Editor: Hari
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, Lâm Kiều đã ra khỏi giường.
Mở cửa ra, khí lạnh lập tức ập tới, cô chà xát cánh tay, trở về phòng mặc thêm một chiếc áo khoác mỏng.
A Vân đã sớm thức dậy, hôm nay cô bé bện một bím tóc, nhẹ nhàng thả bên bờ vai, thoạt nhìn rất ôn nhu.
Thấy Lâm Kiều, cô bé vẫy tay chào hỏi, mi mắt cong cong: "Chị Lâm Kiều, chào buổi sáng."
Phòng của Lục Chính Đông ở ngay cạnh phòng cô, khi đi qua, cô có liếc mắt nhìn, cửa phòng đóng chặt, chắc là đã ra khỏi phòng từ sớm rồi.
A Vân nói: "Anh Đông dậy rồi ạ, bữa sáng cũng sắp xong rồi, mọi người mau ra đây ăn đi."
Ba người ăn xong bữa sáng đơn giản, rồi cùng A Vân ra khỏi nhà.
Ngựa của A Vân là một con giống Ujumqin màu nâu. Giống ngựa này lỗ mũi lớn, đôi mắt sáng ngời, là giống ngựa điển hình ở vùng thảo nguyên. Cô bé ôn nhu sờ sờ đầu ngựa nâu, ngựa nâu cũng ngoan ngoãn khẽ hí một tiếng, như đang đáp lại.
Bên cạnh ngựa nâu cũng là một con giống Ujumqin, màu lông nhạt hơn một chút, hình dáng cũng cao lớn hơn một chút.
A Vân kéo ngựa nâu ra, cười cười xin lỗi hai người: "Thật ngại quá, vốn dĩ trong nhà còn có mấy con, nhưng cho chú mượn mất rồi, hai người cưỡi chung một con được không?"
Lâm Kiều phồng má gật gật đầu. Cô thực ra không thích cưỡi ngựa, hồi nhỏ đi thảo nguyên chơi cưỡi ngựa tạo thành bóng ma tâm lý, say đó ba mẹ cũng không bắt ép cô phải học cưỡi ngựa. Bởi vì khi quay phim cổ trang tránh không thoát được phải quay cảnh cưỡi ngựa, cho nên cô mới học.
Nhưng dù đã học được cưỡi ngựa, cô vẫn không thích cảm giác xóc nảy khi ngồi trêи lưng ngựa.
Hiện tại, nghĩ xem phải ngồi kiểu gì, cũng đã là một khó khăn.
Kiểu gì cũng là Lục Chính Đông cầm dây cương, cô vốn muốn ngồi ở phía sau, nhưng vì cô chưa nhìn thấy kỹ thuật cưỡi ngựa của Lục Chính Đông, cô sợ anh chọc điên ngựa thì toi.
Ngồi ở phía trước...... Tư thế này lại quá thân mật.
Lục Chính Đông quay đầu, trong lòng cũng đại khái đoán được cô đang rối rắm điều gì, vì thế mở miệng: "Ngồi phía trước đi."
Lâm Kiều còn muốn phản kháng một chút: "Nhưng......"
"Ngồi sau bị hất xuống dưới cũng đừng trách tôi."
Lâm Kiều lẩm bầm lầu bầu trèo lên ngựa: "Đó là do kỹ thuật cưỡi của anh không ra gì, sao lại không được trách anh."
Lục Chính Đông "xùy" một tiếng, rũ mắt: "Bám chặt."
Lâm Kiều ngượng ngùng "a" một tiếng: "Hung cái gì mà hung."
A Vân cưỡi ngựa rất nhanh, cô bé dẫn đầu đàn bò, còn hai người Lâm Kiều đi cuối cùng.
Lục Chính Đông dường như để ý thấy Lâm Kiều không quen cưỡi ngựa, cố tình thả chậm tốc độ.
Lâm Kiều ngồi trong ngực anh, kéo kéo tay áo anh, nhỏ giọng nói: "Không cần để ý đến tôi đâu, sắp bị tụt lại rồi."
Lục Chính Đông khẽ quát một tiếng, nắm chặt dây cương trong tay giật nhẹ, ngựa hí dài một tiếng, tăng tốc phi nhanh.
Cả người Lâm Kiều nhào vào trong ngực anh, bởi vì không khống chế được thân thể nên còn bị đập vào cằm Lục Chính Đông.
Lâm Kiều: "......"
Ô ô ô ô mất mặt quá, cô chưa từng cảm thấy bản thân vô dụng như lúc này.
Cú va chạm làm cho đầu óc cô ong ong lên, cảm thấy có chút áy náy với Lục Chính Đông, ngượng ngùng mấp máy môi, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn anh.
Anh hiển nhiên cũng bị đập không nhẹ, nhưng một tiếng hừ cũng không phát ra, chỉ có yết hầu lên xuống, dường như đang nhẫn nhịn.
Lâm Kiều có chút ngượng ngùng giơ tay, khẽ chạm vào chỗ vừa bị đập, thì thầm: "Anh bị đập có đau không?..."
Lục Chính Đông hơi nhíu mày, thấp giọng: "Đừng lộn xộn."
Sau đó, anh cầm lấy bàn tay kia của Lâm Kiều cùng nắm lấy dây cương.
Trêи mu bàn tay truyền đến độ ấm, đỉnh đầu cũng cảm thấy hô hấp của anh, Lâm Kiều cảm giác toàn thân đều đã bị Lục Chính Đông bao vây, cô thậm chí hoài nghi, trêи người cô tất cả đều là mùi hương của Lục Chính Đông.
Đồ xấu xa. Lâm Kiều mắng thầm trong lòng.
Anh ấy chắc chắn cố ý...... cố ý làm cho mình động tâm.
Cô còn lâu mới chịu thua nhé, thả thính thôi mà, cô cũng biết.
Lâm Kiều cố gắng để cho thanh âm của mình tự nhiên một chút, cô nghiêng đầu, tầm mắt cố ý không nhìn đến hai bàn tay đang tiếp xúc với nhau kia: "Này, Lục Chính Đông, anh thực ra cũng đẹp trai đấy chứ."
Sau đó, cô chậm rãi nâng bàn tay không bị nắm, nhẹ nhàng chọc chọc mu bàn tay của Lục Chính Đông: "... Tay này nữa."
Lục Chính Đông không nói gì.
Chỉ yên lặng nắm lấy bàn tay kia.
Sau đó, anh như lơ đãng cúi đầu, nhẹ nhàng cọ cọ trêи tóc Lâm Kiều.
Thời gian mấy phút này dường như rất dài rất dài, cho đến khi dừng lại, Lâm Kiều vẫn còn đang yên lặng tức giận bản thân.
Hừ, anh được lắm...... Không đúng, từ lúc nào anh ấy biến thành như vậy.
Ô ô ô, cảm giác như mình hoàn toàn không được lợi gì, anh ấy vừa được khen, mặc dù mình cũng chỉ khen đểu, lại còn được ăn đậu hũ của mình, mình quá thiệt thòi rồi.
Thiệt lớn rồi.
Người đang lúc giận dỗi không nên đưa ra quyết định, bởi vì đầu óc đang loạn, khả năng càng làm càng sai. Ví dụ như lúc này.
Lâm Kiều cảm thấy mình không thể ăn thiệt thòi một cách vô ích, vì thế lầm bầm lầu bầu đá trái đá phải đi tìm Lục Chính Đông.
Cô bất mãn nói: "Này, người phía trước kia."
Lục Chính Đông xoay người, ánh mắt thâm trầm dừng trêи người cô, lẳng lặng chờ cô nói câu tiếp theo.
Lâm Kiều dưới ánh mắt chăm chú của anh bỗng dưng đỏ mặt, cô ấp úng nói: "Nơi này quá rộng, tôi sợ anh đi lạc."
Lục Chính Đông: "?"
Lâm Kiều đúng lý hợp tình: "Cho nên anh phải nắm lấy tay tôi."
Lục Chính Đông không nghĩ tới cô sẽ nói tới chuyện này, cười khẽ một tiếng: "Tôi sẽ không đi lạc."
Nhưng anh vẫn duỗi tay nắm lấy tay Lâm Kiều, nhàn nhạt nói một câu: "Tôi sợ em đi lạc."
Đầu óc Lâm Kiều bây giờ đã loạn thành một đoàn, cô ngây ngốc đứng tại chỗ, bị Lục Chính Đông kéo về phía trước, cô mới vội vàng phản ứng lại đi theo, tầm mắt dừng ở hai bàn tay đang nắm lấy nhau kia.
Cô cảm thấy nước này của mình lại đi sai rồi, nhưng trung khu thần kinh trong đầu cô vẫn chưa phục hồi lại. Bàn tay đang được nắm chặt có chút ẩm ướt, nóng nóng. Cô phản xạ có điều kiện bĩu bĩu môi, những chi tiết chưa kịp nghĩ đều hóa thành này một tiếng kháng nghị nhỏ tràn đầy ủy khuất: "Tôi còn lâu mới đi lạc."
Lục Chính Đông không nói chuyện, chỉ nhẹ nhàng ấn ấn mu bàn tay cô.
Lâm Kiều lập tức hung dữ nói: "Anh là đồ trẻ con!"
Lục Chính Đông câu môi: "Tại sao?"
Lâm Kiều bất mãn bĩu môi: "Bởi vì trẻ con mới có thể đi lạc."
A Vân ở phía trước đàn bò vẫy vẫy tay với bọn họ.
Lục Chính Đông rũ mắt, nhẹ nhàng kéo tay Lâm Kiều: "Đi thôi, cô nhóc."
Rất nhanh đã tới chạng vạng.
Lâm Kiều trở về nhà, mới chậm rãi phục hồi lại tinh thần.
A Vân gõ cửa hỏi cô muốn ăn gì.
Lâm Kiều không thể để một cô bé mới mười mấy tuổi chăm sóc mình, cô vốn muốn ra giúp cô bé cùng nhau làm, nhưng...
Nghĩ đến những chuyện xảy ra hôm nay, cô hoàn toàn không muốn bước ra khỏi cửa phòng một bước.
Thật sự là...... quá mất mặt.
Quá mất mặt quá mất mặt quá mất mặt.
Vẻ mặt Lâm Kiều như đưa đám, giương nanh múa vuốt.
Không đúng, tại sao lại như vậy.
Cô cảm thấy hôm nay cô giống như bị thứ gì nhập vào vậy, nghĩ lại mỗi câu mình nói ra đều hận không thể xuyên trở lại bổ đầu mình ra xem nó chứa cái gì.
Cô không dám ngẩng đầu lên nữa, ô ô ô ô ô ô, truyện cổ tích đều là gạt người.
Cô mở cửa sổ, muốn gió lạnh thổi cho tỉnh táo.
Nhưng, lại lập tức đập vào một đôi mắt.
Thần sắc của Lục Chính khó phân biệt, đang đứng ở ngoài cửa sổ, trông thấy cô, anh nhàn nhạt nói một câu: "Thân thể không thoải mái sao?"
Lâm Kiều nhớ tới cô vừa kiếm một cái cớ với A Vân, định gạt cho qua: "Đúng... Sao vậy?"
"Em lại đây."
Trải qua chiến dịch thất bại ê chề hôm nay, bây giờ mỗi một bước đi Lâm Kiều đều phải nâng cao cảnh giác: "Anh muốn làm gì?"
"Tôi kiểm tra nhiệt độ."
Lâm Kiều bất mãn "a" một tiếng, cô rũ mắt, tự mình giơ tay lên kiểm tra nhiệt độ trêи trán: "Không phát sốt a."
Lục Chính Đông bất đắc dĩ: "Tự em làm sao mà kiểm tra được."
Lâm Kiều chậm rãi gật gật đầu: "Vậy à."
Tròng mắt cô xoay chuyển, hừ hừ mấy tiếng: "Vậy anh dịch lại đây."
Lục Chính Đông làm theo.
Lâm Kiều bất mãn, tiếp tục chỉ huy: "Cúi xuống một chút. Được rồi, ở độ cao này đi."
Sau đó cô tiến lên, ra vẻ không thèm để ý nói: "Là anh muốn kiểm tra nha."
Lục Chính Đông không nghi ngờ gì, giơ tay lên kiểm tra nhiệt độ trêи trán cô, nhưng bị Lâm Kiều chặn lại.
Cô lắc đầu: "Như vậy, không chuẩn." Sau đó, cô giảo hoạt cười: "Như này mới được."
Đôi tay cô ôm lấy hai bên thái dương của anh, cô cảm giác được thân thể của Lục Chính Đông trong nháy mắt cứng đờ, nhưng cô không dừng lại, mà vẫn chậm rãi tiến lên phía trước.
Cuối cùng, trán chạm trán.
Hô hấp của cô phả trêи mặt anh, cô nhìn thẳng vào mắt anh, chậm rãi nói: "...... Như này mới chuẩn."
Rốt cuộc hòa được một ván.
Cô thở phào một hơi.
Sau khi rửa mặt, Lâm Kiều nằm trêи giường, bắt đầu nghĩ lại hành động mấy ngày nay của mình.
Nghĩ không ra kết quả gì, cô quyết định gọi điện cho Trần Vĩ.
Phía Trần Vĩ rất ầm ĩ: "Đại tiểu thư, bây giờ mới được mấy ngày chứ, em nhớ nhà rồi à?"
Lâm Kiều: "Cho nên yêu sẽ biến mất đúng không?"
Trần Vĩ: "???"
Chị nói: "Nói tiếng người...?"
Lâm Kiều: "Xin lỗi. Câu này là ở trong phim "Cuộc đời của Thông Tử bị ghét bỏ", chị đã xem bộ này chưa?"
Trần Vĩ nhất thời không bắt được sóng của cô nào: "Hình như xem rồi...... Làm sao vậy?"
Lâm Kiều mặt không biểu tình: "Em cảm thấy em lúc này giống như Thông Tử, là nhân vật trong một bộ hài kịch."
Trần Vĩ vẫn không bắt được sóng của cô nàng: "Bộ điện ảnh này không phải bi kịch à?" Hay là chị nhớ nhầm.
Lâm Kiều lại nói: "Vậy chị có biết tại sao Thông Tử luôn luôn dùng bút màu viết lại những lời này không?"
Trần Vĩ trầm mặc một lát, thành thực nói: "Không biết. Nhưng chị biết em mắc trung nhị bệnh rồi." (ý là dùng ngôn ngữ riêng của bản thân, nói không ai hiểu)
"Bởi vì cô ấy từ nhỏ sinh ra trong một gia đình bất hạnh, cô ấy thiếu tình thương của ba, không được quan tâm, ở trong hoàn cảnh như vậy, cô dần dần phải dùng cách để cho mọi người cười nhạo để nhận được sự chú ý. Trong mấy mối tình của cô sau này, cô đều ở thế yếu. Cô cảm thấy cô không ngừng phải lấy lòng bạn trai, vì bạn trai mà trả giá, bạn trai cô mới có thể ở bên cô." Lâm Kiều đề cao âm lượng: "Cho nên bộ phim này nói cho chúng ta biết điều gì"
Trần Vĩ: "Không nên yêu đương......?"
"Sai!" Lâm Kiều lớn tiếng nói: "Đàn ông đều là phân chó!"
Trần Vĩ: "???"
Lâm Kiều cảm thấy mỹ mãn cúp điện thoại.
Không sai, đàn ông đều là phân chó, Lục Chính Đông cũng vậy.
Cô không thể!
...... Không thể động tâm thêm một lần nữa