốc, nhẹ thì gây dị ứng, nặng thì làm tổn hại tới cơ thể nữ nhân.
Thời tiết mùa hạ rất nóng nực khiến nổi sẩy là chuyện bình thường, phương thuốc và điều kiêng kỵ đó bỗng nhiên được phát tán trong một đêm, hơn nữa nó sử dụng mấy vị thuốc không quá đắt tiền thế nên Cố Thanh Sương nhanh chóng nghe được ngay cả cung nữ tạp dịch cũng dùng nó.
Việc còn lại chính là ôm cây đợi thỏ. Chẳng qua chuyện gậy ông đập lưng ông này chỉ để "nhử" một người, từng bước vạch kế hoạch đều chĩa vào người đó, đương nhiên có thể nắm chắc thành công. Hiện giờ Cố Thanh Sương đang giăng một cái lưới rộng, mặc dù hy vọng Tình Phi giẫm vào bẫy nhưng bàn cờ lại không được bố trí để nhằm vào nàng ta. Với cách này, tuy rằng có nhiều người áp dụng nó nhưng rất khó để nói có ai thực sự bước vào hay không.
Tương tự, để Thải Song làm điểm tâm cho nàng trong mấy ngày liên tiếp cũng thế. Nàng chỉ nghĩ rằng đã mang thai, nếu không làm gì đó có ích thì thật thiếu sót, bèn thử xem.
Vậy là sau hơn một tháng, bụng Cố Thanh Sương ngày một lộ rõ. Thẩm Hi càng lớn càng giữ lễ nghi nên rất nhẫn nại không thể hiện sự tò mò, thừa dịp không có ai, nhịn không nổi mà hỏi Cố Thanh Sương: "Nương nương, phải làm sao thì Hoàng tử, Công chúa trong bụng người mới ra ngoài được?"
Cố Thanh Sương ngoảnh lại, ôm nó vào lòng: "Thúc thúc con là Thái y mà chưa từng thấy người khác sinh con sao?"
"Dạ chưa." Thẩm Hi lắc đầu, Cố Thanh Sương nghĩ ngợi: "Vậy chờ con lớn thêm một chút sẽ biết thôi."
Thẩm Hi nghĩ ngợi về câu đó, hỏi tới: "Vậy khi nương nương sinh đứa nhỏ, nô tỳ không thể đứng bên cạnh nhìn sao?"
"Không được." Cố Thanh Sương vuốt trán nó: "Chảy rất nhiều máu, con sẽ sợ đấy."
Thẩm Hi nghe thấy chảy máu thì liên tục gật gù, thầm nghĩ không cần xem cũng được. Cố Thanh Sương thấy vẻ mặt căng thẳng ngay tức khắc của nó thì hơi buồn cười bèn tìm đề tài khác chen vào: "Lát nữa sẽ có người của Thượng Phục cục tới may thêm vài bộ y phục mùa hè cho con. Dạo này bài tập của con thế nào?"
Thẩm Hi gật đầu thật mạnh: "Đã viết xong đúng hạn rồi!"
"Thế buổi chiều thúc thúc con đến xem mạch, để thúc thúc chơi với con một lúc." Nói xong lại vỗ về nó: "Trước tiên thì nghỉ ngơi đi."
Thẩm Hi nghe được gặp thúc thúc, tất nhiên vô cùng phấn chấn, cúi chào Cố Thanh Sương, vui vẻ chạy đi. Đúng lúc A Thi vén mành bước vào, ngẩng đầu thấy Cố Thanh Sương đang mỉm cười dịu dàng, lại nhìn Thẩm Hi vừa chạy ra, cười khì khì: "Nương nương rất hợp với nét mặt này đấy, thật giống một người mẫu thân."
Cố Thanh Sương thu hồi ánh mắt, lén lút trừng nàng ấy: "Còn có gan trêu chọc ta."
Ước chừng hai canh giờ sau, Thẩm Thư tới xin bắt mạch. Lúc đầu là ba ngày mới bắt mạch một lần nhưng sau khi Cố Thanh Sương có thai thì đổi thành ngày nào cũng đến. Chỉ có điều, cái thai của Cố Thanh Sương khá ổn định, ngày nào cũng đến bắt mạch nhưng không nói gì, vô thức trở thành công việc được lặp đi lặp lại.
Cố Thanh Sương nhẫn nại lắng nghe những điều hắn đã nói qua mấy ngày trước, nội dung đại khái là bình mới rượu cũ thôi, sau khi nghe xong mỉm cười nhẹ nhàng: "Bổn cung hiểu rõ, đại nhân không cần ngày nào cũng nói đâu."
Vừa dứt lời Thẩm Hi đã vén mành vào phòng, hét lớn: "Thúc thúc!"
Thẩm Thư xoay đầu sang, nhẹ giọng khiển trách: "Bao nhiêu tuổi rồi, vẫn không có quy củ!"
"Đừng mắng nó." Cố Thanh Sương cười: "Hi nhi thường ngày rất ngoan, bây giờ gặp ngươi quá vui mừng nên đã quên mất."
Thẩm Hi bị hắn quở trách, ngay cả bước chân cũng nhẹ đi, nghe Cố Thanh Sương giải thích hộ mình càng thêm xấu hổ, cúi đầu tiến lên vái chào: "Tiệp dư nương nương."
Cố Thanh Sương mỉm cười vừa định mở miệng thì một hương thơm ngào ngạt xộc vào mũi khiến nàng nghẹt thở dữ dội, tim đập dồn dập.
Kế tiếp, cổ họng nàng thắt lại, mỗi lần hít thở dường như có sợi dây vướng vào cổ. Thẩm Thư thì nhất thời chưa phát hiện ra, nghiêm chỉnh vái chào: "Vậy thần chơi với Hi nhi một lát, thần cáo lui."
"Thẩm đại nhân..." Cố Thanh Sương cuống quýt gọi hắn, trong chốc lát mà giọng nói ôn hòa của nàng trở nên khàn khàn lạ thường.
Thẩm Thư định thần lại, tiến lên hai bước, bấm ngón tay vào cổ tay nàng: "Nương nương?"
"Dị ứng..." Hơi thở Cố Thanh Sương dần dần gấp rút: "Hạnh ngọt... Bổn cung dị ứng với hạnh ngọt." Một câu ngắn ngủi mà đã thở hổn hển đến năm sáu lần.
Thẩm Thư vội vã gọi cung nhân đỡ nàng nằm ngửa, lấy ra bình thuốc trị chứng thở gấp, chờ nàng thở chậm lại thì từ từ châm kim.
Cố Thanh Sương nhắm mắt, thầm nghĩ xem chuyện gì sẽ xảy đến tiếp theo.
Có người báo tin này đến Thanh Lương điện, không lâu sau Hoàng đế vội vàng chạy đến. Cùng lúc đó, cung nhân ngự tiền đã vây quanh Vọng Thư uyển đến con kiến cũng khó chui lọt. Viên Giang chẳng chờ Hoàng đế mở miệng, vừa vào điện đã hỏi cung nữ: "Sao thế này? Nương nương chưa từng mắc bệnh như vậy?"
"Nô tỳ... không biết." Tử Đàn cúi chào thì bị truy hỏi, "Mọi chuyện vẫn đang rất tốt, Thẩm Thái y mới vừa chẩn mạch xong, cũng nói nương nương ổn định. Sau đó... sau đó Hi nhi vào điện, mới vừa tiến tới hành lễ thì nương nương đổ bệnh, rất đột ngột."
Khi nói ra mấy lời này, Viên Giang liếc nhìn sắc mặt Hoàng đế. Hắn không chút lưu tình gật đầu, tức khắc có hoạn quan bước đến giữ chặt Thẩm Hi.
Suy cho cùng Thẩm Hi vẫn còn nhỏ, vừa nãy thấy Cố Thanh Sương phát bệnh đã ngây ngốc đứng bên cạnh. Lúc này đột nhiên bị ai đó kéo mạnh một cái mới bừng tỉnh, bật khóc lớn tiếng.
Hoạn quan kia giơ tay hung ác đánh vào lưng nó: "Khóc cái gì mà khóc! Câm miệng!"
Đang bận châm cứu, cơ thể Thẩm Thư run lên, sắc mặt trắng bệch: "Tiệp dư nương nương..."
Cố Thanh Sương mở miệng cùng lúc với hắn ta: "Hi nhi."
Nói rồi nàng xua tay, Thẩm Thư hiểu ý, tạm thời lui về sau hai bước. Cố Thanh Sương chậm chạp lấy sức, nhìn Hoàng đế: "Hi nhi mới sáu tuổi, có thể biết gì chứ." Không đợi Hoàng đế phản ứng, nàng đã vẫy tay với Thẩm Hi: "Hi nhi, đừng sợ, lại đây!"
Hoạn quan đành phải buông Thẩm Hi ra. Thẩm Hi bị đánh, sợ hãi khóc lên, ngước nhìn Cố Thanh Sương rụt rè bước lại.
Trước khi nó đến gần, Thẩm Thư gấp gáp tiến lên vài bước, chộp lấy túi thơm bên hông nó, ghé mũi vào ngửi, nói ngay: "Là nó. Trong túi hương này có hương trái hạnh."
Cố Thanh Sương gật đầu, đưa tay kéo Thẩm Hi đến trước mặt, vừa lau nước mắt cho nó vừa nhẹ nhàng hỏi: "Túi thơm này ở đâu vậy?"
"Là... là Thượng Phục cục..." Thẩm Hi khóc nức nở: "Là tỷ tỷ trong Thượng Phục cục cho nô tỳ! Tỷ ta nói... nói màu này rất hợp với y phục nô tỳ mặc hôm nay."
Cố Thanh Sương nhìn chằm chằm vào nó, hôm nay Thẩm Hi mặc chiếc váy màu vàng nhạt, túi thơm kia màu da cam, phối vào thật sự rất đẹp.
Cố Thanh Sương khẽ thở dài, nói với Hoàng đế: "Thần thiếp mẫn cảm với hạnh ngọt, trên dưới Hoài Cẩn cung đều biết. Ngoài ra, còn từng tiếp xúc với Thượng Thực cục nữa. Dù sao Thượng Phục cục chỉ là vô ý sai sót thôi, đừng làm lớn chuyện."
Nàng dịu dàng, rộng lượng trước sau như một khuyên hắn tiêu sầu.
Tuy nhiên trước khi hắn kịp gật đầu, A Thi đứng cạnh giường biến sắc, đột nhiên quỳ xuống, cúi đầu: "Nương nương nhân từ nhưng e rằng sự việc không như nương nương đã nghĩ, Hoàng thượng cho phép nô tỳ được nói."
Tiêu Trí đứng chắp tay sau lưng, sắc mặt vừa mới dịu đi một chút lại trở nên lạnh lùng, liếc xéo A Thi: "Ngươi nói đi."
"Chứng mẫn cảm của nương nương xác thực chưa từng thông báo cho Thượng Phục cục biết, nhưng... nhưng trước đó vài ngày nương nương có bôi thuốc trị mẩn ngứa, vì dược liệu không quá đắt và khó tìm mà lại có hiệu quả kinh ngạc nên sau đó trong cung đã lan truyền phương thuốc này."
"Nhưng mà lúc dùng thuốc này, nương nương đã mời Thẩm Thái y tới xem qua, về sau lại nói vài từ liên quan tới dị ứng. Nương nương vốn sợ chứng mẫn cảm này sẽ tổn hại đến cái thai nên Thẩm Thái y căn dặn nương nương tránh xa hạnh ngọt, là thứ có thể gây dị ứng. Nào ngờ... nào ngờ..." Vẻ mặt A Thi có chút bất lực, lại dập đầu: "Ai ngờ tin tức và phương thuốc kia lan truyền ra ngoài, ngược lại đã truyền sai sự thật. Chẳng hiểu sao biến thành hạnh nhân tương khắc với dược liệu trong thuốc bôi, nhẹ thì gây dị ứng, nặng thì có thể tổn thương cơ thể nữ nhân, dẫn đến sảy thai hay thậm chí là vĩnh viễn không thể sinh con."
"Lời đồn đại này nô tỳ đã nghe từ lâu, nhưng nô tỳ ích kỷ cho rằng tạm thời trong cung ít nhìn thấy hạnh ngọt cũng tốt, tránh cho vô tình làm tổn thương đến cơ thể nương nương. Nhưng không ngờ hôm nay..."
A Thi khàn giọng, run rẩy: "E rằng loan tin sai lệch đã để người có tư tâm nghe thấy. Nhìn có vẻ như bị dị ứng, nhưng thật ra, thật ra..." Nàng ấy lại khấu đầu thật mạnh: "Nô tỳ chỉ sợ người nọ vốn muốn nhắm tới Hoàng tự trong bụng nương nương!"
Nàng nói hết từ đầu tới cuối, từng bước tiến lên. Lúc nói xong, cả phòng im ắng đến mức không thể nghe thấy âm thanh gì.
Sắc mặt Hoàng đế khó coi đến đáng sợ, Thẩm Hi vẫn còn là đứa bé, rất nhạy cảm với những thay đổi tâm tình như vậy. Vừa hút nhát nhìn Hoàng đế, vừa sợ sệt ôm lấy Cố Thanh Sương, ôm cả cánh tay nàng: "Nương nương..."
"Đừng sợ." Cố Thanh Sương ấm áp dỗ dành nó, mím môi: "Hoàng thượng..."
Nàng chống người ngồi dậy, Hoàng đế vội bước lên đỡ, nàng vẫn cố chấp ôm Thẩm Hi: "Lời A Thi nói chỉ là suy đoán. Cho dù là thật thì Hi nhi chỉ mới sáu tuổi, làm sao hiểu được chuyện đó?" Tiêu Trí cụp mắt, suy tư chốc lát rồi thở dài: "Viên Giang, đến Thượng Phục cục điều tra."
Viên Giang lên tiếng trả lời, Cố Thanh Sương nhẹ nhõm mỉm cười: "Tạ ơn Hoàng thượng."
Sau đó chính là yên ổn chờ đợi. Chứng mẫn cảm này của Cố Thanh Sương từ nhỏ đã có, ban đầu chỉ không ăn được mứt mơ, về sau càng thêm nghiêm trọng, dần dần thì không động được vào các loại thuộc họ quả hạnh, mùi quả hạnh, tiếp xúc một chút đã thở gấp, còn những tổn hại khác thì thật sự chưa từng xảy ra.
Vì vậy gây tổn thương cơ thể nữ nhân, ngay từ đầu đã là giả. Nhưng mà những lời đồn đó được cung nhân lan truyền hơn một tháng, sớm đã không thể truy ra được ngọn nguồn đến từ đâu, dù là ai thì cũng chỉ có thể tin lời A Thi nói, cho rằng nghe nhầm đồn bậy mà thành như thế.
Việc này điều tra bốn ngày thì có kết quả. Khi Cung Chính ti trình lên bản khai, đúng lúc Cố Thanh Sương ở Thanh Lương điện, Hoàng đế cũng không có ý giấu diếm nàng chuyện gì, dứt khoát để Viên Giang đọc lên.
Nghe bản khai đó, Cố Thanh Sương vừa thấy an tâm vừa có chút bất ngờ. Chờ tới chờ lui, tra đi tra lại, hóa ra vẫn rơi xuống đầu Tình Phi.
Bản khai cho biết, hơn một tháng trước Tình Phi đã mua chuộc ba gã thường xuyên may y phục nữ quan cho Hoài Cẩn cung trong Thượng Phục cục nhưng tiếc rằng xiêm y mùa hè của Nhu Tiệp dư đã làm xong từ lâu và chuyển qua rồi nên nhất thời không có cơ hội. Mãi đến khi Thẩm Hi phải may thêm y phục mới có cơ hội đưa túi thơm đó cho Thẩm Hi, còn vì sao sử dụng hạnh ngọt thì thật sự do tin lời đồn rằng Nhu Tiệp dư dùng thuốc bôi, nếu tiếp xúc với hạnh nhân sẽ gây sảy thai.
Như thường lệ, Cố Thanh Sương vẫn vì Tình Phi tranh luận một câu: "Chuyện này chưa rõ ràng. Hai vị Hoàng tử trước mắt vẫn bình an, Tình Phi nương nương cần gì hại con của bổn cung?"
Viên Giang tiếp tục đọc, nói Tình Phi mưu đồ Hoàng trưởng tử, thấy Nhu Tiệp dư được sủng ái, lo sợ tương lai nàng sinh hạ Hoàng tử sẽ nguy hiểm cho địa vị của Hoàng trưởng tử.
Ngoài điều đó ra, bản khai còn đề cập đến việc trong đêm Trừ tịch Hoàng thứ tử gặp nạn cũng do một tay Tình Phi sắp đặt. Tính toán ban đầu của nàng ta là muốn trừ khử Hoàng thứ tử để củng cố địa vị Hoàng trưởng tử, không ngờ liều lượng quá nhẹ không đủ gây tử vong nhưng lại chẳng có cơ hội tăng thêm liều. Vì muốn che giấu tai mắt, Tình Phi bèn mua chuộc Thái y để hắn ta im lặng không nhắc tới mối nghi ngờ về việc trúng độc, chỉ nói là bộc phát bệnh nặng. Sau đó sai khiến thái y đề xuất biện pháp dùng máu người làm thuốc. Nàng ta lấy cách này cứu người, nhằm thể hiện thiện tâm, có thể xóa đi ác cảm còn được ân sủng thêm lần nữa, đó là một mũi tên trúng hai con nhạn.
Cho nên... Vẫn là Tình Phi?
Cố Thanh Sương một bên lắng nghe lời khai, một bên nhớ lại lời Hòa Tiệp dư nói trước đây, nhất thời không chắc chắn lắm.
Mà cung nhân trong điện sớm đã trắng bệch trước giọng đọc có nhịp điệu của Viên Giang, mặc dù không hiếm lạ gì các màn tranh đấu trong cung, song mưu đồ một vị Hoàng tử, mặt khác còn muốn hại chết hai đứa bé khác, thật sự quá ác độc.
Cả điện chìm trong im lặng, "choảng", chén sứ bị ném vỡ tan tành. Cố Thanh Sương ngước mắt lên nhìn, sắc mặt Hoàng đế tái nhợt, khẽ nhắm mắt, thở dài rồi mệt mỏi tựa lưng vào ghế: "Truyền chỉ."
Viên Giang tiến lên hai bước, khom người im lặng chờ đợi ý chỉ.