Suốt quãng đường trở về khách sạn, Chu Hi Ngạn vẫn nắm chặt tay cô không buông, đây là lần đầu tiên Tưởng Kinh Hi cảm nhận được sức lực từ anh lớn như vậy, nhưng bề ngoài vẫn không tỏ ra chút cảm xúc gì.
Thang máy VIP lộng lẫy nhưng vắng người, trong không gian kín kẽ, bốn mặt kính xung quanh sáng bóng phản chiếu tất cả những chi tiết có trong đó.
Cho đến khi cửa thang máy từ từ đóng vào, Tưởng Kinh Hi mới nhìn thấy người đàn ông phía trước đột ngột quay mặt lại.
Đồng tử của cô co rút lại, nhanh chóng bị áp sát vào bức tường phía sau, cô vô thức muốn giơ tay đẩy anh ra nhưng cổ tay bị giữ chặt, nụ hôn như vũ bão đổ xuống khiến cô không còn chỗ trốn.
Môi anh trượt từ vành tai đến sườn cổ cô, gặm c ắn nhẹ nhàng, lại không nhịn được hôn lên những nơi còn lại trên khuôn mặt cô. Những cảm xúc không thể nói thành lời chỉ có thể trút ra theo cách trực tiếp nhất.
Một tháng không gặp, hơi thở quen thuộc bao lấy cô khiến Tưởng Kinh Hi không thể nhúc nhích dù chỉ một chút, cô đành vươn tay ôm lấy cổ anh để chống đỡ cơ thể mình.
Có lẽ tối nay anh đã uống rất nhiều rượu, Tưởng Kinh Hi loáng thoáng ngửi thấy mùi rượu trên áo khoác của anh, mùi hương khiến ý thức của cô có chút mơ hồ.
“Thang… Thang máy có camera…”
Từng tiếng nức nở ngắt quãng phát ra từ môi cô, nhưng anh vẫn làm như không nghe thấy.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo len trắng cổ chữ V, cổ áo hơi lệch sang một bên, bàn tay người đàn ông đã luồn vào trong đó.
Anh sờ tới phần nội y phía sau lưng cô, cảm giác được nơi đó hơi ướt át, có thể vừa rồi đã bị những bông tuyết rơi xuống thấm ướt.
Anh rời khỏi môi cô, hơi thở nóng bỏng phả vào cổ cô.
“Bị ướt à?”
“Vâng…”
Toàn thân Tưởng Kinh Hi run rẩy vì hơi nóng, hai chân như mất đi sức lực đành tựa vào vòng ôm của người đàn ông đang siết chặt lấy hông cô.
Lúc này tiếng báo thang máy vang lên, bầu không khí xung quanh lại tiếp tục thay đổi.
Cửa thang máy chậm rãi mở ra, Chu Hi Ngạn rút tay về nhưng không vội đứng thẳng lại.
Người phục vụ đang đợi ở hành lang của tầng cao nhất lập tức cúi đầu, không dám nhìn cảnh tượng bên trong.
“Anh Hoắc.”
Hơi thở gấp gáp của Tưởng Kinh Hi vẫn chưa ổn định lại, sườn mặt của người đàn ông trước mặt đã trở lại vẻ nghiêm nghị và chừng mực thường ngày, d*c vọng trong mắt cũng được che giấu một cách kỹ càng.
“Chuẩn bị cho cô ấy mấy bộ quần áo.”
“Vâng.”
Đôi giày của Tưởng Kinh Hi đi trong tuyết đã ướt sũng, ngay cả chiếc tất bên trong cũng ướt sũng theo.
Sau khi vào phòng đóng cửa lại, Chu Hi Ngạn cởi áo khoác trên người ra, để lộ áo sơ mi và áo vest bên trong, khí chất toát ra vẻ tự phụ.
Anh giơ tay tháo nút áo ở cổ, liếc nhìn vành tai đỏ ửng của cô, khẽ nhếch khóe môi.
“Em đi tắm trước đi, nếu không sẽ cảm lạnh đấy.”
Nghe anh nói vậy, đầu óc Tưởng Kinh Hi vẫn đang ở trong trạng thái trống rỗng, hai má nóng bừng, lập tức đáp lại theo phản xạ: “Ồ… Được…”
Sau khi Tưởng Kinh Hi vào phòng tắm, người phục vụ mang bánh sinh nhật đặt trên xe đẩy vào, trên đó còn có rượu vang đỏ đã được khui ra từ trước.
Chu Hi Ngạn tùy ý cởi khuy tay áo, tự rót cho mình một ly.
Đúng lúc này, di động của Tưởng Kinh Hi nằm trên ghế sô pha đột nhiên rung lên.
Chu Hi Ngạn nhìn thấy cái tên nhảy lên trên màn hình điện thoại, ánh mắt tối sầm xuống.
Anh giơ tay nhặt lên, thản nhiên nói: “Anh Tạ.”
Nghe thấy giọng nói của người đàn ông ở đầu dây bên kia, Tạ Tiêu sững người một lúc, hiển nhiên anh ta cũng không ngờ người nghe điện thoại lại là Chu Hi Ngạn.
“Chủ tịch Hoắc.”
Tạ Tiêu cố gắng kiểm soát giọng điệu của mình, hiện tại anh ta vẫn chưa dám đắc tội với Chu Hi Ngạn nên cũng không dám thể hiện thái độ trở mặt.
“Tưởng Kinh Hi đâu rồi?”
Chu Hi Ngạn nhìn về phía phòng tắm, bình tĩnh nói: “Cô ấy đang tắm.”
Chỉ vỏn vẹn bốn chữ đã khiến Tạ Tiêu nghiến răng nghiến lợi.
Anh ta lại nói đầy ẩn ý: “Chiều nay Niệm Niệm vô tình để quên một thứ ở chỗ tôi.”
Tạ Tiêu cố ý làm cho lời nói của mình trở nên mập mờ, nhưng Chu Hi Ngạn vẫn không hề bị dao động.
Anh ngước mắt lên nhìn bóng đêm đen kịt ngoài cửa sổ, ánh mắt trở nên mờ mịt.
“Vậy anh Tạ tạm thời giữ lại đi, ngày mai tôi sẽ cho người tới lấy.”
Tạ Tiêu rốt cuộc không chịu nổi nữa, giọng điệu trở nên sắc bén: “Chủ tịch Hoắc là người làm ăn đầy mưu mẹo, bố trí mọi thứ tỉ mỉ, mưu lược thấu đáo, người bình thường như chúng tôi cũng chưa chắc đã bằng 1/1000 của anh.”“Nhưng dù là điều gì rồi cũng sẽ lộ ra thôi. Bây giờ Niệm Niệm có thể vượt qua hàng ngàn dặm để tìm anh, nhưng khi cô ấy biết những thứ này đều là lừa dối, thì liệu chủ tịch Hoắc có còn tự tin như bây giờ không …”
Anh ta còn chưa nói xong, điện thoại đã bị cúp, một loạt âm báo tút tút vang lên.
–
Trong phòng tắm, Tưởng Kinh Hi sau khi tắm xong đang quấn chặt khăn tắm quanh người. Nhìn bộ quần áo vừa được đặt lên khay, cô không khỏi cắn chặt môi, trong lòng có chút vụn vỡ.
Không mở thì không sao, nhưng mở ra rồi thì không thể bình tĩnh được nữa.
Một bộ nội y bằng ren, chất liệu vải quá gợi cảm, bên dưới chỉ có một sợi dây mảnh, trông không đứng đắn chút nào.
Tưởng Kinh Hi chưa từng mặc bộ nội y nào như thế này.
Cô cắn chặt môi, muốn mở cửa gọi Chu Hi Ngạn nhờ nhắc người phục vụ đổi một bộ khác.
Nhưng nếu để anh nhìn thấy mấy món đồ cô muốn đổi thì chẳng phải sẽ xấu hổ hơn sao?
Tưởng Kinh Hi vừa tưởng tượng hình ảnh ấy đã vội lắc đầu. Bỏ đi, thay vì chịu đựng sự xấu hổ khi bị Chu Hi Ngạn nhìn thấy, cô chỉ cần giữ mình cẩn thận qua đêm nay là được. Ngày mai cô cởi nó ra là xong, anh cũng không biết được.
Sau khi tắm rửa sấy khô tóc xong, Tưởng Kinh Hi nán lại trong phòng tắm cả tiếng đồng hồ mới chịu đi ra.
Bộ váy ngủ bằng lụa còn có một chiếc áo khoác ngoài, Tưởng Kinh Hi tự lừa mình dối người buộc chặt lớp áo đó, xác định không còn gì bất thường nữa mới chậm rãi ra khỏi phòng tắm.
Căn phòng ấm áp như mùa xuân, bên ngoài vẫn còn những bông tuyết nhỏ rơi xuống, bên kia dòng sông Thames chảy xiết đang tỏa ra thứ ánh sáng màu tím mờ ảo.
Lúc Tưởng Kinh Hi bước ra, cô thấy Chu Hi Ngạn đang đứng trầm ngâm bên cửa sổ kiểu Pháp.
Anh vẫn chưa thay áo sơ mi, bộ vest tôn lên bờ vai rộng eo hẹp, Tưởng Kinh Hi vẫn nhớ như in những đường cơ bắp cuồn cuộn dưới lớp áo sơ mi mà cô đã tận mắt nhìn thấy.
Ống tay áo bị xắn đến khuỷu tay, trên cổ tay anh vẫn đeo chiếc vòng do cô tặng.
Tưởng Kinh Hi hơi cử động, không nhịn được đi về phía anh, bất ngờ phát hiện trên tay anh đang cầm di động của mình.
Cô giật mình, hỏi: “Vừa rồi có người gọi điện cho em à?”
Chu Hi Ngạn khẽ gật đầu, trả lại điện thoại cho cô, không chút do dự trả lời: “Ừm, đàn anh của em.”
Nghe mấy chữ này, đồng tử của Tưởng Kinh Hi run lên, cô vô thức quan sát vẻ mặt của người đàn ông trước mặt, nhưng không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào trên mặt anh.
Giọng điệu Chu Hi Ngạn không lộ ra chút cảm xúc nào: “Anh ta nói em để quên một thứ ở chỗ anh ta, ngày mai anh sẽ cho người đi lấy lại.”
”Ồ…”
Tưởng Kinh Hi muốn đưa tay lấy lại điện thoại, nhưng anh vẫn không buông ra.
Bầu không khí chìm vào im lặng, cô chớp mắt ngập ngừng nhìn anh, mấy giây sau người đàn ông bình tĩnh buông tay ra.
Một lát sau, Chu Hi Ngạn nhướng mi, nhìn thẳng vào mặt cô, đột nhiên nói: “Em từng thích anh ta à?”
Lúc ánh mắt anh quét qua, Tưởng Kinh Hi cảm giác như như bị thứ gì đè ép, vô thức nuốt một ngụm nước bọt.
“Cũng… Cũng không phải.”
Tưởng Kinh Hi ho nhẹ một tiếng, cố ý nói: “Trước đây anh ấy là một người rất tốt…”
Mà Chu Hi Ngạn cũng không dễ dàng bị cô chọc tức, con ngươi màu đen thẫm bình tĩnh hỏi: “Như thế nào được gọi là tốt?”
Tưởng Kinh Hi mím môi, nghiêm túc trả lời: “Năm đó anh ấy là sinh viên đứng đầu một chuyên ngành trong trường em. Anh ấy rất dịu dàng, ga lăng và ân cần. Tuy mẹ anh ấy là giáo sư được đặc cách bổ nhiệm ở trường bọn em, nhưng anh ấy vô cùng khiêm tốn.”
“Anh ấy cũng không bao giờ nói dối em chuyện gì, những việc anh ấy đã hứa thì nhất định là sẽ làm…”
Cô còn chưa nói xong đã bị cắt ngang, Chu Hi Ngạn nâng cằm cô lên, Tưởng Kinh Hi bắt gặp ánh mắt nặng nề của anh.
Sự kiên nhẫn của Chu Hi Ngạn đã hoàn toàn biến mất, anh hơi híp mắt lại, nhìn cô đầy ẩn ý: “Nói xong chưa?”
Cô bất mãn cong môi: “Rõ ràng anh tự hỏi mà.”
Người đàn ông nhàn nhạt nhìn cô, dùng ngón tay nhéo vào má cô tạo thành một vệt đỏ mờ mờ, như là k1ch thích con ngươi của anh.
Sự chiếm hữu hiện lên rõ rệt, anh cúi xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô.
“Anh hỏi em cho nên em không ngại mà tâng bốc anh ta. Hửm? Em nghe lời tới vậy à?”
Mùi giấm chua thật nồng nặc làm sao…
Tưởng Kinh Hi bị anh hỏi á khẩu không trả lời được, nhưng nghĩ tới thứ mà mình đang mặc trên người, cô không có gan tiếp tục khiêu khích anh nữa, chỉ có thể tìm cách để thay đổi chủ đề.
Lúc này, cô chợt nhớ ra một chuyện quan trọng, tháo chuỗi hạt Phật châu trên cổ tay đưa cho anh.
Cô nghiêm túc nhìn anh nói: “Anh nên giữ lại đi. Cái này là mẹ anh để lại cho anh, quan trọng với anh như vậy, em không thể nhận được.”
Chu Hi Ngạn không trả lời, ánh mắt tĩnh lặng nhìn xuống chiếc vòng rồi lại ngẩng đầu nhìn cô.
Giọng anh trầm khàn nghiêm túc: “Nhưng em cũng rất quan trọng.”
Tưởng Kinh Hi nhìn vào đôi mắt sâu thẳm như màn đêm của anh, đây là lần đầu tiên anh bày tỏ lòng mình một cách thẳng thắn như vậy.
Chỉ những thứ quan trọng mới được trao cho những người quan trọng.
Trái tim cô nóng như lửa đốt, anh đối xử với cô tốt như vậy khiến Tưởng Kinh Hi không biết phải làm gì, đột nhiên có một sự thôi thúc muốn nói ra toàn bộ những chuyện bí mật mà mình đã kìm nén lâu nay.
Cô cầm ly rượu vang đỏ đã rót trên bàn lên uống một hơi cạn sạch, vì uống quá nhanh nên không tránh khỏi bị sặc.
Chu Hi Ngạn giơ tay vỗ vỗ lưng cô, trong mắt bất giác thoáng qua vẻ cưng chiều.
“Uống chậm thôi, em dễ say lắm.”
Anh quả thực không lừa cô, vừa uống xong ly này, Tưởng Kinh Hi đã cảm thấy toàn thân bắt đầu nóng bừng.
Cô muốn kể hết mọi chuyện về mình nên quay sang nhìn anh với đôi mắt sáng ngời, cảm thấy đầu óc mình có chút chuếnh choáng.
“Hình như em tìm được bố ruột của em rồi.”
Ánh mắt người đàn ông hơi ngưng lại, nhưng lại lặng lẽ giấu đi.
Tưởng Kinh Hi nhìn anh đầy mong chờ, hỏi: “Anh nghĩ ông ấy có muốn gặp em không?”
Ánh đèn trong phòng dịu nhẹ, trong mắt cô tràn đầy tia hy vọng, đây là lần đầu tiên Chu Hi Ngạn đối mặt với ánh mắt như vậy từ cô, nhất thời không biết phải làm sao.
Hiện thực nhất định sẽ khiến cô thất vọng, nhưng anh không muốn phá vỡ sự chờ đợi trong mắt cô vào lúc này.
Thấy anh hồi lâu không trả lời, hàng mi mảnh mai của cô khẽ run, tựa như như đã biết đáp án, nhanh chóng cụp xuống một cách thất vọng.
“Ông ấy sẽ không muốn gặp em, đúng không?”
Cô nắm chặt đầu ngón tay, lắc đầu liên tục, thấp giọng nói: “Ông ấy không thích em, ông ấy sẽ không thích em…”
Nhìn thấy vẻ mặt bất lực của cô, ánh mắt anh tối sầm lại, trong lồ ng ngực có chút cảm xúc gần như không thể khống chế.
“Anh Hoắc, em có thể nói cho anh biết thêm một bí mật khác không?”
Dường như đã lâu lắm rồi không nghe thấy cô gọi anh bằng danh xưng anh Hoắc, ánh mắt Chu Hi Ngạn dán chặt vào cô, trong mắt anh dâng lên những cảm xúc mơ hồ.
Anh đột nhiên nhớ tới đêm đó trên du thuyền, khi cô trốn ở một góc boong tàu ngẩng đầu nhìn anh, lúc đó đôi mắt cô cũng ướt át như vậy.
“Được.”
Cô say đến mức không thể nói năng rõ ràng, nhưng vẫn cố hết sức nói ra bí mật của mình một cách mạch lạc nhất.
“Kỳ thật… Kỳ thật lúc đầu em học đấu giá cũng không có lý tưởng cao siêu gì, em chỉ muốn càng nhiều người nhìn thấy em…”
Có thể nhờ cách này mà họ sẽ thấy được giá trị của cô, muốn tìm cô về lại.
Thay vì bị những người xung quanh lợi dụng, ruồng bỏ rồi phản bội.
Chu Hi Ngạn trầm mặc, trong lòng đột nhiên có một tia đau đớn khiến cho ánh mắt anh càng thêm thâm trầm.
Đôi mắt hạnh nhân trong sáng của người phụ nữ vẫn còn đọng nước, cô nhìn anh không chớp mắt.
“Anh Hoắc, tại sao anh lại thích em?”
Khi đã ngà ngà say, cô vẫn muốn hỏi một câu đã làm cô băn khoăn bấy lâu nay.
Trong chốc lát, căn phòng rơi vào im lặng.
Bông tuyết ngoài cửa sổ lặng lẽ rơi, trong căn phòng im ắng tới mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
Anh chậm chạp không trả lời, Tưởng Kinh Hi mất bình tĩnh lẩm bẩm: “Bỏ đi, không quan trọng…”
Đôi mắt đen láy ấy nhìn cô chăm chú như muốn tóm lấy trái tim cô.
Giọng nói trầm ấm từ tính lọt vào tai cô, anh nói: “Bởi vì em là Tưởng Kinh Hi.”
Có lẽ đến ngày sự thật được phơi bày, khi cô nhớ lại câu trả lời của anh đêm nay, chắc hẳn sẽ cảm thấy anh thực sự là một kẻ dối trá.
Anh không thể biện minh cho mình, nhưng đêm nay, anh không nói dối cô.
Sự chân thành trong cả cuộc đời anh đều dành hết cho cô rồi.
Yết hầu Chu Hi Ngạn di chuyển, đột nhiên thấp giọng hỏi: “Sinh nhật em có mong muốn gì không?”
Tưởng Kinh Hi hơi chóng mặt, không biết hôm nay là sinh nhật của ai, tại sao lại hỏi cô về mong muốn vào ngày sinh nhật mình.
Nhưng cô vẫn ngoan ngoãn đáp: “Em muốn ngắm hoa hồng.”
Nhìn tuyết đang rơi ngoài cửa sổ, cô bắt đầu không kìm được mà tưởng tượng, sau đó không biết nghĩ tới cái gì, hai mắt đột nhiên sáng lên, quay đầu nhìn anh.
“Em muốn ngắm hoa hồng trên núi tuyết.”
“Được.”
Chu Hi Ngạn cũng không nghĩ xem nguyện vọng của cô có khả thi hay không, bất kể cô muốn gì anh cũng sẽ đồng ý.
Anh trả lời ngắn gọn, dù có quy tắc cỡ nào thì giờ phút này cũng không còn giữ nổi nữa, bàn tay anh trượt dọc theo đường cong nhấp nhô như núi tuyết của cô, dưới lòng bàn tay là cảm giác mềm mại như đang nắm tuyết.
Anh hôn lên mắt cô, hôn lên tóc cô rồi thì thầm vào tai cô.
“Niệm Niệm thật quyến rũ.”
Cảm xúc trong lồ ng ngực hoàn toàn lan tràn, hốc mắt của Tưởng Kinh Hi đau nhức, cô cắn chặt môi, dựa sát vào lòng anh.
Đầu cô tựa vào vai anh, có thể nghe thấy tiếng tim đập nặng nề mà mạnh mẽ của anh, cảm nhận được đầu ngón tay khô nóng lướt qua xương quai xanh của mình, nhiệt độ cơ thể nóng như thiêu đốt, gần như khiến cô tan chảy.
Cho đến khi hơi thở của người đàn ông cũng trở nên nặng nề, bàn tay rộng lớn bất giác ôm lấy vòng eo mềm mại của cô, cách lớp vải mỏng manh bao chặt lấy cô.
Nhận ra xúc cảm dưới lòng bàn tay mịn màng đến không tì vết, Chu Hi Ngạn đã phát hiện ra điều bí ẩn dưới bộ đồ ngủ của cô.
Đôi mắt của người đàn ông đột nhiên tối đi, giọng nói cũng bất giác khàn khàn.
“Sao em lại mặc thế này?”
Ánh mắt và lời nói của anh quá nghiêm túc, Tưởng Kinh Hi xấu hổ đến mức không dám nhìn lên, khuôn mặt đỏ như muốn nhỏ máu.
“Họ chỉ mang đến loại này thôi, không trách em được…”
Không phải là cô cố ý mặc nó.
Tưởng Kinh Hi nghe thấy một tiếng cười khẽ trên đỉnh đầu, sau đó cô được anh bế lên đặt trên ghế sofa.
Sau lưng truyền tới xúc cảm mềm mại, tiếng áo sơ mi bị cọ xát, sống mũi cao thẳng của anh gần trong gang tấc.
Môi lưỡi ấm áp bịt kín các giác quan, hơi thở của anh bỗng chốc trở nên dồn dập.
Tưởng Kinh Hi nắm chặt vạt áo trước của anh, nhìn thấy đôi mắt anh dần dần nhuốm đầy d*c vọng, hình thành một cảm giác vô cùng mâu thuẫn với bộ vest và đôi giày da hiện tại của anh.
Dường như anh vẫn luôn như vậy, đầy mâu thuẫn, rõ ràng giỏi ngụy trang nhất nhưng ở trước mặt cô lại thể hiện cảm xúc rất chân thành.
Rõ ràng đã bị d*c vọng hun đúc nhưng hiện tại vẫn bình tĩnh giày vò cô.
Đúng lúc này, di động đặt trên sô pha lại vang lên phá vỡ bầu không khí mập mờ trong phòng.
Tưởng Kinh Hi khó khăn liếc nhìn màn hình, thấy lại là Tạ Tiêu gọi tới, theo bản năng căng thẳng nhìn người trước mặt.
Vẻ mặt của người đàn ông không thay đổi, anh nói: “Nhận máy đi.”
Tưởng Kinh Hi không hiểu sao Tạ Tiêu lại gọi cho cô nhiều cuộc như vậy, còn gọi đúng lúc này.
Lúc điện thoại được kết nối, Tưởng Kinh Hi cũng không thể nói thành lời, trái tim gần như nhảy ra khỏi lồ ng ngực, âm thanh môi lưỡi đan cài vào nhau nhanh chóng truyền vào ống nghe điện thoại.
Chỉ vỏn vẹn hai giây nhưng Chu Hi Ngạn đã thấy đủ, anh giơ tay cúp điện thoại, ngón tay thon dài lại nắm chặt cằm cô, dùng động tác khống chế tuyệt đối cướp đi hơi thở của cô.
Sợi ruy băng buộc chặt món quà được tháo ra, ngọn núi Phú Sĩ phủ đầy tuyết trắng cao chót vót chia làm hai nửa.
Cô như một nghệ sĩ run rẩy bước đi trên sợi dây thừng, chỉ cần không cẩn thận sẽ rơi mình xuống vực sâu. Lại giống như một con rối bị treo trên sợi dây, mọi giác quan đều bị sợi dây điều khiển, cô không thể nào khống chế được mình.
Đầu ngón tay của người điều khiển bật chiếc công tắc đang kiểm soát sợi dây đó lên, từng lớp bông tuyết bay phấp phới và tan ra trước chiếc quạt sàn.
Anh có thể làm mọi thứ một cách dễ dàng, trên việc này cũng vậy, ngay cả khi anh vẫn đang mặc quần áo chỉnh tề.
Giờ phút này, yết hầu của anh cũng chuyển động lên xuống không ngừng, nhìn cảnh tượng trước mắt, khóe mắt anh hơi đỏ lên vì kiềm chế quá mức.
Đầu ngón tay cô dùng sức bấu chặt, không kìm được nức nở gọi tên anh.
“Chu Hi Ngạn…”
Anh biết rõ còn hỏi, cố ý thả chậm động tác trên tay: “Sao vậy em?”
Tốc độ rơi của bông tuyết ngoài cửa sổ dần chậm lại, giọt nước trong suốt đọng trên mặt kính lung lay chực đổ, nếu cố ý dừng lại, giọt nước đó dù có làm thế nào cũng không thể rơi xuống.
Cô dối lòng đáp: “Em khó chịu…”
Người đàn ông vẫn giữ vẻ thong dong, xen lẫn chút mê hoặc.
“Khó chịu chỗ nào?”
Tưởng Kinh Hi không biết phải trả lời thế nào, cũng ngượng ngùng không dám nói ra, chỉ có thể cắn vai anh thút thít không ngừng.
Tiếng vải ren bị cọ xát vẫn tiếp tục vang lên, tốc độ tuyết tan bên ngoài cửa sổ nhanh hơn dự kiến.
Cô nghe thấy anh thấp giọng cười, sự rung động nhè nhẹ từ lồ ng ngực anh cũng truyền sang cho cô, mang đến chút gợi cảm khó hiểu.
Chu Hi Ngạn chậm rãi ma sát ngón tay ướt át, đôi môi mỏng khẽ hé mở.
“Yếu ớt.”