Edit: Thảo Hoàng Quý phi
Beta: Huệ Hoàng hậu
Lại qua mấy này nữa là đến trừ tịch.
Theo thông lệ thường, ngày trừ tịch này ai nấy đều rất bận rộn. Các phi tần dậy từ sớm đến vấn an Thái hậu Thái phi, rồi sau đó về cung chuẩn bị cho cung yến buổi tối. Cung yến này tổ chức tại Hàm Nguyên điện, ngoại trừ phi tần trong cung, cũng có sự góp mặt của không ít triều thần, tông thân. Phi tần ngồi cách bọn họ bậc và cách lớp rèm châu, tuy yến hội trong điện linh đình khí thế, nhưng cũng nhiều lễ nghĩa.
Yến hội như vậy làm Thái hậu cảm thấy không thú vị, mỗi lần đều tránh mặt không tới. Năm nay bà cũng tổ chức bữa tiệc nhỏ ở Di Ninh cung, mời mấy cháu trai cháu gái cùng tới ăn lễ. Sau khi nghe nói, Hoàng đế lại bảo Lam Phi và Đoan Tần cùng đến bầu bạn với Thái hậu. Ý chỉ này vừa truyền tới vào buổi chiều, lúc đó mấy phi tần quen biết vừa mới trang điểm ổn thỏa xong, đang tụ tập ở cung Lam Phi, vốn định một lát nữa cùng nhau đến Hàm Nguyên điện. Ý chỉ này ban xuống, ngược lại Lam Phi cảm thấy bản thân càng được thanh nhàn.
Mọi người khách khí tiễn hoạn quan tới truyền lời, chờ hắn đi xa, Xà Hiền nghi bèn hâm mộ nói: "Yến tiệc ở Hàm Nguyên điện chẳng thú vị gì cả, nếu thần thiếp cũng có thể trốn tránh đến Di Ninh cung thì thật tốt."
Lam Phi nghe được thì không ngừng cười: "Vậy cũng mau sinh nữ nhi đi, nhờ nàng giúp ngươi lười nhác."
Mọi người vui vẻ cười một hồi, lại một lát sau, mắt thấy đã tới giờ, từng người đi đến yến hội.
Lúc bọn họ vào điện, người trong điện còn chưa nhiều lắm, nhưng càng gần đến giờ khai tiệc, điện càng náo nhiệt lên. Cố Thanh Sương nhớ rõ năm trước trong đám phi tần, Vinh Phi là người tới muộn nhất. Năm nay Vinh Phi cũng tới rồi mà vẫn còn một ghế ngồi trống.
Cố Thanh Sương nhất thời không nhớ ra chỗ kia vốn nên là ai, vừa vặn Uyển Tiệp dư ngồi ghế bên cạnh. Nàng bèn nghiêng đầu hỏi nhỏ: "Uyển tỷ tỷ, vị trí bỏ trống bên cạnh Hòa Dung hoa là người nào không tới?
Uyển Tiệp dư chăm chú nhìn lên, suy nghĩ rồi nói: "Là Ninh Dung hoa, mẹ đẻ của Hoàng thứ tử."
Một cảm giác kỳ quái khiến Cố Thương Sương nhíu mày, chốc lát sau lại nghe Uyển Tiệp dư nói: "Ban ngày đi vấn an Thái hậu còn gặp nàng ấy, cũng không thấy thân thể không khỏe,... Sao lúc này còn chưa tới?"
Hai người nhất thời không nghĩ ra manh mối, vì ngày thường cũng ít đi lại nên cũng không tiện hỏi thăm nhiều người.
Hai khắc sau, thiên tử giá lâm. Mọi người trên dưới đều đứng dậy vái chào, tiếng hô vạn tuế đinh tai nhức óc. Khi hắn đang bước lên bậc, đi tới phía sau bức rèm che, Cố Thanh Sương ngước mắt nhìn theo bản năng, nhất thời cầm lòng không được mà đánh giá dáng người hắn.
Người này thực sự quá đẹp. Đặc biệt là thời điểm người đội mũ miện đen, dáng người được phác họa cực kỳ anh tuấn thẳng tắp. tua mũ miện phủ xuống, che khuất biểu cảm của hắn, càng tăng cường thêm vẻ uy nghiêm.
Hắn ngồi xuống ghế chủ tọa, gió nhẹ mây bay nói một tiếng miễn lễ. Trong điện lại vang vọng tiếng tạ ơn. Đợi đến khi mọi người ngồi ổn định, Hoàng đế nói vài lời chúc mừng năm mới rồi khai tiệc, trong điện ca múa nhộn nhịp, yến tiệc linh đình.
Các phi tần đều bước lên kính rượu, cho dù chỉ là mấy chén rượu trái cây, cũng muốn biểu đạt tâm ý. Qua hai ba tuần rượu, lục tục có người bắt đầu say. Vậy cũng không sao, hai bên trắc điện Hàm Nguyên điện đã chuẩn bị ổn thỏa, sẵn sàng để mọi người uống trà tỉnh rượu hoặc nếu muốn thay quần áo cũng được. Nếu vẫn không ổn thì có thể đi ra ngoài hít thở không khí cho tỉnh rượu, chỉ cần tránh ngoại thần thì cũng không vi phạm quy định.
Thoáng chốc đã đến giờ Hợi. Từ canh ba giờ Hợi, tiếng pháo trúc, pháo hoa đã tục lục vang lên ở bên ngoài, ánh sáng ngũ sắc chiếu sáng phía chân trời, đang rực rỡ tươi đẹp lại nhanh chóng tiêu tan.
Đến giờ Tý chính là qua năm mới, cung yến nên giải tán. Cố Thanh Sương ngóng trông yến hội giải tán sớm một chút, nàng đã chuẩn bị tiền mừng tuổi cho hai vị Công chúa, muốn sớm đưa ra.
Giờ Tý, tiếng chuông ngân vang. Trong điện vì vậy mà ầm ĩ một trận, bên trong tiếng huyên náo, có một hoạn quan không đợi tiếng chuông kết thúc bước nhanh vào điện, vội vàng bước qua bậc thang, đến trước vị trí chủ tọa: "Hoàng thượng..."
Ánh mắt Hoàng thượng trùng xuống, giọng nói của hoạn quan kia có vài phần co rúm: "Hoàng thứ tử điện hạ... đột nhiên phát bệnh nặng, tình hình không tốt lắm."
Phía trên bậc thang đột nhiên yên tĩnh, phi tần ngồi đó hai mắt nhìn nhau. Điện quá lớn, triều thần phía dưới bậc thang không nghe ra chuyện gì, chỉ thấy Hoàng đến bỗng nhiên rời tiệc, bước nhanh ra ngoài.
Không đợi bọn họ túm đại một cung nhân hỏi thăm duyên cớ, các phi tần cũng lục tục ra khỏi điện, người nào người đấy biểu cảm nghiêm túc
Hàm Nguyên điện chính là một trong ba cung điện lớn nhất, cũng là cung điện ở phía trước nhất, đi về hậu cung cũng mất kha khá thời gian. Mọi người đi vội một đường, nhưng ai nấy đều yên lặng, ngoại trừ tiếng bước chân thì không hề có tiếng động nào khác. Cố Thanh Sương lại nghe thấy hoạn quan vào điện bẩm báo kia đi theo trước ngự giá tiếp tục nói: "Vốn là đến Di Ninh cung tham gia yến tiệc, giờ Tuất ba bốn khắc, Thái hậu nương nương thấy mấy vị Hoàng tử, Công chúa đều mệt mỏi, bèn nói không cần ở lại đến giờ Tý, trực tiếp tan tiệc. Lam Phi nương nương cùng Đoan Tần nương tử dẫn theo hai vị công chúa, ai nấy về chỗ ở của mình. Hai vị Hoàng tử được nhũ mẫu dẫn về chỗ Thái phi. Tới canh ba, Hoàng thứ tử điện hạ đột nhiên ngất xỉu, co giật không ngừng."
Nghe được triệu chứng này, Tiêu Trí nhíu chặt mày. Bên trong đám người, Uyển Tiệp dư nhỏ giọng nói với Cố Thanh Sương: "Nghe giống như trúng độc."
Lại nghe Hoàng đế hỏi: "Truyền thái y chưa?"
"Đã truyền rồi ạ!" Hoạn quan kia nói: "Khác Thái phi sợ hãi vô cùng, lập tức triệu vài vị thái y đang trực tới. Chỉ là tạm thời chưa dám quấy nhiễu Thái hậu, Hoàng thượng người xem..."
Tiêu Trí trầm xuống: "Trước hết không cần quấy nhiễu."
Rồi sau đó hắn không nói lời nào khác, đoàn người rồng rắn đuổi đến Ninh Thọ cung. Khi cách cửa chừng bảy tám trượng đã nghe thấy bên trong cửa cung bận rộn ồn ào. Đợi đến khi bước vào cửa cung, chỉ nhìn đơn giản một mảnh đèn đuốc sáng trưng cũng có thể đoán ra tình hình thật sự không tốt.
Đi vào sân viện của Khác Thái phi, hoạn quan giữ cửa vừa thấy đích thân thánh giá tới, hắn vội bước nhanh tới đón. Hắn đang định chào hỏi, thánh giá lại không rảnh nghỉ chân, ném xuống một câu: "Tình hình thế nào?"
Hoạn quan kia vội vàng bò dậy, đi theo bên cạnh đáp lời: "Điện hạ vừa được cho uống thuốc, tạm thời đã ổn định."
Những lời này xem như khiến mọi người đều nhẹ nhàng thở ra, Hoàng đế bước qua bậc cửa. Một nữ tử canh giữ ở cửa tẩm điện, nghe được động tĩnh quay người lại, ngẩn ra, xụt xịt bái lạy.
Tầm mắt Cố Thanh Sương xuyên qua mấy vị phi tần ở phía trước, dừng ở khuôn mặt như hoa lê dính hạt mưa kia.
Là Ninh Dung hoa, mẹ đẻ của Hoàng thứ tử.
Ninh Dung hoa nức nở dập đầu: "Hoàng thượng, thần thiếp biết bản thân không nên tới, nhưng thần thiếp... thần thiếp..."
Ninh Dung hoa cắn môi: "Từ sau giờ Ngọ, tâm thần thần thiếp không yên, tới chạng vạng lại càng không thở nổi. Vốn cho rằng bản thân bị bệnh, nhưng ai biết... ai biết..." Nàng ta khóc dữ dội: "Thần thiếp thà rằng bản thân bị bệnh!"
Hoàng đế thở dài, tiến lên hơi đỡ: "Dư Tích là ngươi sinh ra, không có gì không nên tới."
Dứt lời hắn liền muốn tiến vào điện, trong điện lại có người đi ra. Đi ra vừa ngẩng đầu, nàng ta lập tức khựng lại rồi mới cúi người bái chào: "Hoàng thượng thánh an."
"Tình Phi ở đây?" Hoàng đế mở miệng, trong giọng nói có ẩn chứa vài phần không vui.
Tiếp theo, mọi người đều không hẹn mà cùng chú ý tới lụa trắng quấn trên cổ tay nàng ta. Tất nhiên Hoàng đế cũng vậy, mày nhíu chặt: "Tay làm sao vậy?"
"Thần thiếp..." Tình Phi hơi chần chừ trong một chớp mắt, rồi mới bẩm báo đúng sự thật: "Vừa rồi thần thiếp uống nhiều quá, ra ngoài cho tỉnh rượu, đúng lúc gặp thái y chạy về phía hậu cung, bèn hỏi thăm duyên cớ. Biết được là Hoàng thứ tử bệnh nguy cấp, thần thiếp tới nhìn xem. Lúc ấy Ninh Dung hoa còn chưa tới, thần thiếp nghe thái y nói... Bệnh phát nặng như vậy phải lấy máu người làm thuốc thử, thần thiếp bèn..."
Nàng ta không nói thêm gì nữa, ngừng lời, trên mặt tươi cười: "Mới vừa rồi thái y nói Hoàng thứ tử đã thoát hiểm, Hoàng thượng mau vào thăm đi."
Trong điện yên lặng, cuối cùng Hoàng đế duỗi tay đỡ nàng ta. Đứng dậy thấy cổ tay nàng ta vừa lật, dải lụa lộ ra vết máu, đỏ thắm chói mắt, Hoàng đế không khỏi mềm giọng: "Nhiều cung nhân như vậy, ngươi cần gì..."
"Sự việc xảy ra đột ngột, thần thiếp nhất thời không rảnh lo." Tình Phi mang theo chút bứt rứt cười nói: "Vừa rồi tình trạng của Hoàng thứ tử thật sự rất dọa người, thần thiếp lại đúng lúc nhìn thấy trên bàn đặt một con dao nhỏ, bèn..." Nàng ta cắn môi: "Vết cắt cũng không sâu lắm, không sao đâu. Hoàng thượng đi thăm Hoàng thứ tử đi, thần thiếp cáo lui."
Cái gọi là hiền huệ săn sóc chẳng qua cũng chỉ là dáng vẻ như vậy mà thôi.
Nói xong nàng ta nhún người, hành lễ xong vội vàng rời đi. Trong nháy mắt kia, nàng ta lại bỗng nhiên trào ra một tiếng nghẹn ngào như có như không, hốc mắt cũng theo đó đỏ lên, tuy vẫn rời đi quyết tuyệt nhưng ấm ức trong lòng lại quá mức rõ ràng.
Cố Thanh Sương nhìn xa xa, chỉ cảm thấy con đường này giống như đã từng quen biết.
Cũng phải, đến nàng còn biết Hoàng thượng thương tiếc dáng vẻ này, Tình Phi vào cung nhiều năm, nào có chuyện không hiểu đạo lý ấy?
Hoàng đế không khỏi thất thất, rồi lại bình tâm, bước vào tẩm điện.
Vinh Phi xoay người, biểu cảm chăm chú: "Hoàng thứ tử đã thoát hiểm, vậy chúng ta không cần quấy nhiễu, trước mắt trở về hết đi." Nói rồi Vinh Phi nhìn về phía Ninh Dung hoa: "Nếu Dung hoa muốn ở đây thêm một lát..."
Ninh Dung hoa vội vàng lắc đầu: "Có Hoàng thượng ở đây, Hoàng thứ tử sẽ không có việc gì. Thần thiếp cũng đi về trước."
Dứt lời nàng ta lau nước mắt, hành lễ với Vinh Phi rồi dẫn đầu rời đi, có vài phần cương quyết.
Mọi người nhìn vậy, không khỏi thổn thức vài phần. Tuy biết hiện giờ Hoàng đế sắp xếp như vậy đều là suy nghĩ cho bình an của các Hoàng tử nhưng hai mẹ con bị chia cắt, thậm chí vì tránh hiềm nghi, đến nhìn cũng không dám nhìn nhiều một cái, đúng là thật khiến người đau lòng.
Trên đường trở về Hoài Cẩn cung, Cố Thanh Sương không hề lên tiếng. Thải Song đồng hành bên cạnh nàng, đợi đến khi không còn cung tần nào cùng đường, nàng ấy mới nhỏ giọng nói: "Tình Phi nương nương đây là hướng về phía Hoàng thứ tử, có phải không?"
Cố Thanh Sương thở phào, gật đầu một cái: "Nếu không nào có chuyện trùng hợp như vậy?"
Thải Song lại nói: "Vậy Ninh Dung hoa có biết không?"
Cố Thanh Sương trầm ngâm thật lâu: "Điều này nhất thời ta cũng không dám chắc."
Nếu không biết tình hình, mẫu tử tình thâm là thật, ngày sau nếu Ninh Dung hoa biết được Tình Phi hại con mình như vậy, nhất định nàng ta sẽ hận Tình Phi thấu xương, đó sẽ trở thành vũ khí sắc bén để lật đổ Tình Phi.
Nhưng nếu ngược lại...
Vậy vị này so ra tâm tư còn thâm sâu hơn nhiều Hòa Dung hoa. Lúc trước tuy Hòa Dung hoa cũng dùng xạ hương - thứ sẽ khiến người đẻ non, nhưng chung quy cũng chỉ là làm bộ làm dáng, đoán trước khi đưa đồ vật đến trước mặt Liễu Nhạn sẽ bị phát hiện, căn bản không thật sự muốn để Liễu Nhạn dùng.
Nói cách khác, Hòa Dung hoa không đành lòng xuống tay với đứa nhỏ của người khác. Mà người xảy ra chuyện trước mắt này chính là con ruột của Ninh Dung hoa.
Hoàng thứ tử lại an dưỡng mấy ngày, rốt cuộc thái y mới dám nói hắn đã hoàn toàn vượt qua cơn nguy hiểm. Mùng tết, Hoàng đế hạ chỉ tấn Hòa Dung hoa, Ninh Dung hoa thành Tiệp dư, Đoan Tần thành Dung hoa, Lam Phi không được tấn vị, nhưng nhà mẹ đẻ cũng được ban thưởng.
Mùng tết, Tình Phi yên lặng đã lâu rốt cuộc lại được lật thẻ bài.
Đêm nay, Cố Thanh Sương cả đêm khó ngủ, lần lượt liên tưởng Tình Phi sẽ uyển chuyển hầu hạ thế nào, sẽ nói những gì.
Thật ra không phải ghen tuông, chỉ là từ tết Thượng Nguyên năm trước, nàng bị ép nhảy xuống hồ, giữa các nàng đã định là tranh đấu đến mức ngươi sống ta chết.