Buổi sáng, ánh mặt trời dịu nhẹ mang theo lượng vitamin D dồi dào đang bung lụa khắp nơi, ông Lâm thì hì hục đạp xe đưa đứa con gái rượu của mình đến trường.
“Bố, bố đạp nhanh lên đi!”
“Bố, muộn học mất...”
“Bố...”
Nghe được vài câu như vậy, đồng chí Lâm cũng đã hết kiên nhẫn, quay đầu ra sau hét lại với con gái:
“Im miệng! Mày dậy muộn thì chịu đi học muộn chứ có ai ép đâu! Còn nói câu nữa là xuống mà đi bộ nhá!”
Khánh không phục, mắt rưng rưng, bày ra vẻ mặt ngây thơ vô tội:
“Tại cái đồng hồ mà bố, hôm qua con mới lôi nha nghịch một tí, vô tình làm rơi, bên ngoài cũng không thấy hỏng hóc gì, thế mà báo thức lại sai! Tại nó đấy chứ!”
Ông Lâm lại tiếp tục nói:
“Thế sao mẹ vào gọi thì mày không dậy! Nằm ườn ra đấy, cũng chẳng phải hoàn toàn tại cái đồng hồ! Mày còn trách ai!”
Khánh dù biết mình sai nhưng vẫn bướng bỉnh:
“Nói chung là vẫn tại cái đồng hồ!”
“Nói câu nữa đi!” Bố cô nhóc đe dọa.
Cô nhóc vội vàng im miệng, bắt đầu đoán xem tên ngốc kia đã trực nhật hay chưa.
Minh đã quét xong nửa lớp, đợi mãi không thấy Khánh đến liền sốt ruột. Cô nhóc này làm gì mà đến muộn thế nhỉ, hay định trốn trực nhật! Ai... nên trực nhật nốt nửa lớp còn lại không nhỉ? Mình trực nhật thì đúng ý cô nhóc rồi, nhưng mà không làm, cứ cái đà này là trực nhật muộn mất, như thế sẽ bị cô giáo mắng. Nghĩ đến việc mình phải nhảy cóc là cậu liền xanh mặt.
Thôi kệ! Quét nửa lớp nữa cũng không sao! Để chút nữa Khánh đến thì bắt đền cô nhóc, bắt cô nhóc trực nhật vài lần tiếp theo vậy!
Nghĩ là làm, cậu nhanh chóng dọn dẹp, giặt giẻ lau bảng. Cậu dọn xong thì ngồi vào chỗ, chợt nhận ra mình chẳng có ai làm bạn. Nhìn xung quanh, mọi người đều chia thành từng tốp năm tốp ba trò chuyện rôm rả, chỉ là... trong số đó không có cậu, và cậu lại chẳng có can đảm đến làm quen.
Tủi thân ngồi một mình, Minh thấy nhớ, rất nhớ đám bạn trước kia, bọn họ rất là hợp nhau nha, một đám cùng ngồi trò chuyện xem có trò chơi điện tử nào mới ra mắt nè, có bộ phim nào mới nè,...
Còn đám nhóc này chỉ toàn nói mấy cái chuyện gì đó, như là hôm qua chúng nó bắt được bao nhiêu con ve, đập ảnh thì thằng nào thắng đậm, thằng nào thua trắng,... nghe chẳng hay tí nào!
Cậu vẫn thích trường cũ hơn! Sao bố mẹ lại bắt cậu chuyển về đây!
Đang suy nghĩ miên man các triết lý cao thâm cùng kinh nghiệm sống của mình trong suốt chín năm qua thì tiếng trống vang lên, báo hiệu bốn mươi lăm phút mệt mỏi đã đến, một bóng người nhanh như cắt chạy vào lớp, sau khi đặt mông vào chỗ ngồi của mình thì mới yên tâm thở hồng hộc. Ờ, chẳng ai khác mà chính là Khánh.
Minh thấy cô nhóc đến lớp, đầu tiên là ngớ người ra, sau đó đem hết thù mới – cô không trực nhật ngày hôm nay, cùng với hận cũ – sự việc cô ném sâu béo vào cậu trong giấc mơ đêm qua tính hết một lượt:
“Hôm nay cậu trốn trực nhật, bắt tớ phải làm hết! Cậu thật quá đáng!”
Khánh vừa đến cổng trường, thấy bác bảo vệ định đánh trống liền chạy như bay vào lớp mình trên tầng hai, thở còn chưa đủ đã phải nghe Minh léo nhéo bên tai, đang định cãi lại thì phát hiện ra mình sai thật, bèn cúi xuống, không cam lòng:
“Xin lỗi, tớ dậy muộn.”
Minh đã chuẩn bị sẵn tinh thần đấu khẩu với Khánh, bỗng thấy cô nói vậy lại lúng túng không biết trả lời ra sao. Cô nhóc này hôm nay ăn nhầm cái gì mà dịu dàng nữ tính thế, cậu nổi da gà rồi nè! Cậu thận trọng ngồi cạnh, nhìn cô với ánh mắt đề phòng, cứ như thể cậu mà bất cẩn một giây thôi là cô sẽ lập tức nhảy vào cắn cậu vậy.
Khánh tất nhiên nhận ra thái độ của anh bạn, lườm cậu một cái, nhỏ giọng chế giễu:
“Cậu cố ý ngồi xa tớ để đảm bảo an toàn tính mạng cho tớ hả? Cảm ơn cậu nha. Nhưng cậu có thể ngồi luôn xuống dưới sàn không? Như thế tớ mới yên tâm được.”
Sao mà Minh không hiểu cô nhóc đang cười mình cơ chứ, cậu hừ một tiếng. cũng chỉ dám thầm thì:
“Cậu thích thì xuống đó mà ngồi. Đã đi học muộn lại còn tỏ vẻ như bà hoàng! Xì! Hôm nay tớ trực nhật cả lớp đấy, cả lau bảng giặt giẻ cũng là tớ làm! Còn cậu thì chẳng làm gì cả, giờ lại ngồi đây cãi nhau với tớ! Mấy lần sau cậu phải trực nhật một mình!”
Khánh nghe vậy tất nhiên không đồng ý:
“Cậu nói lại xem! Cậu trực nhật một buổi mà bắt tớ trực nhật mấy buổi á? Còn lâu!”
“Nếu tớ mà không trực nhật hôm nay thì cô giáo sẽ bắt bàn mình trực nhật thêm mấy buổi nữa, tớ trực nhật giúp cả phần của cậu nên mới không bị phạt. Mẹ tớ bảo mười đồng tièn công không bằng một đồng tiền thưởng, tớ giúp cậu trực nhật thì tất nhiên cậu phải báo đáp gấp mười rồi!”
Minh đắc ý khoe tài văn hay chữ tốt của mình, lại thấy Khánh phì cười:
“Đồ ngu! Mười đồng tiền công không bằng một đồng tiền thưởng thì liên quan gì đến báo với chả đáp? Ha ha...”
“Cậu mới ngu ấy! Khánh mới là ngu!”
Đôi bạn nhỏ cứ thì thầm tranh cãi nhau như vậy cho đến khi cô giáo vào lớp. Một lúc sau Minh nhỏ bé mới phát hiện ra sự thật đau thương: Trong lớp cậu chỉ nói chuyện được với mỗi mình Khánh, đã thế còn toàn là cãi nhau, hu hu, chẳng lẽ cả lớp có mỗi Khánh là bạn cậu sao! Không được! Cứ kéo dài tình trạng này thật không phải cách hay, cậu nhất định phải năng động lên, nhất định phải kiếm được bạn mới!
Minh nắm chặt tay, ngọn lửa tình bạn đang hừng hực cháy!