Editor: Hari
Bộ phim này tên là "Thận độc" (thận trọng và cô độc), khi nhận kịch bản Trần Vĩ có tìm hiểu tình huống một chút, nhưng những câu trả lời nhận được đều tương đối mơ hồ.
Trong đó vấn đề ai sẽ đóng nam chính, đạo diễn Lâm lúc ấy cũng chỉ vuốt cằm lắc lắc đầu: "Còn đang chọn người thích hợp."
Vì thế, Trần Vĩ thành khẩn trả lời cô: "Chị thực sự không biết cậu ta sẽ đến. Khả năng cũng là tới casting đi? Nam chính?"
Nhìn biểu tình của Lâm Kiều không đoán được cô đang nghĩ gì.
Trần Vĩ giữ chặt cô, ho khan hai tiếng: "Thật sự không phải chị cố ý đâu, nếu mà chị biết cậu ta tới thì chị đã giúp em cự tuyệt rồi...... Nhưng em tới cũng đã tới rồi, không đến nỗi chỉ vì cậu ta mà bỏ qua cơ hội này chứ. Lại nói," chị mặt không đổi sắc, tim không đập nhanh, mặt dày nói, "Lục Chính Đông cũng đâu nhất định sẽ qua được vòng casting, biết đâu đạo diễn không thích cậu ta, không chọn cậu ta thì sao, đúng không?"
Lâm Kiều cạn lời.
Cô nói: "Chị nghĩ em bị ngốc à?" Nhưng nhìn thấy anh làm tâm tình của cô lập tức tụt dốc, hơn nữa cô cũng không hứng thú lắm với kịch bản này.
Lâm Kiều không ngốc, cô nghe ra lời của Lục Chính Đông hôm đó có ẩn ý, nhưng cô không muốn cân nhắc hàm nghĩa phía sau là gì, ít nhất, hiện tại cô không muốn.
Lần casting này diễn ra rất thuận lợi, đạo diễn Lâm rất vừa lòng gương mặt của cô, dù sao nhân vật trong phim cũng là một bình hoa, cũng chẳng cần cô phải phô bày diễn xuất gì, chỉ cần lộ mặt ra là được.
Casting trước cô là một người mới. Lâm Kiều cũng khá quen thuộc với gương mặt này, bởi vì đó là hình mẫu cô yêu thích, kiểu đáng yêu.
Diễn viên đó tên là Lữ Mỹ Hàm, rất tự nhiên, vừa gặp mặt đã cùng cô chào hỏi: "Hello, người đẹp."
Tâm trạng Lâm Kiều vẫn còn rất kém, cô khoanh tay, lạnh lùng gật đầu coi như chào hỏi.
Cô gái nhỏ cũng không từ bỏ, không có chuyện gì cũng kiếm chuyện ra để nói, cô nàng chớp chớp mắt: "Cô cũng tới casting sao?"
Đứng ở đây, không phải đến casting thì còn làm cái gì nữa? Lâm Kiều có chút cạn lời, nhướng mày: "Cô nói thử xem?"
"Ồ," có lẽ Mỹ Hàm cũng cảm thấy có chút xấu hổ, làm động tác lau mồ hôi, "Bởi vì tôi nghe nói cô chưa bao giờ nhận phim điện ảnh. Cho nên có chút tò mò thôi...... Tôi lại tưởng cô đi cùng ai đến đây casting."
Lâm Kiều mỉm cười: "Đi cùng ai?"
Mỹ Hàm bật cười: "Đương nhiên là Lục Chính Đông rồi." Cô nàng tiến sát vào tai cô, nhỏ giọng nói, "Mọi người đều đang đồn đại hai người đang yêu đương đó."
Lâm Kiều khí định thần nhàn: "Bạn nhỏ à, người có tin đồn tình cảm với tôi nhiều lắm, đừng có ngây thơ như vậy, nghe thấy gì cũng tin là thật."
Cô nàng ảo não "ồ" một tiếng: "Có phải tôi đã nói sai gì rồi không, cảm giác như cô không được vui?"
Cô nàng lại mở miệng thăm dò: "Vậy là hai người đang cãi nhau à?"
Lâm Kiều liếc mắt, không để ý đến cô nàng nữa.
Cô gái nhỏ lại tiếp tục độc thoại: "Tôi đã từng hợp tác với anh Đông, cảm thấy anh ấy là người khá dễ gần. Tuy có chút lạnh lùng, nhưng đối xử với người khác rất chân thành. Tuy là nửa đường mới chuyển qua giới này nhưng diễn xuất của anh ấy quả thực không chê vào đâu được, tôi cực kỳ hâm mộ anh ấy." Nói đến đây, Mỹ Hàm nghịch ngợm le lưỡi với Lâm Kiều.
Dù sao cũng là một tiểu cô nương, Lâm Kiều không nhẫn tâm chặn lại màn độc thoại của cô nàng. Nhưng cô nàng nói một câu, thì Lâm Kiều ở trong lòng khinh thường cười nhạo một tiếng, đến khi nghe hết được đoạn độc thoại này, cô cũng muốn nôn hết bữa trưa hôm nay ra.
Cạn lời, không còn lời gì để nói.
Cô gật gật đầu cho có lệ, không muốn tiếp tục câu chuyện với cô nàng nữa.
Nhưng Mỹ Hàm dường như không cảm giác được sự cự tuyệt của cô, xoay người qua đây tiếp tục ríu rít: "Cô biết tại sao anh Đông hôm nay lại đến casting không?"
Lâm Kiều thành thật trả lời: "Không muốn biết."
Tiểu cô nương không quan tâm câu trả lời của cô, có chút đắc ý liếc mắt nhìn cô: "Tôi biết đấy. Bởi vì nhà đầu tư của bộ phim này là tập đoàn Trình gia, nghe nói con gái nhà họ là fan trung thành của Lục Chính Đông, đang theo đuổi Lục Chính Đông. Bộ phim này chính là do cô ấy đo ly đóng giày cho Lục Chính Đông."
Lâm Kiều: "......"
Cô nói: "Đang theo đuổi Lục Chính Đông mà còn để anh ta đến casting à?" Trực tiếp điều động nội bộ không phải xong luôn sao.
Mỹ Hàm có chút không vui: "Vậy là cô không hiểu rồi. Anh Đông của chúng tôi như vậy gọi là có cốt khí, anh ấy có thực lực này, tại sao phải ăn cơm mềm của người khác?"
Lâm Kiều: "?"
Cô hướng cô nàng ôm quyền, chân thành nói: "Vẫn là ngài hiểu nhiều biết rộng."
Lâm Kiều sau khi casting xong đi ra, trùng hợp đụng phải Lục Chính Đông đi từ một hướng khác tới.
Hai người đối mắt, Lâm Kiều lập tức chán ghét nhìn anh lắc lắc đầu, mấp máy miệng nói không phát ra tiếng: "Đồ, ăn, cơm, mềm."
Lục Chính Đông: "?"
Anh hỏi trợ lý bên cạnh: "Cô ấy nói gì vậy?"
Trợ lý ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lục Chính Đông, rôi lại nhanh chóng cúi đầu, có chút xấu hổ nói: "Hình như cô ấy nói anh...... là đồ ăn cơm mềm."
Khi Lâm Kiều trở về, Trần Vĩ đã đi rồi.
Đang ngồi trong xe là Tiểu Đổng, khi cậu ta vừa thấy Lâm Kiều lập tức chân chó chạy đến chào hỏi.
Nào ngờ Lâm Kiều nhìn thấy cậu lại chán ghét nhíu mi: "Đám đàn ông con trai mấy người đều như vậy hả?"
"?" Tiểu Đổng ủy khuất, "Em lại làm gì chọc cho chị không vui à?"
Lâm Kiều cười lạnh một tiếng: "Thu lại bộ dáng chân chó của cậu đi, nhìn mà ghê tởm."
Tiểu đổng: "......"
Cậu thật khổ sở, thật ủy khuất, cậu không muốn làm nữa, cậu muốn từ chức!
"Dừng lại làm gì đấy?"
Tiểu Đổng u oán quay đầu lại: "Chị mắng em ô ô ô, em không làm nữa!"
"Ồ," Lâm Kiều gật đầu, "Ngài đi thong thả, cửa ra bên kia."
"Không thèm níu giữ một chút sao?" Tiểu Đổng không thể tin nổi.
Lâm Kiều không kiên nhẫn gõ gõ cửa kính.
Tiểu Đổng không nhận được câu trả lời, khóc chít chít khởi động xe.
Hu hu. Làm nô ɭệ thật vất vả.
Chỗ bọn họ đến là một tiệm cafe mèo, bên cạnh tiệm xây một bệnh viện thú cưng.
Thời gian quay tập tiếp theo của gameshow là chủ nhật tuần sau, còn mười ngày nữa.
Lâm Kiều lấy được tin tức từ tổ đạo diễn, tập tiếp theo sẽ là nơi làm việc, tổ đạo diễn sẽ căn cứ những công việc mà mọi người muốn làm, sau đó sắp xếp thực tập ở những địa điểm khác nhau. Lâm Kiều muốn làm thú y, nhưng nghề nghiệp này liên quan đến sinh mệnh, gameshow dù sao cũng là gameshow, tổ đạo diễn không thể nào thật sự sắp xếp cho cô đi làm bác sĩ thực tập, cô mấy ngày nay đều đang quan sát mọi người làm việc.
Lâm Kiều hiểu rồi, đây là muốn cô đi làm mấy việc lặt vặt.
Nhưng, cô rất vui.
Ở cùng với động vật còn tốt hơn ở cùng với con người nhiều, động vật đều rất đáng yêu a, thích là thích, mà ghét là ghét, không giống người nào đó.
À không. Lâm Kiều mỉm cười, không giống kẻ ăn cơm mềm nào đó.
Tiệm cafe mèo này là do bạn cấp của cô mở, cũng không tính là cô ấy mở —— Lâm Kiều kỳ thật cũng có thể coi là chủ tiệm, cô cũng đầu tư.
Tiệm cafe mèo này đối với những người khách tới đây là một nơi để thả lỏng, nghỉ ngơi. Nhưng đối với mèo, theo một ý nghĩa nào đó, cũng không phải là chuyện tốt.
Ban đầu mở tiệm này, cũng không phải để phục vụ khách. Chính xác hơn là để chăm sóc những con mèo lang thang.
Nhóm hồi cấp của bọn họ, người nào cũng là con cháu nhà giàu, cũng không thiếu tiền.
Thứ bọn họ thiếu là thời gian.
Giúp đỡ những con mèo lang thang, là việc tiện tay lúc nào cũng có thể làm, nhưng những vấn đề sau đó, lại là việc cần phải phải có thời gian và tinh lực.
Cho nên, bọn họ nhặt những con mèo lang thang về chăm sóc cẩn thận, triệt sản, sau đó đưa đến tiệm cafe mèo này.
Nếu có vị khách nào yêu quý mèo, sao khi kiểm tra chọn lựa, khách hàng có thể miễn phí nhận mèo về nuôi.
Đây cũng coi như bọn họ có thể vì những con mèo lang thang không nhà để về giúp đỡ một phần sức lực.
Lâm Kiều ngồi ở đó một lúc, thuận tiện ôn chuyện với bạn học cũ.
Tiệm trưởng quản lý tiệm tên là Từ Dương, tiệm này cũng chủ yếu là do cô nàng bỏ công bỏ sức.
Cô nàng thấy Lâm Kiều, vui vẻ lao tới muốn ôm một cái: "Hi, Tiểu Kiều Kiều của tôi."
Lâm Kiều đứng yên ở cách đó không xa, trêи dưới đánh giá cô nàng.
Từ Dương người này, người cũng như tên.
Không chỉ bề ngoài đáng yêu, tính cách cũng đáng yêu, được cả lớp gọi là "mặt trời nhỏ", cũng là bạn cùng bàn của Lâm Kiều hồi cấp .
Đánh giá xong Từ Dương, Lâm Kiều vừa lòng gật gật đầu.
Đây mới là kiểu con gái đáng yêu mà cô thích.
Cái gì mà Mỹ Hàm gì gì kia?
Hoàn toàn là showbiz mắt bị mù.
Thời gian một tuần trôi qua thật nhanh, lúc Lâm Kiều không có việc gì đều tới tiệm cafe mèo lượn lờ. Sau một tuần ở cùng với đám mèo cao ngạo, đáng yêu giống cô, những tâm trạng không tốt của cô cũng đã giảm đi rất nhiều.
Thời gian này cô và Trần Vĩ thương lượng kế hoạch kế tiếp, một trong những vấn đề chính là cô có tham gia "Thận độc" hay không.
Sau khi casting, Trần Vĩ có hỏi ý kiến của Lâm Kiều.
Lâm Kiều lúc ấy cười cười trả lời chị: "Diễn a, sao lại không diễn chứ?"
Không diễn thì làm sao có thể nhục nhã kẻ ăn cơm mềm kia một phen chứ.
Trải qua mấy ngày tu dưỡng, cô đã nghĩ ra được rất nhiều cách phản kϊƈɦ, đến mức nhìn bầu trời Bắc Kinh lúc này cũng cảm thấy xanh hơn rất nhiều.
Trần Vĩ cười nhạo: "Em bây giờ không khác gì một con mèo hình người."
Lâm Kiều: "Thế à?" Cô lười biếng nói, "Gần đây em còn niệm Tâm Kinh."
Trần Vĩ kinh ngạc: "Em định làm gì?"
"Để đề phòng không bị kẻ ăn cơm mềm kia chọc tức chết a." Cô cười tủm tỉm, "Em bây giờ, tâm như nước lặng."
Cô nhàn nhã giơ lên một bàn tay: "Không có khó khăn gì có thể làm cho em gục ngã."
Một giờ sau, Lâm Kiều quyết định thu hồi lời này.
Tổ đạo diễn đối với kế hoạch của bọn họ cực kỳ vừa lòng, còn đặc biệt phỏng vấn cảm thụ của mỗi người.
Lâm Kiều nghiến răng nghiến lợi: "Là mấy kẻ không giống người."
Tập tiếp theo của gameshow tuy là nói về nơi làm việc, nhưng quay chủ yếu vẫn là cảnh tượng cặp đôi ở nhà trọ sau một ngày làm việc.
Điều này có nghĩa là, Lâm Kiều không thể ngủ ở ký túc xá nữ, mà phải ở cùng một nhà với Lục Chính Đông.
Cô ý kiến: "Nhà thuê còn phải phòng ngủ, một phòng khách?" Buồn cười.
"Đúng vậy." Tiểu Đổng ở bên cạnh gật gật đầu, "Bình thường một phòng ngủ một phòng khách đã khó khăn lắm rồi, hay chị đề xuất với tổ đạo diễn, để chị với anh Đông ngủ chung một phòng?"
Lâm Kiều mỉm cười: "Cậu," cô chỉ Tiểu Đổng, "Đến từ đâu thì cút về đấy đi, đừng ở đây ngứa mắt tôi."
Đạo diễn còn đặc biệt giải thích về nhóm của Lâm Kiều.
"Nghề nghiệp mà Lục Chính Đông muốn trải nghiệm là nghề nghiệp hiện tại của cậu ta... diễn viên, bởi vì liên quan đến nhiều phương diện, cho nên tổ chương trình quyết định để cậu ta và Lâm Kiều cùng trải nghiệm công việc mà Lâm Kiều muốn trải nghiệm."
Đồ gia hỏa.
Bây giờ không chỉ buổi tối phải ở cùng nhau, ban ngày cũng phải ở cùng nhau đúng không, là ý này đúng không?
Lâm Kiều hít một hơi thật sau, bắt đầu niệm "Tâm kinh".