Editor: Hari
Buổi tối hôm nay Lâm Kiều rất vui.
Cô với Lâm Kỳ nói đủ những chuyện trêи trời dưới đất, nói mãi không hết chuyện. Khi chuẩn bị chia tay, cô còn bảo Lâm Kỳ đến phòng mình ngồi chơi một lát.
Lâm Kỳ vẫy vẫy tay: “Mau vào nghỉ ngơi đi, hôm nay muộn quá rồi, tôi không quấy rầy cậu nữa.” Cậu cong cong khóe miệng, "Tôi cũng đâu phải ngày mai đã đi luôn, còn ở đây với cậu một thời gian dài nữa.”
Lâm Kiều cũng có chút uể oải: “Vậy cũng được.”
Cô đang định đi vào, lại thấy Lâm Kỳ gọi cô lại, cô xoay người, nghi hoặc “A?” một tiếng.
Lâm Kỳ thử thăm dò: "Gần đây cậu…… có phải đã chịu ủy khuất gì không?”
Lâm Kiều không hiểu, nhăn nhăn mũi, ngơ ngác trả lời: “Không có a…… ủy khuất gì đâu.”
Lâm Kỳ cười cười: “Không có thì tốt, tôi nghe thấy ít tin đồn bảo cậu ở trong đoàn phim cãi cọ với ai hăng lắm, hình như là Lục Chính Đông thì phải?” Cậu sờ sờ mũi, "Tôi đã xem qua phim anh ta đóng rồi.”
Lâm Kiều chợt hiểu: “À cậu nói anh ấy à.” Cô nhớ tới chuyện ngày hôm nay, có chút bực bội túm túm tóc, bĩu môi, “Ai dám khi dễ tôi chứ, cũng chỉ có một mình anh ấy. Haiz, chuyện này cậu cũng không cần lo lắng, hai người bọn tôi cũng không có gì.”
Lâm Kỳ gật gật đầu: "Vậy được, cậu mau đi ngủ đi. Ngủ ngon.”
Lâm Kiều lúc này mới mỉm cười, chớp chớp mắt: “Ngủ ngon nha, Lâm tiểu nhị.”Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Kỳ còn đặc biệt mang bữa sáng tới.
Lâm Kiều tự nhiên nhận lấy. Cô lấy bánh bao bên trong túi cắn một miếng, hỏi: "Hôm nay cậu muốn làm gì?”
Lâm Kỳ đút tay trong túi quần: "Hôm nay tôi không có việc gì cả.”
Lâm Kiều chậm rì rì “ồ” một tiếng: “Vậy cậu tự tìm việc làm đi, nhưng không được tới xem tôi đóng phim.”
Lâm Kỳ huýt sáo: “Làm sao, cậu xấu hổ hả?”
Lâm Kiều mắt trợn trắng, cô không trả lời, chỉ nói: "Tôi không muốn cậu nhìn thấy diễn xuất rách nát của tôi, xin đừng làm phiền, cảm ơn.”
Cô sờ sờ mũi, tiễn Lâm Kỳ rời đi.
Hôm nay có vài cảnh diễn với Lục Chính Đông, cô sợ cậu nhận ra gì đó, tên nhóc này, khó xử lý lắm.
Cô lại nghĩ đến mình đang muốn tìm Lục Chính Đông nói chuyện, có chút bực bội cắn một miếng bánh bao. Vốn nghĩ mấy ngày nay cần giải quyết vụ này, nhưng thật trùng hợp, Lâm Kỳ tới, cô cũng không còn tâm trí nghĩ đến nó nữa, thôi để sau đi, chờ Lâm Kỳ đi rồi tính.
Cảnh diễn hôm nay rất quan trọng.
Dương Linh phát hiện ra bí mật thân thế của mình, đau khổ muốn chết, nàng muốn đi tìm sư phụ, muốn hỏi có phải hắn hại chết phụ mẫu của mình hay không.
Tô Trường Ca đã sớm đoán được sẽ có ngày này, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng không nghĩ tới, ngày này sẽ đến nhanh như vậy.
Hắn nhìn thiếu nữ trước mặt đang thập phần thống khổ, tiểu đồ đệ ngày thường vẫn luôn chạy quanh hắn ríu ra ríu rít. Nàng chân trần chạy vào trong điện, quần áo xộc xệch, đôi mắt vẫn luôn sáng lấp lánh hiện tại đều là bi thương, đáy mắt tràn ngập cầu xin.
Hắn biết nàng muốn nghe điều gì, nhưng hắn lại không thể phản bác.
Tim hắn đang ẩn ẩn đau, giống như bị người nắm chặt, vừa đau đớn vừa chua xót.
Sự cầu xin trong mắt Dương Linh dần dần tan biến.
Nàng lắc đầu lui lại phía sau hai bước, cắn răng, nắm tay chậm rãi nắm chặt, ánh mắt nàng nhìn hắn dần dần trở thành chán ghét, xoay người chạy đi.
Tô Trường Ca ngự kiếm chặn trước người nàng, hắn không để tâm động tác giãy dụa của người con gái trong lồng ngực, giơ tay đập mạnh vào sau gáy nàng. Sau đó, hắn đỡ tiểu đồ đệ vì ngất xỉu mà mềm oặt ngã dưới đất ôm vào ngực mang đi.
Hắn đứng trong tuyết bay đầy trời.
Hắn nhìn tiểu đồ đệ thật lâu, thật sâu, sau đó nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi nàng.
Buổi quay phim hôm nay quay rất thuận lợi.
Lâm Kiều lại có chút ngẩn người, cô ngồi yên trêи ghế trong phòng nghỉ, trong tay cầm quyển kịch bản cô đã xem trăm nghìn lần.
…… Không có cảnh này.
Trong phim, không có nụ hôn này.
Lâm Kiều đã ngơ ngác ngồi một lúc lâu.
Cô không hiểu, Lục Chính Đông có ý gì.
Lúc quay cô làm theo kịch bản, ngã vào lồng ngực của Lục Chính Đông.
Lồng ngực anh rất cứng, nhưng vòng ôm lại cực kỳ ấm áp. Lâm Kiều nhắm mắt lại, không nhịn được mà nghĩ lung tung, cô biết, đang quay phim mà không tập trung như vậy là không tốt, nhưng cô…… không khống chế được.
Không ổn, cứ như này không ổn chút nào.
Trước đây Lâm Kiều nghĩ rằng diễn một cái xác nằm yên một chỗ là dễ nhất, nhưng bây giờ nằm yên sao lại khó chịu như vậy, chỗ da thịt tiếp xúc với anh, chậm rãi nóng lên, dường như đã sắp thiêu chín cô.
Cô cảm thấy rất khó chịu, mình chắc phải nằm mấy phút rồi, sao đạo diễn còn chưa hô cut? Cô muốn hé mắt ra nhìn một chút tình huống, nhưng tầm mắt còn chưa sáng nổi một giây, đã bị bóng tối bao trùm.
Giây tiếp theo, môi cô được bao phủ bởi một thứ ấm áp.