Bộ phim vẫn còn dài.
Trên đường về nhà, Tống Kinh Hi cảm thấy hưng phấn lạ thường.
Cô cũng cho rằng đó là một chuyện thú vị, cực kỳ thú vị.
Cô thích nhìn Chu Hoài Ngạn ý loạn tình m3, cũng thích nhìn anh cởi đi lớp vỏ ngoài lạnh lùng đứng đắn, cùng cô chìm vào ổ chăn mềm mại.
Đêm khuya yên tĩnh, sau khi quấn quýt không rời, hai người nằm trong căn phòng tối om. Tống Kinh Hi tựa vào Chu Hoài Ngạn, hô hấp từ dồn dập chuyển sang nhẹ nhàng, nhịp tim cũng từ từ khôi phục bình thường.
Sau khi vận động kịch liệt luôn cảm thấy buồn ngủ, nhưng vừa nhắm mắt lại cô đã bị người bên cạnh bế lên khỏi giường.
“Làm gì vậy…”
Chu Hoài Ngạn: “Đi tắm nào.”
“Em không muốn tắm, ngày mai tắm…” Cô tựa cằm lên vai anh, nghiêng đầu làm nũng, “Anh, chúng ta đi ngủ đi, hửm? Đi ngủ đi mà.”
Chu Hoài Ngạn hơi mắc chứng sạch sẽ, từ việc thường ngày anh luôn yêu cầu cô giữ phòng khách sạch sẽ gọn gàng là biết được.
Nhưng Tống Kinh Hi lại không muốn động đậy, anh cũng hết cách với cô: “Vậy anh giúp em lau qua nhé?”
“Ồ…”
Chu Hoài xuống giường, ôm cô xuống.
Tống Kinh Hi mở to mắt, thấp giọng phản đối: “Không thể để ngày mai rồi tắm sao? Em sắp ngất rồi.”
“Không bế em vào phòng tắm, bế em về phòng của em.”
“Tại sao?”
“Giường của anh không ngủ được nữa.”
“…..”
Phòng của Tống Kinh Hi gần đây đã chuyển sang gam màu be, chăn ga gối nệm của cô đều có hoa màu vàng nhạt, mềm mại đáng yêu.
Sau khi xốc chăn lên, Chu Hoài Ngạn thả người xuống trước, sau đó vào phòng tắm của cô lấy khăn giấy ướt sạch sẽ ra lau sạch dấu vết trên người cho cô.
Bị quấy rầy nên cô rất không vui, cong chân muốn đạp anh, nhưng mắt cá chân nhanh chóng bị tóm được.
Anh chỉ dùng chút sức là đã có thể khống chế được tư thế cơ thể cô, những nơi được khăn giấy ướt lau qua hơi lạnh, Tống Kinh Hi ưm một tiếng, co rúm người lại.
“Đừng nhúc nhích.” Anh dùng đầu ngón tay khảy nhẹ, dòng mật ngọt ngào lập tức trào ra.
Động tác của anh thoáng khựng lại, hô hấp đột nhiên có chút dồn dập.
Ánh mắt anh tối sầm, thầm nghĩ Tống Kinh Hi vốn đã quen được nuông chiều dường như được làm từ nước.
Tống Kinh Hi mơ mơ màng màng, thầm đoán không biết Chu Hoài Ngạn không ngại phiền phức còn muốn làm gì nữa.
Có lẽ là…. đi tắm trước, sau đó còn phải dọn dẹp phòng của mình.
Cô không muốn quan tâm, rúc vào chăn muốn ngủ một giấc thật sâu.
Nhưng phía sau lại có người ôm lấy cô.
“Chu Hoài Ngạn… anh tắm rửa xong chưa?” Cô lấy làm lạ hỏi.
“Chưa.”
Tống Kinh Hi có hơi bất ngờ, anh chưa tắm mà đã ngủ tiếp rồi sao? Mới vừa nghĩ như vậy, hai mắt cô bỗng nhiên mở to vì bị anh bất ngờ xâm nhập.
“Ưm…”
Người sau lưng không lên tiếng, nhưng hơi thở lại nặng nề.
Sóng gió vừa lặng xuống lại ngóc đầu trỗi dậy, Tống Kinh Hi run rẩy, trở tay đẩy anh: “Chờ đã…”
“Em cứ ngủ đi.” Anh nói.
Đầu óc Tống Kinh Hi choáng váng, làm sao ngủ được đây, anh làm như vậy rồi sao cô ngủ được nữa?
“Đổi phòng đổi giường không phải bởi vì bên này sạch sẽ có thể ngủ sao…”
Chu Hoài Ngạn: “Không sao, vẫn còn phòng.”
Tống Kinh Hi bị anh ôm lấy, mê mang nghĩ… Phòng nào chứ, những phòng khác không có người ở, ngay cả ga giường cũng không có. Nhưng mà, chẳng mấy chốc cô đã không thể suy nghĩ được nhiều, mọi thứ giống như một giấc mộng ảo, cô chỉ có thể bồng bềnh trôi nổi trong những cú va chạm liên tục của anh.
Sau đó ngủ thiếp đi từ lúc nào, cô cũng hoàn toàn quên mất.
——Trong kỳ thi cuối kỳ lần này, hai người cũng chỉ ầm ĩ náo loạn một đêm như thế.
Sau đó, vì cô phải chuẩn bị thi cử nên về cơ bản hai người đều chia phòng ngủ. Bởi vì cả hai đều biết, nếu ngủ chung giường thì ngày hôm sẽ không thể dậy sớm học bài được.
Sau khi vượt qua tuần thi, kỳ nghỉ hè đã đến.
Mùa hè này Tống Kinh Hi sẽ sang Mỹ để dành thời gian cho gia đình, thuận tiện đến công ty thực tập.
Chu Hoài Ngạn không hề phản đối việc này, ngày cô xuất phát cũng là anh đi tiễn cô.
Chia tay nhớ nhung là tất nhiên.
Lúc thấy nhớ anh, Tống Kinh Hi thích nhất là gửi cho anh mọi thứ, ví dụ như bữa sáng, bữa trưa và bữa tối, những đồng nghiệp vui tính và những tiền bối đã hướng dẫn cô. Ngay cả những chiếc lá có hình thù kỳ quái nhìn thấy trên đường, cô cũng thích gửi cho anh xem.
Do chênh lệch múi giờ nên ngày và đêm của họ không trùng nhau, nhưng Chu Hoài Ngạn đều trả lời từng tin nhắn, điều này càng khiến cô muốn được chia sẻ cho anh nhiều hơn.
“Cô Tống, ông Tống bảo cô đến văn phòng để cùng ăn cơm trưa.” Anh chàng da trắng trợ lý của bố cô đến gọi cô.
“Ồ được rồi, tôi sẽ đi ngay.”
Tống Kinh Hi tiện tay xách túi lên, đi đến phòng làm việc của bố cô, trên đường đi còn gửi tin nhắn cho Chu Hoài Ngạn, nói cô chuẩn bị ăn cơm trưa.
Chu Hoài Ngạn vẫn chưa ngủ, hỏi cô hôm nay ăn gì.
Tống Kinh Hi vừa trả lời vừa bước vào văn phòng, không ngờ lại thấy bên trong ngoại trừ bố cô thì còn có một người đàn ông.
Âu phục giày da, dáng dấp cao ráo, khoảng hai bảy hai tám tuổi, tóc đen nhánh, khuôn mặt châu Á. Nhưng lại có cảm giác hơi lai lai, bởi vì đường nét gương mặt của anh ta rất sâu, đồng tử hơi ngả về màu xanh đậm.
“Trình Ngạn, đây là con gái tôi, Tống Kinh Hi. Thế nào, xinh đẹp chứ? Thành tích học tập của con bé cũng rất tốt, kỳ nghỉ hè này đang thực tập ở công ty.”
Mấy ngày nay Tống Kinh Hi đều ở trong bộ phận thị trường, cô dốt đặc cán mai, đi theo các anh chị cùng tổ để học tập, lần nào họp cũng chạy tới góp vui.
Tống Lập Thanh chưa từng thấy cô nghiêm túc như vậy, ông ấy vô cùng vui mừng, gần đây gặp ai cũng khoe khoang về cô.
“Đúng, quả thực là một cô bé rất xinh đẹp.” Người đàn ông đi tới, vươn tay, “Xin chào Kinh Hi, tôi là Tạ Trình Ngạn, em có thể gọi tôi là Ethan.”
Tiếng Trung của anh ta hơi giống với người nước ngoài học tiếng Trung, nhưng vẫn tiêu chuẩn, thanh sắc cũng dễ nghe.
“Xin chào, Ethan.”
Tống Lập Thanh giới thiệu với cô: “Hôm nay Ethan đại diện cho UA đến bộ phận kế hoạch họp, vừa hay chúng ta có thể cùng đi ăn một bữa cơm.” Lúc Tống Kinh Hi nghe thấy họ của người đàn ông này thì đã biết anh ta là ai, tập đoàn UA họ Tạ, anh ta hẳn là con trai của chủ tịch Tạ.
Buổi trưa đi ăn cơm Trung Quốc, trên bàn cơm, Tạ Trình Ngạn nói chuyện công việc với bố cô, cô ngồi yên một bên ăn cơm, thuận tiện chụp bữa trưa cho Chu Hoài Ngạn xem.
[Em ăn cơm rồi, anh ngủ chưa?]
Chu Hoài Ngạn: [Anh chưa, em đang ăn trong nhà ăn của công ty à?]
Tống Kinh Hi: [Không phải, hôm nay có khách tới nên ăn cơm ở một nhà hàng Trung Quốc gần công ty.]
Lúc này, Tống Lập Thanh gọi cô, Tống Kinh Hi để điện thoại xuống.
Tống Lập Thanh: “Thời gian gần đây Ethan thường xuyên đến công ty, nếu con có gì muốn học thì có thể hỏi người ta.”
“Được, vậy hy vọng Ethan có thể hướng dẫn ạ.”
Tạ Trình Ngạn cười cười: “Không thành vấn đề.”
——
Mấy ngày sau đó, Tống Kinh Hi quả thật thường xuyên gặp được Tạ Trình Ngạn, anh ta là một người ôn hòa nhiệt tình, hỏi anh ta mấy vấn đề, anh ta đều có thể kiên nhẫn giải đáp cho cô.
Để cảm ơn anh ta, Tống Kinh Hi sẽ mời anh ta uống cà phê, thỉnh thoảng có bố cô còn đi ăn trưa chung.
“Lúc trước bố em nói ông ấy có một đứa con gái khá bướng bỉnh, nhưng bây giờ tôi thấy em rất hiểu chuyện, cũng rất nghiêm túc.”
Giờ nghỉ trưa hôm nay, Tống Kinh Hi cũng mời Tạ Trình Ngạn uống cà phê trong công ty.
Tống Kinh Hi: “Trước kia tôi quả thực khá là bướng bỉnh, bây giờ… kỳ thật cũng vẫn vậy.”
Tạ Trình Ngạn cười nhạt: “Không nhìn ra đấy.”
Tống Kinh Hi nhướng mày nói: “Vậy chứng tỏ tôi ngụy trang giỏi.”
Cô bé có vẻ ngoài xinh đẹp như búp bê, đường nét trên gương mặt thanh tú, lúc bày ra biểu cảm này lại càng linh động.
Tạ Trình Ngạn nhìn cô, nói: “Khi nào em khai giảng?”
“Còn một tháng nữa.”
“Vậy là một tháng nữa em phải trở về rồi.”
“Không, có thể chưa đầy một tháng nữa là tôi về rồi.”
“Tại sao?”
Tống Kinh Hi nói: “Muốn về.”
Tạ Trình Ngạn: “Em có bạn trai rồi sao?”
Tống Kinh Hi cũng không giấu diếm, khẽ gật đầu, qua một lúc lại nói là nhưng tôi vẫn chưa nói cho bố tôi biết.
Tạ Trình Ngạn rất có phong độ, cười nói: “Vậy tôi sẽ giữ bí mật giúp em.”
“Cảm ơn anh, Ethan.”
Đến buổi tối, Tống Kinh Hi ở trong phòng gọi video cho Chu Hoài Ngạn.
Bên kia lúc này là giữa trưa, anh đang ở trong phòng làm việc, vừa ăn cơm xong.
“… Quần áo thể thao lần này quả thật rất đẹp, nhưng hôm nay trong lúc họp em đã nghe đề xuất kế hoạch của họ, có rất nhiều điều không hiểu. Sau đó em đã đi tìm Ethan, hỏi rất nhiều vấn đề mới hiểu được một chút……”
Tống Kinh Hi mặc áo ba lỗ nằm sấp trên giường, cô nhìn thẳng vào ống kính, hai bắp chân nhấc cao đung đưa trong không trung.
Chu Hoài Ngạn thấy cô khẽ cau mày, bờ vai trắng nõn bóng loáng, còn có xương quai xanh tinh xảo, anh hỏi: “Ethan này là giám đốc bộ phận tiếp thị sao?”
Mấy ngày nay anh hay nghe cô nhắc tới anh ta.
Tống Kinh Hi nói: “À không phải, là người bên đối tác, bởi vì dự án lần này nên anh ấy qua đây làm việc. Anh ấy là người Mỹ gốc Hoa.”
“Biết nói tiếng Trung?”
“Biết ạ, còn nói rất lưu loát. Cũng tốt tính lắm.”
Chu Hoài Ngạn nói: “Vậy em nhớ theo người ta học tập cho tốt.”
“Đương nhiên rồi.”
Tán gẫu xong chuyện bên này, cô lại hỏi tình hình gần đây của Chu Hoài Ngạn ở Thừa Phong, anh bảo là Chu Dĩ Lương không gây khó khăn cho anh nữa, thậm chí còn cho anh nhiều quyền hơn.
Tống Kinh Hi hừ khẽ: “Em biết ngay mà, ông ấy đâu có nỡ loại bỏ một người thừa kế như anh.”
Chu Hoài Ngạn nói: “Chắc là nhờ lần trước em nói với người ta rằng em muốn đào anh đi đấy.”
Tống Kinh Hi biết anh nói vậy chỉ là đang trêu cô, có điều nghe vậy cô lại thấy vui vẻ, cười hớn hở.
“Cũng muộn rồi, em buồn ngủ chưa?”
Tống Kinh Hi nhìn đồng hồ, đúng là đã đến giờ đi ngủ rồi, ngày mai cô còn phải dậy sớm. Nhưng cô không nỡ cúp máy, dù sao cũng đã một thời gian dài không gặp anh, cô thấy nhớ anh.
“Em vẫn chưa buồn ngủ lắm.”
“Buổi trưa có ngủ rồi à?”
“Có ngủ một lát ạ… có điều, chủ yếu là bởi vì nhớ anh nên không ngủ được.”
Lúc nói mấy lời ngọt ngào, trong giọng điệu của Tống Kinh Hi bất giác mang theo vẻ làm nũng mà đến chính cô cũng không nhận ra, nhưng lần nào Chu Hoài Ngạn cũng cảm nhận được, trái tim thoáng mềm nhũn.
“Anh, đêm về có khi nào anh nhớ em mà không ngủ được không?”
Chu Hoài Ngạn không nói những lời giống cô, nhưng anh sẽ chân thành đáp lại: “Có.”
“Vậy làm sao bây giờ? “Tống Kinh Hi nói, “Có cách nào thôi miên em, để em đừng nhớ anh nữa không?”
Nói đến câu này, cô nghiêng người theo camera, thấp giọng thì thầm, trong mắt tràn nhập sự nhớ nhung ngọt ngào.
Trái tim Chu Hoài Ngạn cũng bị dính theo, anh không thể thoát khỏi sự tấn công của cô.
“Em nghĩ ra rồi.” Tống Kinh Hi đột nhiên nói.
“Nghĩ ra gì rồi?”
“Cách thôi miên đó.” Tống Kinh Hi nói, “Mỗi lần làm xong em đều rất buồn ngủ.”
Ánh mắt Chu Hoài Ngạn lập tức thay đổi.
Tống Kinh Hi kéo chăn qua, giọng nói càng dính hơn: “Vì vậy, ý em là, em có thể nghĩ về anh rồi tự làm chút gì đó.”
Đang ở cách nhau rất xa nên cô vô cùng can đảm.
To gan khiêu khích, quyến rũ anh.
Chu Hoài Ngạn nhìn cô, hơi thở có chút dồn dập.
“Tống Kinh Hi, mấy chuyện này em không cần phải nói với anh đâu.”
“Tại sao?”
“Bởi vì anh đang ở văn phòng.”
Tống Kinh Hi cười khẽ: “Ồ, vậy anh cứ giả vờ không nghe thấy nhé, em cúp máy đây!”
Cô nói cúp là cúp thật.
Chu Hoài Ngạn nhìn cuộc gọi video bị cúp ngang, đỡ trán.
Anh muốn tóm cô về ngay lập tức.
——
Sinh viên sắp bước vào năm hai chưa có nhiều kiến thức chuyên ngành, Tống Kinh Hi cảm thấy mình đến công ty thực tập là chuyện tốt, trong một tháng ngắn ngủi có thể học được rất nhiều thứ không hề có trong sách giáo khoa.
Hơn nữa chuyện này khiến cô như bị nghiện, càng hiểu được nhiều cô lại càng muốn nghiên cứu chuyên sâu.
Hôm nay Tạ Trình Ngạn lại tới công ty, đúng lúc Tống Kinh Hi đang có chút thắc mắc về một phân đoạn trong dự án, lúc anh ta họp xong qua đây chào hỏi, cô thuận miệng hỏi anh ta.
Tạ Trình Ngạn ngồi xuống, giảng giải với cô hồi lâu.
“À, tôi hiểu rồi hiểu rồi, cám ơn anh.”
“Không có gì.”
“Mọi người họp xong rồi sao?”
“Ừm.” Tạ Trình Ngạn nói, “Tôi đang định đi ăn cơm, em có muốn đi cùng không?”
Hai ngày nữa là sinh nhật Chu Vân, xế chiều hôm nay Tống Kinh Hi muốn ra ngoài một chuyến để mua quà sinh nhật cho bà ấy, buổi trưa cũng đang định ra ngoài ăn đại chút gì đó. Nhưng Tạ Trình Ngạn vừa mới giúp cô, cô cũng không tiện từ chối người ta, bèn nói: “Bố tôi thì sao? Ông ấy đang ở đâu?”
“Buổi trưa chú bận đi ăn với khách hàng rồi, mỗi hai chúng ta đi ăn thôi, được không?”
Tống Kinh Hi hơi khựng lại, cười nói: “Cũng được.”
Tống Kinh Hi tắt máy tính, đeo túi xách, lúc xuất phát đi xuống lầu công ty thì nhìn thấy tin nhắn của Chu Hoài Ngạn.
[Em ăn trưa chưa?]
Tống Kinh Hi: [Vẫn chưa, anh chưa ngủ ạ?]
Chu Hoài Ngạn: [Anh chưa]
Tống Kinh Hi vừa đi vừa trả lời, trên mặt hiện rõ ý cười: [Không phải là nhớ em nên không ngủ được đấy chứ?]
Chu Hoài Ngạn: [Ừm]
Tống Kinh Hi không ngờ anh cứ ừm như vậy: [Anh, không ngờ anh lại thẳng thắn như thế.]
Chu Hoài Ngạn: [Không thẳng thắn bằng em.]
Tống Kinh Hi: [Cũng phải, vậy anh cũng học theo em làm chút chuyện ngọt ngào đi? Nhưng mà nói trước nhé, không được nhìn cô gái khác!]
Chu Hoài Ngạn: [Được, nhìn em thôi]
Trái tim Tống Kinh Hi nhất thời rung động, nhưng hiện tại đang là ban ngày, cô còn ở bên ngoài.
Cô quay đầu nhìn Tạ Trình Ngạn bên cạnh, anh ta giúp cô ngăn cửa thang máy, bảo cô ra ngoài trước: “Em muốn ăn gì?”
Tống Kinh Hi: “Tôi sao cũng được.”
Tạ Trình Ngạn: “Xem ra em thích ăn đồ Trung Quốc hơn, hay là vẫn nhà hàng lần trước?”
“Cũng được.”
Hai người ra cửa, định đi lấy xe.
Tống Kinh Hi cúi đầu nhắn tin cho Chu Hoài Ngạn: [Nhưng không nhìn được rồi, bây giờ em không thể gọi video với anh]
Chu Hoài Ngạn: [Không cần gọi video, em ngẩng đầu lên đi]
Tống Kinh Hi thoáng khựng lại, nghi hoặc ngước mắt lên.
Đến khi nhìn thấy người đứng cách đó không xa, cô hoàn toàn sửng sốt.
Ôi trời ơi…
Tại sao Chu Hoài Ngạn mà cô ngày nhớ đêm mong lại xuất hiện ở nơi đó?