Cùng Em Vươn Tới Những Vì Sao

chương 63: [kết thúc chính văn]

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nghe Chu Vân nói xong, Tống Lập Thanh tất nhiên là không tin, nhưng khó tránh khỏi sinh ra nghi ngờ, bắt đầu quan sát tình huống của hai người.

Buổi chiều ông ấy dẫn Chu Hoài Ngạn đến công ty đi dạo một vòng, Tống Kinh Hi cũng đi cùng, nhưng hai người không có cử chỉ thân mật gì, Tống Lập Thanh cảm thấy có thể là tâm tư của Chu Vân quá mức tinh tế, suy nghĩ nhiều.

“Chu Hoài Ngạn, em dẫn anh đi xem chỗ làm của em nhé?” Tống Kinh Hi háo hức khoe với anh.

“Được.” Chu Hoài Ngạn nói, “Chú Tống, chú cứ làm việc đi, cháu với Kinh Hi đi xem qua là được.”

Tống Lập Thanh quả thật còn có việc phải làm, bèn nói: “Được, vậy Kinh Hi, hai con về sớm một chút nhé, tài xế đang ở dưới lầu. Hoài Ngạn còn đang bị chênh lệch múi giờ, chắc chắn sẽ rất mệt.”

“Con biết rồi.”

Trước mặt Tống Lập Thanh, Tống Kinh Hi kiềm chế không nắm tay anh, chỉ dùng ánh mắt ra hiệu cho Chu Hoài Ngạn: “Đi thôi.”

Tống Kinh Hi dẫn anh đến vị trí làm việc của mình xem một lúc, cho anh xem số tài liệu cô đọc gần đây và một số báo cáo cô tự viết. Đến khi mặt trời dần ngả về Tây, cô mới dẫn anh về nhà.

Bởi vì còn ở trước mặt người nhà nên cô rất đứng đắn, mãi đến buổi tối mọi người trở về phòng ngủ rồi cô mới có chút rục rịch.

Cô nằm sấp trên giường gửi Wechat cho Chu Hoài Ngạn.

[Sao em cảm thấy anh đến nhà càng bất tiện hơn nhỉ?]

Chu Hoài Ngạn: [Làm sao?]

Tống Kinh Hi: [Em không thể chạm vào anh, đến cả nắm tay cũng không được. Nếu anh ở bên ngoài thì em còn len lén đi tìm anh.]

Chu Hoài Ngạn: [Ngày mai ra ngoài là được mà]

Nhắc đến chuyện này, Tống Kinh Hi lập tức hào hứng: [Vậy chúng ta ra ngoài sớm một chút nhé!]

Chu Hoài Ngạn: [Em định đi đâu?]

Tống Kinh Hi: [Biển ạ? Thật ra đi đâu cũng được, miễn là không ở nhà.]

Chu Hoài Ngạn im lặng một lát không trả lời, Tống Kinh Hi cũng không biết anh đang làm gì, cả ngày hôm nay nhìn thấy anh nhưng không được chạm vào, bây giờ như có một sự k1ch thích đang thôi thúc cô. Cô cất điện thoại, đi tới cửa phòng mở cửa ra nhìn thoáng qua, đèn phòng khách và hành lang vẫn đang sáng, nhưng rất yên tĩnh, không có ai. Thế là cô lẻn ra ngoài, rón rén đi tới cửa phòng của Chu Hoài Ngạn.

Cô trực tiếp đẩy cửa ra rồi đi vào.

Chu Hoài Ngạn đang ngồi trên sô pha trong phòng, sô pha đối diện ban công, nếu ban ngày có ánh nắng chiếu vào thì ngồi ở đây sẽ rất thoải mái.

Nghe thấy tiếng động rất nhỏ, anh quay đầu lại, thấy cô nhưng không hề bất ngờ.

Tống Kinh Hi cẩn thận đóng cửa lại, nhào tới: “Anh làm gì đó! Sao không trả lời tin nhắn của em!”

Trong mắt anh đong đầy ý cười, thẳng thừng kéo cô vào lòng: “Hơn nửa đêm rồi còn chạy đến phòng anh, em muốn làm gì đây?”

“Em đến xem thử vì sao anh không trả lời Wechat của em!”

Chu Hoài Ngạn: “Anh đang suy nghĩ chút chuyện.”

“Anh suy nghĩ chuyện gì?”

“Anh đang nghĩ, trước khi về nước anh định mời người nhà em ăn một bữa cơm, chính thức thông báo chuyện chúng ta đã ở bên nhau.”

Tống Kinh Hi ngẩn người, ánh mắt tỏa sáng, nhưng trong lòng lại có chút căng thẳng: “Em cảm thấy bố em sẽ hoảng sợ.”

Chu Hoài Ngạn: “Anh cũng cảm thấy thế.”

“Vậy anh định nói thế nào?”

“Thì cứ ăn ngay nói thật thôi.”

Tống Kinh Hi ngẫm lại thấy cũng đúng, nếu không ở nhà bọn họ cứ phải tránh này né kia, thật sự rất kỳ lạ.

“Được rồi~ vậy thì cứ nói thật đi!”

Chu Hoài Ngạn nói: “Nhưng trước khi anh ăn ngay nói thật, có phải em không nên chạy đến phòng anh như vậy không? Mau về phòng mình đi.”

“Đợi lát nữa đã.” Tống Kinh Hi ôm cổ anh, nghiêng đầu cọ cọ vào người anh, “Khó khăn lắm mới gặp được bạn trai của em, ôm một lát thì có làm sao.”

Chu Hoài Ngạn hít sâu một hơi, đè eo cô lại không cho cô lộn xộn: “Đây là ở nhà em.”

“Em biết… cho nên em cũng đâu có làm gì.” Tống Kinh Hi ngẩng đầu, “Hôn một cái thôi, nhé?”

Chu Hoài Ngạn nhéo eo cô, Tống Kinh Hi bị đau kêu lên một tiếng, lại vội vàng che miệng: “…. Đau.”“Anh không dùng sức.”

Tống Kinh Hi khịt mũi, rút tay ra c ắn vào cổ anh, anh không dùng sức nhưng cô lại dùng lực khá mạnh. Tim Chu Hoài Ngạn đập thình thịch, vô thức rên khẽ một tiếng.

Tống Kinh Hi rất hưởng thụ vết cắn của mình: “Trừng phạt anh!”

Cô nhảy xuống khỏi lòng anh: “Em đi đây!”

Chu Hoài Ngạn khẽ nheo mắt, đứng dậy kéo cô lại rồi cúi đầu hôn sâu lên môi cô, dùng sức như vừa rồi cô cắn anh.

Tống Kinh Hi lập tức quấn lấy anh, hôn đủ rồi mới thấp giọng nói: “Hay là em ngủ lại đây luôn, sáng sớm mai em sẽ lén chạy về.”

Hơi thở anh có chút hỗn loạn, dứt khoát kéo cô ra: “Không được, ngủ ngon.”

“…..”

Hôn thì muốn hôn, nhưng đuổi cũng lẹ lắm.

Tên đàn ông thối tha.

Tống Kinh Hi ra khỏi phòng anh, nhanh chóng đi về phòng mình.

Kết quả vừa đi tới góc hành lang thì gặp ngay Tống Lập Thanh từ trong phòng đi ra, trong tay ông ấy đang cầm cái ly, chắc là muốn đi rót nước uống.

“Kinh Hi, con chưa ngủ à?”

Tống Kinh Hi giật mình: “À… con sắp ngủ rồi, vừa rồi, con định đi lấy chút đồ ăn.”

Nói xong, cô nhanh chóng đi về phòng mình.

Tống Lập Thanh dừng lại một lúc, quay đầu nhìn cô, lại nhìn về hướng cô vừa đi tới.

Không phải phòng khách không phải phòng bếp, phương hướng này chỉ có phòng Chu Hoài Ngạn ở, nào có đồ ăn gì…

——

Ngày hôm sau, Tống Kinh Hi bị đồng hồ báo thức đánh thức, cô nhanh chóng rửa mặt trang điểm cho mình, còn chọn một chiếc váy đẹp mắt.

Sau khi sửa soạn xong đi ra, cô vừa lúc nhìn thấy Chu Hoài Ngạn cũng bước ra khỏi phòng. Hôm nay hai người muốn đi ra ngoài chơi, không cần phải lén lút nữa, nhưng cô vẫn rất mong chờ.

“Chào buổi sáng, anh trai.”

“Ừm, chào buổi sáng.”

Hai người xuống lầu, Tống Lập Thanh đã ngồi vào bàn ăn, mấy người họ cùng nhau ăn sáng.

Nửa tiếng sau, Tống Kinh Hi ăn xong xách túi chuẩn bị đi thì Tống Lập Thanh đột nhiên lại lên tiếng: “Hoài Ngạn, đến đây uống với chú tách trà nào.”

Tống Kinh Hi nhíu mày: “Bố, hôm nay bố không cần đến công ty ạ? Với lại con chuẩn bị ra ngoài rồi, còn uống trà gì nữa?”

Tống Lập Thanh nói: “Con sang chơi với Nhược Nhược một lát đi, để bố uống tách trà với Hoài Ngạn.”

“Hả?”

Tống Lập Thanh đột nhiên rất kiên trì, đứng dậy đi vào phòng trà. Tống Kinh Hi có chút khó hiểu, Chu Hoài Ngạn nhìn cô, trấn an: “Em chờ anh một lát, anh qua đó xem thử.”

Tống Kinh Hi: “… Được rồi.”

Tầng một có một phòng trà, bình thường lúc rảnh rỗi Tống Lập Thanh rất thích vào đó uống trà, còn cất giữ rất nhiều trà ngon.

Nhưng hôm nay, hiển nhiên là ông ấy không có tâm tư pha trà.

Chu Hoài Ngạn cảm nhận được điều gì đó trong mắt ông ấy, giúp ông ấy pha trà: “Chú Tống, chú muốn hỏi gì cứ hỏi đi ạ.”

“Hôm qua dì Chu của cháu nói với chú là dì ấy cảm thấy Kinh Hi rất thích cháu.” Tống Lập hắng giọng, nói, “Hoài Ngạn, Kinh Hi cũng đã trưởng thành rồi, ý chú là về tình yêu nam nữ, cháu hiểu mà đúng không? Lúc đầu chú cảm thấy không có khả năng, nhưng, nhưng vẫn cảm thấy phải hỏi thử ——”

“Chú Tống, cháu xin lỗi vì ngay từ đầu đã không nói cho chú biết. Cháu với Kinh Hi quả thực đang yêu nhau.”

Thật ra tối qua Tống Lập Thanh đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi thật sự nghe Chu Hoài Ngạn thừa nhận thì lại là một cảm giác khác: “Hai, hai đứa bắt đầu từ khi nào?”

“Năm ngoái ạ, trước dịp Tết Nguyên Đán.” Chu Hoài Ngạn nói, “Vốn dĩ cháu định trước khi về nước sẽ nói với chú chuyện này. Nhưng cháu thật sự xin lỗi, để chú phải nhắc trước rồi.”

“Vậy lần này cháu tới đây là…”

“Công việc chỉ là cái cớ, cháu đến đây để gặp Kinh Hi ạ.”

Tống Lập Thanh kinh ngạc nhìn anh, một hồi lâu mới lên tiếng: “Là con bé theo đuổi cháu sao?”

Chu Hoài Ngạn ngẩn người, nói: “Không, là cháu theo đuổi em ấy.”

“Chậc, cháu cứ ăn ngay nói thật với chú đi. Kinh Hi từ nhỏ đã yêu ghét rõ ràng, nếu con bé đã không thích thì đố ai có thể theo đuổi được nó. Hơn nữa con bé còn là kiểu người thích tấn công trước, có phải con bé đã theo đuổi cháu trước không?”

Chu Hoài Ngạn bật cười: “Chú Tống, chúng cháu đều thích đối phương.”

Thật ra Tống Lập Thanh rất thích Chu Hoài Ngạn, anh tuổi trẻ tài cao, nhân phẩm tốt, có triển vọng, nhưng dù ông ấy có thích hơn nữa thì cũng chưa bao giờ nghĩ rằng anh và con gái ông ấy sẽ ở bên nhau. Bởi vì trong khái niệm của ông ấy, hai người này kỳ thật có sự chênh lệch rất lớn, bất luận là kinh nghiệm sống hay là tuổi tác.

“Hoài Ngạn, cháu cũng biết tính tình của Kinh Hi rồi đấy, từ nhỏ con bé đã bị chiều hư, nhiều khi sẽ rất tùy hứng, thích cái gì là phải có bằng được.”

Chu Hoài Ngạn: “Cháu biết ạ.”

“Con bé vẫn còn nhỏ, có thể sẽ rất nhiều chuyện nó vẫn chưa hiểu hết, tương lai cũng chưa chắc chắn.”

“Vâng.”

“Vậy, cháu có thật sự thích con bé không?”

……

Tống Kinh Hi ở bên ngoài đợi rất lâu, ôm Nhược Nhược vào lòng xoa nựng: “Từ lúc nào mà bố em lại nói nhiều như thế?”

Cô nhỏ giọng thì thầm.

Nhược Nhược ê ê a a ch ảy nước miếng.

“Sao em lại ch ảy nước miếng nữa rồi, bẩn chết đi được Tống Nhược Nhược!”

“A ê ê a….”

Tống Kinh Hi rút giấy ra lau sạch giúp cô bé, sau đó giao cho bảo mẫu.

Lúc này, cuối cùng cô cũng nhìn thấy Chu Hoài Ngạn ra khỏi phòng trà: “Đi thôi.”

Tống Kinh Hi lập tức đứng dậy: “Bố em và anh vào đó nói chuyện gì vậy?”

Chu Hoài Ngạn nắm tay cô: “Không có gì, để sau rồi nói.”

Trước cửa đỗ một chiếc xe Chu Vân hay dùng ra ngoài dạo phố, hôm nay chìa khóa đang nằm trong tay Chu Hoài Ngạn. Lúc hai người đi tới bên cạnh xe, Tống Kinh Hi mới kinh ngạc phát hiện bọn họ đang nắm tay nhau. Cô kịp phản ứng lại, vừa rồi hình như anh đã nắm tay cô từ lúc ở trong nhà.

“Lên xe đi.”

“Ồ.”

Hôm nay thời tiết sáng sủa, mùa hè nắng chói chang, ngoại trừ trong nhà thì biển là nơi tốt nhất để đi.

Hai người đi đến bãi biển gần nhất.

“Bên kia có một quán đá bào rất ngon, em vốn đã đặt chỗ lúc mười giờ, nhưng bây giờ hình như không kịp rồi.” Tống Kinh Hi nói, “Đều tại bố cả, đột nhiên cứ đòi nói chuyện với anh.”

“Không sao, qua quán khác cũng được.”

“Vậy hôm nay hai người nói chuyện gì?”

“Kinh Hi, bố em biết chuyện chúng ta yêu nhau rồi.”

Tống Kinh Hi lập tức quay sang: “Anh nói cho ông ấy biết sao?”

“Không, là ông ấy tự đoán được.”

“Ông ấy tự đoán được? Hả, không lẽ tối qua em từ phòng anh đi ra đụng phải ông ấy nên ông ấy liên tưởng?” Tống Kinh Hi nghĩ thầm, khó trách vừa rồi lúc ở nhà anh dám nắm tay cô, cũng không sợ người khác nhìn thấy.

“Vậy ông ấy có biểu hiện gì không?”

Chu Hoài Ngạn: “Kinh ngạc.”

“Em biết ngay là ông ấy sẽ kinh ngạc mà! Vậy ông ấy còn nói gì nữa không, sao hai người ngồi lâu thế?”

“Dặn dò vài câu thôi.”

Chu Hoài Ngạn không nói cụ thể, nhưng Tống Kinh Hi nghĩ anh dám nắm tay cô ngay lúc ở nhà, chứng tỏ bố cô cũng không phản đối gì.

Cô vặn to âm lượng của máy phát nhạc, tâm trạng càng thêm vui vẻ. Cô nghĩ, từ đây về sau cô có thể yêu đương công khai với Chu Hoài Ngạn rồi, đây thực sự là một chuyện không thể tốt hơn.

Đến bờ biển, đỗ xe xong, hai người đi đến quán đá bào đã đặt trước, ở đây đã kín hết chỗ, bỏ lỡ thời gian quả nhiên đã không còn chỗ nữa. Nhưng Tống Kinh Hi vẫn muốn ăn, bèn xếp hàng bảo trong quán đóng gói một phần.

Cuối cùng, Chu Hoài Ngạn giúp cô cầm thùng đá nhỏ hình vuông, cô cầm nĩa nhỏ, vừa đi vừa xúc ăn.

“Sảng khoái quá, dưa hấu siêu ngọt, anh ăn thử một miếng đi.”

Chu Hoài Ngạn: “Anh không ăn. Em cũng ăn ít thôi, cả một thùng lớn như vậy, cẩn thận lại đau bụng đấy.”

“Không sao đâu, trời nóng quá!”

Sau khi đi được một đoạn, hai người ngồi xuống dưới tán ô trên bãi cát.

Tống Kinh Hi đặt thùng đá sang một bên, tựa vào vai Chu Hoài Ngạn, nhìn sóng biển dâng lên lại hạ xuống.

Cô cảm thấy rất yên tĩnh, cũng rất thư thái.

Đinh ——

Điện thoại vang lên một tiếng, là Tống Lập Thanh gửi tin nhắn cho cô.

[Chúc mừng con gái đã có tình yêu của mình, bố hy vọng con có thể mãi mãi hạnh phúc và vui vẻ như bây giờ.]

Khóe miệng Tống Kinh Hi giương cao, đưa di động cho Chu Hoài Ngạn xem: “Em biết ngay mà, bố không hề có ý kiến với anh.”

“Dù em có yêu ai thì với tư cách là một người bố, ông ấy cũng sẽ không đồng ý 100%, đây là tình yêu của một người bố dành cho con gái.”

“Vậy sao? Cho nên ban nãy hai người mới ở trong phòng trà nói chuyện lâu như thế? Ông ấy có ý kiến với anh à?” Tống Kinh Hi ôm lấy cánh tay của anh, “Vừa rồi anh chưa nói gì cả, rốt cuộc là hai người đã nói những chuyện gì?”

“Nói về chuyện em còn nhỏ tuổi, nói về chuyện em cần được chăm sóc, nói về chuyện…. anh có thật lòng với em không.”

Tống Kinh Hi: “Vậy anh có thật lòng với em không?”

Chu Hoài Ngạn nghiêng đầu nhìn cô: “Em nói xem.”

“Em muốn anh nói cơ.”

“Vừa rồi ở trên xe không phải em la hét muốn đi nghịch nước à, đi đi.”

Rõ ràng là anh đánh trống lảng, Tống Kinh Hi lập tức giữ chặt lấy anh: “Áo tắm ở trong túi! Vẫn chưa thay nữa! Anh nói trước đi, anh có thật lòng với em không?”

“Vậy thì đi thay đồ tắm đi.”

“Này ——”

Chu Hoài Ngạn cười nhạt đi về phía trước, nghiêng đầu nhìn qua, thấy cô nhóc này đang theo sát anh từng bước một: “Anh, anh nói đi, anh có thật lòng với em không? Anh có yêu em nhiều không?”

Trong nháy mắt, dường như anh nhìn thấy được cô bé con của rất nhiều năm về trước mới chỉ cao tới ngực anh, vẻ mặt không vui ngồi bên cạnh anh làm bài tập.

“Anh, anh không biết dạy đúng không?”

“Em không muốn anh làm thầy của em!”

“Chu Hoài Ngạn, anh tới đón em về nhà đi.”

Thì ra tất cả đã được sắp đặt sẵn từ trước.

Về phần thật lòng?

Tất nhiên rồi.

Giống như anh đã trả lời bố cô sáng nay.

“Cháu rất thật lòng. Thật lòng muốn được chăm sóc cô ấy mãi mãi, thật lòng muốn được ở bên cô ấy cả đời này.”

(Kết thúc chính văn)

——

Lời của tác giả: Chính văn đến đây là kết thúc rồi.

Lời của Làn: Phần ngoại truyện của tác giả có 8 chương. Ban đầu Làn định là sẽ không làm phần ngoại truyện này, chỉ dừng lại ở phần chính văn, nhưng cuối cùng Làn chọn làm thêm 2 chương ngoại truyện cuối để câu chuyện được thêm trọn vẹn. Một chương là phân cảnh cầu hôn và gặp gỡ gia đình Lý Thanh Tễ + Giang Nại (nhân vật chính trong Phản Hồi Sau Hôn Nhân cùng tác giả), và một chương là ngoại truyện về Chu Tự Nam.

Truyện Chữ Hay