Edit: Minh Uyển nghi
Beta: Kỳ Hoàng Thái phi
Bọn họ ngồi trong phòng suy xét một lúc, chỉ là lúc đó sắc trời đã tối, muốn nghĩ biện pháp gì cũng không còn sức. Vì vậy, sau khi ngồi được chốc lát, Cố Thanh Sương bèn trở về Hoài Cẩn cung trước.
Vào cửa cung nàng đã nhìn thấy cung nhân ngự tiền đứng khắp nơi. Khi tới trước Tư Nhã điện thì gặp mặt một hoạn quan quen thuộc, hắn ta khom lưng mỉm cười: "Nương nương trở lại rồi, Hoàng thượng chờ người đã lâu."
Cố Thanh Sương sững sờ, vội rảo bước vào điện.
Bên trong tẩm điện, Tiêu Trí thấy nàng thật lâu chưa trở về nên cho người mang tấu chương đến đây xem. Khi bức rèm châu động đậy, hắn vẫn chưa hay biết, cho đến khi có người tới trước giường, phúc thân hành lễ: "Hoàng thượng vạn phúc!". Hắn bất ngờ phản ứng, chìa tay đỡ lấy: "Miễn lễ!"
Giảm bớt ba phần sức lực, hắn trực tiếp kéo nàng ngồi vào bên cạnh, đôi mắt vẫn nhìn xuống tấu chương trên tay, giọng nói mang theo ý cười: "Nói dăm ba câu đã tra ra khẩu cung, nàng giỏi thật đấy."
Mi mắt Cố Thanh Sương chớp chớp: "Hoàng thượng nghe rồi?"
Hắn xoay mặt lại, quẹt vào mũi nàng: "Tiểu ni cô còn biết lừa gạt."
"Chẳng còn cách nào khác..." Nàng mím môi dưới, thở dài bất lực: "Thần thiếp cố hết sức thuyết phục bản thân đừng tùy tiện ban phát lòng tốt. Đối với kẻ độc ác như vậy chỉ cần dùng hình tra khảo sự thật là được. Trước khi đến Cung Chính ti, thần thiếp đã chuẩn bị sẵn sàng, nhất định phải suôn sẻ mới thôi nhưng khi thấy người đó... ngược lại không thể hạ thủ, buộc lòng nói dối để đánh lừa hắn ta."
Trong lòng Hoàng đế, nàng vẫn luôn lương thiện nên khi nói thế hắn đương nhiên tin tưởng.
Lại thấy hắn mỉm cười, siết chặt lấy tay nàng: "Thật sự bị hù dọa?"
"Tất nhiên rồi..." Giọng Cố Thanh Sương trở nên rụt rè: "Hoạn quan kia cũng vậy, cơ thể Xà Bảo lâm yếu ớt mà phải ở đó chịu hình thế kia, thần thiếp thật sự không đành lòng. Sau khi nghe hắn ta khai ra kẻ xúi giục, thần thiếp cũng nhẹ nhõm thay cho Xà Bảo lâm."
Mà nàng, cơ bản chẳng quen biết Xà Bảo lâm.
Tiêu Trí vô thức bật cười thành tiếng, suy nghĩ đến lòng tốt này của nàng nên hắn gọi Viên Giang vào: "Trước tiên ngươi cho người tới chăm sóc Xà Bảo lâm cho chu đáo. Đến khi điều tra rõ sự việc, nếu Xà Bảo lâm vô tội thì ngươi nhắc nhở trẫm tấn vị cho nàng ta."
"Vâng!" Viên Giang đáp lại.
Cố Thanh Sương dựa vào lòng hắn, cụp mắt xuống, cảm thấy nữ nhân trong cung này vì hắn mà chém giết lẫn nhau, thật sự chẳng đáng.
Hắn vừa vô tình lại vừa đa tình, dường như trong lòng có rất nhiều người nhưng thực chất chẳng hề quan tâm tới ai. Xà Bảo lâm chịu oan ức lớn thế kia, vậy mà hắn thậm chí chẳng thèm đến thăm, ngay cả chuyện tấn vị cũng cần người khác nhắc nhở mới nhớ được.
Mà hiện giờ hắn ta mở miệng sắp xếp chuyện này chẳng qua vì muốn nàng vui vẻ mà thôi.
Cuối cùng Cố Thanh Sương cũng hiểu được tại sao Thái hậu lại sống ung dung như vậy, cả các Thái phi vẻ mặt cũng hồng hào nốt.
Tiên đế băng hà, các bà không còn gì để tranh giành. Đương kim Thánh thượng là vãn bối, nếu không có gì bất trắc thì chỉ có thể tôn kính họ. Trong hoàn cảnh đó, chỉ cần an dưỡng tuổi già, chẳng phải ai nấy đều vui vẻ, thoải mái tự tại hay sao?
Hoàng đế chết đi mới là tốt nhất!
Ý nghĩ này nảy lên trong đầu Cố Thanh Sương lại bị nàng đè ngược trở xuống. Vẫn giữ tư thế chim nhỏ rúc vào người, nàng kéo mạnh áo hắn, giọng điệu mềm yếu, bất lực: "Hoàng thượng sẽ tiếp tục điều tra ư?"
"Đương nhiên." Hắn vòng tay ôm nàng, vuốt ve vỗ về: "Đó là vì nàng, trẫm sẽ tra ra cho bằng được. Trẫm muốn nàng an tâm hơn, sau đó bình an hoài thai một đứa nhỏ nữa."
Nàng mỉm cười vô cùng dịu dàng, nửa chua xót, nửa ngượng ngùng cùng một chút cảm kích. Vì hắn nói câu đó, nàng tất nhiên phải "thưởng" cho hắn thật đàng hoàng.
Khi màn đêm buông xuống, trong bức màn che lần lượt từng đợt lại từng đợt triền miên. Hai người đổ từng lớp mồ hôi, nàng không thể để người ngoài nghe thấy âm thanh phát ra từ cổ họng, tình ái đến độ thắm thiết, nàng mơ màng dường như quên mất thân phận của bọn họ, khản cổ gọi một tiếng "Thí chủ!", trêu chọc hắn cười khẽ vào tai nàng: "Sư phụ này phạm vào thanh quy giới luật rồi."
Hai má nàng đỏ bừng, lập tức cắn chặt môi không nói lời nào.
Sáng sớm hôm sau, hiếm khi thấy hắn đã rời giường mà nàng còn chưa dậy. Hắn rửa mặt, thay quần áo, nàng cũng chẳng biết. Qua thêm bốn năm khắc nữa, hắn chuẩn bị vào triều bèn đến gần hôn nhẹ lên má nàng. Lúc này, nàng mới lờ mờ tỉnh giấc, trở mình quàng tay qua cổ hắn nhưng vẫn không mở mắt ra.
Tiêu Trí cười khẽ: "Trẫm vào triều đây, nàng nghỉ ngơi thêm chút đi. Nếu không thoải mái thì cho truyền y nữ tới."
Nàng mơ mơ màng màng "hừ" một tiếng, nũng nịu: "Đáng ghét..."
Nói xong hai chữ này nàng lại chìm vào giấc ngủ, khi tỉnh dậy đã là hai canh giờ sau.
Cố Thanh Sương ngồi ở mép giường xoa xoa thắt lưng, nàng thật sự đang nghĩ xem có nên truyền y nữ đến xoa bóp hay không. Nhưng khi nàng ngồi vào bàn trang điểm thì ý nghĩ đó tan tành mây khói - vì Vệ Bẩm bước vào bẩm báo: "Lăng Quý nhân đã khai ra Minh Tần."
Cố Thanh Sương giật mình, không ngờ lại nhanh đến vậy.
Sau một hồi cân nhắc, nàng vẫn cau mày: "Làm thế nào mà nàng ta thú nhận nhanh như vậy? Khai ra Minh Tần chẳng phải đồng nghĩa là khai ra Tình Phi à? Tình Phi sao có thể tha cho ả được?"
"Điều này nô tài không biết..." Vệ Bẩm suy tư: "Nô tài chỉ nghe nói sáng nay Liễu phu nhân có tới Cung Chính ti, có lẽ bà ấy đã nói gì đó với nàng ta chăng?"
Sự hiếu kì của Cố Thanh Sương hiếm khi trỗi dậy, không để ý tới thắt lưng đang đau nhức nữa. Dùng thiện xong, nàng lập tức tới Thư Đức cung gặp Liễu Nhạn. Không ngờ nàng ấy vẫn đang ngủ, may mà Liễu phu nhân nhàn rỗi nên cùng nàng dùng trà ở sảnh ngoài.
Trước tiên Cố Thanh Sương tán gẫu với bà ấy mấy chuyện thường ngày, sau đó mới uyển chuyển chọn lựa từng câu từng chữ để dò hỏi chuyện trong Cung Chính ti. Liễu phu nhân thật sự là người khôn khéo, vừa nghe xong đã bật cười: "Nương nương đã che chở A Nhạn như thế, hà tất còn vòng vo với thiếp thân làm gì. Nếu nương nương muốn biết, thiếp thân sẽ kể lại chi tiết."
Cố Thanh Sương gật đầu: "Vậy thì làm phiền phu nhân rồi."
Liễu phu nhân xua tay vẫy lui đám cung nhân. Khi cung nhân lui ra xa, bà liền nói hết một năm một mười: "Hai quân thí tốt bị đẩy lên phía trước, còn kẻ chủ mưu vẫn đứng đằng sau nên chẳng nắm được bằng chứng gì xác đáng. Nhưng thiếp thân đã nghĩ cả đêm, loại chuyện này dù chỉ khiến Thánh thượng thêm hai điều nghi ngờ vẫn tốt hơn là không có gì. Vì vậy thiếp thân cân nhắc kỹ lưỡng thiệt hơn trong đó, khi đã rõ ràng mới đem nó đến nói chuyện với Lăng Quý nhân."
Cố Thanh Sương ngạc nhiên: "Chỉ "nói" chuyện thôi sao? Phu nhân đã nói thế nào?"
"Thứ bậc trong cung khá nghiêm ngặt và cũng liên quan trực tiếp tới quyền lực cao thấp. Nếu có thể phòng vệ tuyến cao nhất rồi thì phía dưới cũng chẳng còn gì để nói." Liễu phu nhân ngừng một lát: "Nương nương hãy nghĩ xem, phi tần có quyền lực lớn nhất trong cung, là ai?" Vẻ mặt bà ấy ôn hòa, nghiêm túc giải thích còn mang theo chút hơi hướng trưởng bối dạy dỗ vãn bối.
Cố Thanh Sương nói: "Phân vị tôn quý nhất tất nhiên là ba nương nương ở Phi vị, nhưng Lam Phi nương nương vốn không quan tâm thế sự, nghiêm túc xem như nắm quyền cao nhất chỉ còn Vinh Phi và Tình Phi thôi."
"Đúng thế." Liễu phu nhân gật đầu: "Giống như chuyện này, A Nhạn đến cùng vẫn chưa mất đi đứa con. Nếu có người cầu xin, có thể Lăng Quý nhân sẽ giữ được mạng sống. Giả sử "Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha", điều tiếp theo nàng ta sợ nhất, là gì?"
"Tội chết đã miễn..." Cố Thanh Sương cụp mắt: "Điều tiếp theo nàng ta sợ nhất, tất nhiên vẫn là cái chết."
Hoàng đế không ban chết nhưng ở trong cung, kẻ có thể khiến nàng ta chết không rõ ràng vẫn rất nhiều.
"Vậy chẳng phải đã phá được thế cục này rồi à?"Liễu phu nhân buông lỏng một tay: "Thiếp thân chỉ nói rõ với nàng ta, trải qua chuyện này, dù sao nàng ta cũng sẽ bị phế. Tuy nhiên, nếu chịu khai ra hung thủ thật sự đứng đằng sau, thiếp thân cam đoan sẽ giữ mạng cho nàng ta. Bằng không, cho dù Hoàng thượng không cần mạng của nàng, vì nữ nhi, thiếp thân nhất định khiến nàng ta chết không tử tế."
Khi bà ấy nói điều này, giọng điệu rất ung dung. Cố Thanh Sương vô cùng kinh ngạc: "Phu nhân làm sao có thể... "
Nói được nửa chừng, ý nghĩ lướt qua trong đầu, nàng chợt hiểu ngay.
Liễu Nhạn và nàng, rốt cuộc vẫn có sự khác biệt, đằng sau Liễu Nhạn là nhà mẹ đẻ mấy đời trâm anh thế phiệt.
Đặt vào hoàn cảnh bình thường, có lẽ nhà mẹ không được làm vậy, cũng chẳng dám nhúng tay vào chuyện trong cung, một khi bị phát hiện sẽ khiến Hoàng đế kiêng dè. Nhưng nếu nhắm vào phi tần trong lãnh cung thì rất khác.
Suy cho cùng, lãnh cung là một nơi không ai quan tâm tới, kẻ bị phế chết rồi thì thôi, chỉ cần cuốn vào tấm chiếu lác rồi vứt ra chôn ngoài bãi tha ma, chuyện đó tất nhiên không hề khó với Liễu gia, vừa khéo dùng bốn lượng đẩy ngàn cân.
Cố Thanh Sương nghĩ thấu chuyện này, thở dài: "Phu nhân thật sáng suốt... cũng rất quyết đoán!"
"Nào có sáng suốt và quyết đoán gì chứ!" Liễu phu nhân xua tay nhưng nghe được tiếng cười, rõ ràng vẫn hưởng thụ lời khen ngợi của Cố Thanh Sương.
Sau một hồi lâu, bà nói thêm: "Nữ nhân, vẫn nên học hỏi từ nam nhân. Đừng lúc nào cũng chỉ nghĩ về tình yêu tình ái, chung quy nắm quyền lực trong tay mới là hữu dụng nhất."
Nói rồi bà ta tiến lại gần hơn. Cố Thanh Sương vô thức cũng kề sát vào. Bà ta đè thấp giọng, nói: "Thiếp thân nói lời mạo phạm - Về điểm này, thiếp thân thấy nương nương hiếu thắng hơn A Nhạn."
Cố Thanh Sương ngơ ngác, cười trêu đùa: "Phu nhân đừng nói vậy. Sau này A Nhạn biết được có lẽ sẽ chỉ tay vào ta mà mắng đấy."
"Lời thiếp thân nói là thật!". Liễu phu nhân thấy nàng không nổi giận bèn mỉm cười tiếp tục nói: "Đứa nhỏ A Nhạn này... Từ nhỏ ta không cho nó va chạm với những cuộc tranh giành gay gắt trong nhà. Bởi vì rốt cuộc đó chỉ là chuyện lông gà vỏ tỏi thôi, biết được cũng không dùng tới bao nhiêu. Không giống như những mưu lược đứng đắn kia, đó mới chính là vốn liếng để an cư lạc nghiệp."
Vì lý do này nên trước giờ bà luôn sẵn lòng cho A Nhạn đọc sách sách sử, chính thư. Ai ngờ đứa nhỏ này đọc sách rất giỏi nhưng lại không biến báo, khi trong cung xảy ra chuyện vẫn muốn hỏi thăm bà mấy công phu vặt vãnh kia.
Vị Nhu Tiệp dư này thì khác.
Liễu phu nhân đút bạc để nghe ngóng kỹ càng quá trình nàng đã thẩm vấn ở Cung Chính ti. Mặc dù nhìn bề ngoài vẫn là đấu đá trong thâm trạch nội viện, nhưng Liễu phu nhân lại chú ý vào ba điều thú vị này.
Thứ nhất, tất nhiên là Cố Thanh Sương dám nói dối. Biết rõ Xà Bảo lâm đang ở trong phòng giam cách đó không xa, trước mặt còn có rất nhiều cung nhân Cung Chính ti, mặt nàng vẫn không biến sắc, tâm không run mà mở miệng nói lời gạt người.
Như câu nói "Quân cơ không nề dối trá", nhưng mặt khác để lừa gạt thật hoàn hảo, đánh lừa không lộ sơ hở đâu phải dễ dàng, cần phải có chút phong thái mới chống đỡ được.
Thứ hai, trước khi rời khỏi nàng có đi ngang qua phòng giam của Xà Bảo lâm, vẫn không quên nói giúp Xà Bảo lâm một câu. Liễu phu nhân nghe nói nàng và Xà Bảo lâm không quen biết. A Nhân đã nhận tội, Xà Bảo lâm sớm muộn cũng được thả ra, chẳng qua có câu nói kia của nàng sẽ giúp Xà Bảo lâm bớt chịu đau khổ hơn, mà không nói cũng chẳng sao. Nhưng nàng vẫn nói. Có thể thấy rằng nàng luôn đề cao tình cảm, để kết thêm bằng hữu, ít gây thù chuốc oán.
Thứ ba, cũng là điều Liễu phu nhân thấy quan trọng nhất. Trong mắt người khác nàng luôn là người hiền lành, nhưng lần này lại không mở miệng nói giúp nửa lời cho A Nhân và người nhà hắn ta.
Nó có nghĩa là thà rằng bản thân bị kẻ khác dị nghị còn hơn để lại tai họa. Bằng không, nếu nàng sẵn lòng mở lời, chưa chắc Hoàng đế không chịu khoan nhượng hai phần. Song, khi tin tức lan truyền ra ngoài, các cung nhân ít nhiều cảm thấy may mắn, cho rằng dù bản thân gặp phải đại họa, phạm tội tày trời thì người nhà vẫn có thể thoát chết, tính mạng còn đổi lấy được tiền tài cho gia đình.
Một khi lưu lại mối họa này, có lẽ nó còn rơi xuống bản thân nàng hoặc con của nàng nữa. Phải ngăn ngừa trước, đây gọi là nhìn xa trông rộng.
Sau khi Liễu phu nhân hỏi thăm tường tận những điều này, bà ta mới chậm rãi đánh giá hồi lâu. Một điều nhìn như vô cùng bình thường, thực sự, mọi thứ đều chu toàn như vậy, chẳng hề dễ dàng.
Nhu Tiệp dư này, chắc chắn là một người có bản lĩnh.
Thế nên Liễu phu nhân đã tự có tính toán riêng. Tính tình A Nhạn ở trong cung khó mà tự bảo vệ bản thân được, là mẫu thân đương nhiên bà muốn tìm người bảo vệ cho con mình.
Mấy ngày tiếp đó, Liễu phu nhân trở nên ân cần hơn hẳn. Việc "ân cần" này, dù làm cẩn thận đến mấy cũng sẽ bị chú ý nhưng nếu thật sự không gây được chú ý, trái lại chẳng đáng làm.
Sau khi A Thi nhận ra điều đó thì lo lắng, cẩn thận hỏi Cố Thanh Sương: "Liễu phu nhân ân cần như vậy, lẽ nào có mưu đồ gì đó?"
Trên tay Cố Thanh Sương đang ngắm nghía cái lò sưởi tay mà Liễu phu nhân mới đưa tới, nghe xong bật cười: "Đừng sợ bà ấy có toan tính gì."
Dù sao, nàng cũng có toan tính với bà ấy.
Trong cung này, còn gì tốt hơn chuyện đôi bên cùng có lợi chứ?