Trịnh Cẩn Dư ngẩng đầu, nhìn sườn mặt anh.
Im lặng vài giây, cô hơi ngẩng cổ lên, nhẹ nhàng hôn một cái lên má phải của anh.
Lục Tư Sâm ngẩn ra, rất nhanh đã nói: “Ba cái.”
Lại nhắc nữa chứ.
Gương mặt bầu bĩnh của Trịnh Cẩn Dư xấu hổ đến đỏ bừng. Cô quay mặt đi không nhìn anh, lỗ tai lặng lẽ đỏ ửng lên.
Không ngờ còn có chuyện tốt như vậy. Khi Trịnh Cẩn Dư về nhà đã không thấy Tôn Cẩn Lượng, bà cụ Tôn nói do Dương Lan Hoa đích thân đến đón.
Khi đi còn thuận tiện lấy nhiều thứ của nhà họ Trịnh.
Đương nhiên có bài học lần trước, bà ta cũng không dám lấy thứ đắt đỏ. Bà ta sợ Trịnh Cẩn Dư lại đi tố giác bắt bà ta, nhưng lấy đông một ít, lấy tây một ít, tóm lại cũng không phải ít.
Trịnh Cẩn Dư lười so đo mấy thứ đó với bọn họ.
Cô phát toàn bộ cho người giúp việc trước kia, tuyển thêm người giúp việc và quản gia. Hơn nữa, cũng ra ra lệnh cho bọn họ không bao giờ cho người nhà họ Tôn bước vào nhà họ Trịnh một bước.
Bà cụ Tôn ôm chăn gối khóc lóc, nói gì cũng không chịu ra ngoài.
“Cẩn Dư, tao là bà nội mày, cũng sắp bảy mươi tuổi rồi. Mày thật không nhẫn tâm đuổi tao ra ngoài vậy chứ?”
“Hôm nay nếu mày đuổi tao ra ngoài, tao sẽ đập đầu chết trước cửa nhà họ Trịnh.”
“Tao muốn để mọi người trên thế giới đều biết, con nhóc chết tiệt như mày đối xử với bà nội ruột như thế nào.”
Trịnh Cẩn Dư không thích bà ta, nhưng lúc này cũng sẽ không ép bà ta.
Cô thật sự không muốn gây ra chuyện gì mang tiếng xấu cho nguyên chủ.
Trịnh Cẩn Dư suy nghĩ một lúc, vẫn cảm thấy chuyện này cứ từ từ.
Nhà họ Tôn tổng cộng có sáu người, đã đuổi được năm người, cũng còn một mình bà cụ Tôn.
Buổi tối Lục Tư Sâm nhìn sắc mặt Trịnh Cẩn Dư không tốt lắm, hỏi: “Phiền lòng vì chuyện của bà cụ Tôn à?”
Trịnh Cẩn Dư gật đầu: “Không muốn mọi người đều biết chuyện ồn ào này.”
Lục Tư Sâm hiểu tâm trạng của cô. Dù thế nào cũng là máu mủ ruột thịt, rất nhiều việc không thuận tiện. Anh ngừng lát rồi hỏi: “Nếu không anh thay em làm kẻ ác?”
Cũng không cần Lục Tư Sâm làm kẻ ác gì, Trịnh Cẩn Dư suy nghĩ một lúc nói: “Thật ra trong nhà không nhiều lên nếu thêm một người già, chỉ cần bà ta đừng gây chuyện là được.”
Dừng lại: “Trước tiên em nhẫn nhịn, nếu bà ta thật lòng hối cải thì giữ bà ta lại, dù sao em cũng không có người thân nào.”
“Đều nghe theo em.” Lục Tư Sâm cũng theo cô, dù sao đây là chuyện gia đình cô.
Chuyện mấy ngày nay là Lục Tư Sâm đứng lên quản lý công ty nhà họ Lục.
Mỗi ngày Trịnh Cẩn Dư cẩn thận quan sát hành động của Lục Tư Sâm.
Đặc biệt nghĩ đến lúc anh đứng dậy trông ra sao.
Đến lúc đó xem anh xử lý việc nói dối này như thế nào.
Nhưng Lục Tư Sâm không đứng dậy, bà cụ Tôn đã gây ra chuyện trước, đúng lúc Trịnh Cẩn Dư có thể mượn cớ đuổi bà ta ra ngoài.
Nhắc tới đúng lúc, hôm đó Trịnh Cẩn Dư và Triệu Lỵ Lỵ ra ngoài. Vốn suy nghĩ sẽ ăn tối ở ngoài, sau đó Triệu Lỵ Lỵ có việc, cô tạm thời về trước.
Ai ngờ cô đi vào phòng ngủ đúng lúc nhìn thấy bà cụ Tôn hốt hoảng xếp đồ dưới gầm giường cô.
Trịnh Cẩn Dư nhíu mày: “Bà nội, bà làm gì vậy?”
Bà cụ Tôn còn chưa biết Trịnh Cẩn Dư có thể nhìn thấy, bà ta bị giọng nói làm hoảng sợ. Bà ta vội vàng quay lưng lại, vừa khom lưng sửa lại ga giường, vừa hốt hoảng nói: “Không có gì, đến xem xem phòng ngủ của cháu có thoải mái không. Bà nội không có việc gì làm, đang muốn làm cho các cháu một cái ga giường.”
“Ồ.” Trịnh Cẩn Dư không tin lời bà ta nói. Bây giờ cô cũng không cần nói dối việc cô có thể nhìn thấy nữa. Cô bước tới vài bước, đẩy bà cụ Tôn ra, kéo ga giường ra.
Không nhìn còn ổn, vừa nhìn cô không nhịn được vừa tức giận vừa buồn cười.
Dưới gầm giường là hai con búp bê làm bằng giấy, bên ngoài quấn bằng một đoạn giấy trắng, bên trên viết tên ngày sinh của hai người.
Đương nhiên là tên cô và Lục Tư Sâm, dĩ nhiên ngày sinh cũng là của hai người.
Trịnh Cẩn Dư cười lạnh, cô cầm hai món đồ quơ quơ trước mặt bà cụ Tôn, không nhanh không chậm hỏi: “Đây là cái gì?”
Bây giờ bà cụ Tôn đều đặt hết sự chú ý lên gương mặt cô: “Mày, mày, khi nào mày có thể nhìn thấy?”
Trịnh Cẩn Dư lạnh lùng cười: “Nếu tôi còn không nhìn thấy, mấy người bắt nạt, xem tôi là bao trút giận đúng không?”
“Bà nội, tôi là cháu gái ruột của bà, tại sao bà lại đối xử với tôi như vậy?”
Cô cắn răng, quơ quơ hai con búp bê vải: “Bà muốn nguyền rủa tôi chết như này à?”
“Cha tôi ông ấy là con trai ruột của bà, tôi là đứa con gái duy nhất của ông ấy. Tại sao bà có thể đối xử với tôi như vậy?”
Bà cụ Tôn nghe người ta nói cách này hữu dụng nhất, nhưng ai ngờ bị Trịnh Cẩn Dư phát hiện nhanh như vậy.
Rõ ràng cô không nhìn được mà.
Nếu như cô vẫn không nhìn thấy giống nguyên chủ, khi bà ta đặt thứ này chắc chắn cô không thể phát hiện ra.
Bây giờ bà ta còn có thể nói gì?
“Không, không phải.” Bà ta dứt khoát nói thật.
Trịnh Cẩn Dư nghi ngờ nói: “Không phải cái gì?”
Bà cụ Tôn hết hy vọng, hình như chẳng muốn tranh đấu nữa, ậm ừ nói: “Cha cháu, nó…”
“Cha tôi ông ấy làm sao?” Trịnh Cẩn Dư vội vàng hỏi.
Bà Tôn cũng không biết do tuổi quá cao không chịu nổi đả kích, hay do bản thân có bệnh. Lúc này đầu óc mụ mị, lời nói cũng bắt đầu trở lên mơ hồ, lắp ba lắp bắp rất lâu không nói ra một câu hoàn chỉnh.
“Cha cháu, nó không phải, không phải…”
Bỗng nhiên mắt bà hoa lên rồi ngất đi.
“Bà nội.” Trịnh Cẩn Dư nhanh chóng đến đỡ bà ta, đồng thời gọi người dưới tầng: “Mau đến đây, bà cụ ngất xỉu rồi, mau đến đây.”
Người giúp việc và quản gia nghe thấy tiếng gọi, toàn bộ chạy lên tầng. Khi nhìn thấy bà cụ bất tỉnh, có người đi gọi điện thoại, có người đi tìm thuốc, còn có người ấn huyệt nhân trung.
Lúc ấy mọi người trong phòng đều rơi vào sự hoảng loạn từ trước đến nay từng có.
Trịnh Cẩn Dư còn tưởng rằng lần này bà cụ bất tỉnh muốn bám nhà họ Trịnh cả đời, không ngờ rằng sau khi tỉnh lại ở bệnh viện thì bà ta đã nghĩ thông rất nhiều chuyện.
Trịnh Cẩn Dư thấy kỳ lạ nhìn bà ta: “Bà nói gì, bà muốn về trong trấn?”
Không biết bà cụ là tuyệt vọng hay là không còn cách nào mới nói muốn về trong trấn, rất lâu sau Trịnh Cẩn Dư cũng chưa kịp phản ứng.
Điều này cũng không giống tác phong của người nhà họ Tôn.
Người nhà họ Tôn không phải sống chết với nhà họ Trịnh sao?
Sao bỗng nhiên lùi bước?
Chẳng lẽ sự choáng váng vừa nãy, khiến bà ta choáng váng đến hồ đồ?
Bà cụ nằm trên giường, kéo tay cô thở dài: “Con nhóc này, bà nội rất xin lỗi cháu.”
Trịnh Cẩn Dư không lên tiếng, Tôn Đại Sơn mới nói xin lỗi cô xong, có ích lợi gì?
Những người này vốn không thật lòng hối cải, chỉ là vật lộn với vinh hoa phú quý.
Bà Tôn dường như chìm vào trong hồi ức, nói: “Năm mươi năm trước, bà và ông kết hôn ba mươi năm cũng không sinh được con. Có một ngày tuyết rơi rất lớn, ông ấy ra cửa ngoài bắt thỏ, ai ngờ ôm về một đứa bé.”
“Đứa bé rất điển trai, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn mập mạp, mắt to giống như quả nho.”
“Lúc ấy bà và ông ấy rất thích, lập tức giữ đứa trẻ lại.”
“Nói cũng kỳ lạ, sau đó không đến hai năm chúng ta có con.”
“Nói chung nuôi nấng từ nhỏ giống như ruột thịt.”
“Sau này, đứa bé kia thông minh, thành tích tốt, thi đỗ đại học, ở lại trong thành phố.”
“Cũng cưới một người phụ nữ rất đẹp, sau đó còn có con.”
…
Bà cụ nói đến đây, mắt ngấn ngấn lệ, họng giống như bị cái gì chặn lại, rất lâu vẫn không nói được.
Mặc dù bà cụ không nói ra, nhưng Trịnh Cẩn Dư hiểu.
Cha nguyên chủ cũng không phải người nhà họ Tôn.
Nếu quả thật có quan hệ máu mủ, có lẽ sẽ không chà đạp nguyên chủ như vậy.
Nhưng sự việc trên đời có chỗ nào đúng đâu.
Nhiều khi người thân nhất thường chính là người làm tổn thương bạn nhất.
Sau đó nếu bà Tôn tự nguyện trở về trong trấn. Trịnh Cẩn Dư nghĩ dù sao cũng là người ba mươi năm trước cứu cha nguyên chủ, nuôi nấng ông ấy trưởng thành, nên sắp xếp cho bà ta sống hết phần đời còn lại.
Đây cũng là điều duy nhất bản thân có thể làm được.
Sau đó cô lại đến tù thăm Tôn Đại Sơn.
Tiễn ông ta một quãng đường cũng coi như ân huệ cuối cùng.
Đối với Dương Lan Hoa, Tôn Cẩn Tình và Tôn Cẩn Lượng, bọn họ cũng không có chút máu mủ gì với nguyên chủ, không có ân tình gì với cha mẹ nguyên chủ. Trịnh Cẩn Dư lười để ý bọn họ, chỉ cần không chọc đến mình, cô sẽ để bọn họ tự sinh tự diệt.
Không lâu sau, căn nhà mà Tôn Đại Sơn dùng tiền vơ vét của nhà họ Trịnh bị tòa án niêm phong, cuối cùng cũng trả lại cho Trịnh Cẩn Dư.
Khoản tiền tình nhân nhỏ được Tôn Đại Sơn mua nhà bị bắt hôm đó được cảnh sát thu lại.
Đến đây, chuyện nhà họ Tôn chấm dứt hoàn toàn.
Tâm trạng của Trịnh Cẩn Dư rất tốt, nhưng đồng thời cảm thấy trống rỗng.
Đấu tranh với người nhà họ Tôn ba tháng, bỗng nhiên không còn đối thủ, cuộc sống trở nên vô cùng nhàm chán.
Ban đêm nằm trên chiếc giường quý phi ngoài ban công, nhìn bầu trời đầy sao cô suy nghĩ có phải lên một kế hoạch cho đời người không?
Nhưng trước kia ở giới tu tiên hình như cũng không có kế hoạch gì.
Bây giờ cô có ăn có mặc, có rất nhiều tiền, rốt cuộc còn phải lên kế hoạch gì?
Nhàm chán lấy di động ra chơi trò chơi.
Càng chơi càng thấy thú vị, sau đó cô nghĩ, rốt cục ra ngoài mua sắm không đủ tiền tiêu hay chơi trò chơi không vui?
Kế hoạch đời người cái rắm!
Thời gian chơi trò chơi qua rất nhanh, khi Trịnh Cẩn Dư chơi được hai ván ngừng lại, phát hiện cũng sắp mười hai giờ đêm rồi.
Cô quay đầu nhìn phòng ngủ, rỗng tuếch.
Lục Tư Sâm còn chưa quay về, từ lúc kết hôn đến giờ người đàn ông này chưa từng về muộn như hôm nay.
Trước kia rất nhiều lúc không về ăn tối, nhưng chưa về nhà muộn như vậy. Hơn nữa lại tuyệt đối không có lúc nào mà không gọi một cuộc cho cô.
Trịnh Cẩn Dư do dự một lúc, bấm số máy đối phương.
Tính cũng hai ngày nay anh phải đứng dậy rồi.
Có lẽ bây giờ anh đang xử lý chuyện nhà họ Lục, nhất định rất bận rộn.
Còn tưởng rằng sẽ không ai bắt máy, không ngờ điện thoại mới vang lên hai tiếng liền có người bắt máy.
“Cẩn Dư.” Giọng người đàn ông nhẹ nhàng truyền đến điện thoại.
Giọng anh sáng rõ, trầm thấp, có một chút khàn khàn khiến tai người nghe nóng lên.
Trong lòng Trịnh Cẩn Dư có loại cảm giác khác thường, giống như người vợ nhỏ đợi người chồng ra ngoài làm việc lâu chưa về nhà.
Gò má Trịnh Cẩn Dư ửng đỏ, thật tốt khi đối phương không nhìn thấy biểu cảm của cô.
Cô tự nhiên hào phóng hỏi: “Sao anh còn chưa về?”
Lục Tư Sâm rất muốn về nhà, nhưng quá nhiều việc khó giải quyết, còn là thời điểm quan trọng.
Anh vốn là suy nghĩ xử lý xong sẽ về, ai ngờ chỉ chớp mắt đã đến giờ này rồi.
“Bây giờ anh có chút việc.” Lục Tư Sâm chần chừ nói: “Vốn là định làm xong việc sẽ quay về, cho nên không gọi điện thoại cho em.”
Anh giải thích lý do chưa về nhà cũng như là không gọi điện thoại cho cô
Trịnh Cẩn Dư mỉm cười, bầu không khí hơi gượng gạo. Hai người vẫn là quan hệ hợp tác, người ta làm gì cũng không cần phải giải thích với cô.
“Vậy…” Đầu lưỡi hơi cứng lại: “Bây giờ anh làm xong việc chưa?”
Lục Tư Sâm nâng cổ tay nhìn đồng hồ.
Trịnh Cẩn Dư cầm điện thoại im lặng chờ.
“Ngài Lục, chỗ này còn cần ngài…”
Âm thanh ồn ào truyền đến điện thoại, là có người bên kia điện thoại gọi Lục Tư Sâm làm gì, Trịnh Cẩn Dư dừng một lúc nói: “Vậy anh làm việc trước đi, em muốn nghỉ ngơi. Anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Được.” Lục Tư Sâm liếc nhìn luật sư cầm tập tài văn kiện bên cạnh: “Nghỉ ngơi sớm chút đi.”
Cúp máy, Trịnh Cẩn Dư hơi mất mát. Cô lại ngồi ở ban công một lúc, ban đêm gió lớn thổi vào người cô hơi lạnh, cô đứng dậy quay về phòng ngủ.
Lần đầu tiên cô cảm giác giường rộng đến thế, nằm ở bên trên thấy nhỏ bé như vậy.
Nhưng cuối cùng cũng muộn rồi, cô lật người vài cái cũng đã thiếp đi.
Ngủ một mạch đến sáng, khi Trịnh Cẩn Dư bò dậy thuận tay cầm lên điện thoại nhìn thoáng qua, sắp chín giờ rồi.
Cô thức dậy, rửa mặt xong định ra ngoài dạo một vòng.
Ánh mắt nhìn lên tủ trên đầu giường, không khỏi ngẩn người.
Là một chiếc cà vạt màu xanh, cô nhớ tối qua không có thứ này, sao đột nhiên lại có nhiều hơn một cái cà vạt?
Cô vào phòng tìm xem, cũng không thấy bóng dáng của Lục Tư Sâm, không nhịn được cười khổ.
Cô cất cà vạt đi, không nhịn được mà bật cười. Nhất định tối qua cô nghĩ nhiều quá, buổi sáng mới cảm thấy Lục Tư Sâm đã về.