Editor: Hari
Cảnh quay này cuối cùng làm thế nào để kết thúc càng được mọi người ồn ào truyền khắp nơi.
Có người nói Lục Chính Đông nhìn không nổi nữa, âm thầm nhờ đạo diễn hạ thấp yêu cầu xuống.
Còn có người nói là hai người bọn họ lén luyện tập với nhau từ lâu, sớm đã từ hận hóa yêu rồi.
Tóm lại, đủ các phiên bản.
Chỉ có Lâm Kiều biết, thực sự là Lục Chính Đông nhìn không nổi nên âm thầm thúc đẩy một tay.
Ầm ĩ của ngày hôm trước sớm đã làm cho Lâm Kiều lửa giận công tâm, ngày hôm sau vừa nhìn thấy Lục Chính Đông, cô hung tợn trừng mắt.
Sắc mặt hai người đều rất khó coi.
Môi Lâm Kiều vẫn còn cảm thấy đau, đội quay phim đang chuẩn bị cho cảnh quay, cô nghiêng người chống tay, lạnh lùng nhìn người đàn ông mặt không biểu tình phía dưới, đột nhiên cúi lưng, châm chọc cười: "Lục Chính Đông, bây giờ anh đã vừa lòng chưa?"
Biểu tình trên mặt cô tỏ rõ sự chán ghét, đang muốn nói tiếp, bên tai đã truyền đến tiếng đạo diễn Trần chỉ đạo "action", cô điều chỉnh lại biểu tình, sườn eo chỗ góc chết máy quay không quay tới bất ngờ bị anh ra sức chọc cho một phát, cô đột nhiên bị đau mất khả năng khống chế, ngã nhào lên người phía dưới ——
Vừa đúng môi chạm môi.
Đạo diễn Trần kinh hỉ hô to: "Tốt! Cảnh này được! Qua!"
Cô vẫn còn đang kinh ngạc, Lục Chính Đông đã xoay người đứng lên. Thân hình anh thẳng tắp, lạnh nhạt cúi mắt, ánh mắt tràn ngập hai chữ "phế vật".
Ánh mắt trần trụi đó, làm cho cuộc đời Lâm Kiều lần đầu tiên cảm thấy như có lửa đang thiêu đốt gương mặt cô.
Lâm Kiều quay trở lại khách sạn, tức giận ném sự việc này vào lãnh cung, còn hy vọng nó vĩnh viễn ko nhìn thấy ánh mặt trời.
Cùng lúc đó, ở sâu trong nội tâm cô có một hạt giống đang điên cuồng rung động, muốn phá đất chui lên, lan tràn khắp nơi.
Đối với ý niệm này, Lâm Kiều ngực to não nhỏ cũng không ngăn cản, đồng thời cô đặt tên cho nó là: Kế hoạch đánh đổ Lục Chính Đông.
Trần Vĩ là người đầu tiên phát hiện ra.
Chị coi Lâm Kiều như em gái cua mình, không chỉ vì hai người ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, quan trọng là, chị thực sự có thể cảm nhận được cảm xúc dao động của Lâm Kiều.
Cho nên ngay khi làm xong công việc, chị cực kỳ không khách khí gọi điện thoại tới: "Gần đây em lại chuẩn bị làm chuyện xấu gì đấy?"
Lâm Kiều không nghĩ tới người đại diện cách cô mười vạn tám nghìn dặm, thậm chí hai tháng nay còn chưa từng gặp mặt, vậy mà có thể hiểu được trong đầu cô đang nghĩ gì, cô có chút chấn động, nghĩ thầm, về sau nhất định phải cách xa Trần Vĩ một chút, mới không đem hết mọi chuyện nói với chị ấy.
Cô giả vờ giả vịt "A?" một tiếng: "Chị nói cái gì vậy? Em không hiểu."
Trần Vĩ yên lặng thở dài một hơi.
Trải qua hơn hai năm làm việc với nhau, chị đã sớm hiểu rõ tính nết của vị đại gia này, cô ghét nhất người khác bình luận về chuyện của mình. Nếu như không có việc gì, Lâm Kiều tuyệt đối sẽ không ngoan ngoãn chịu trận như vậy. Cô sẽ khinh thường phát ra một tiếng hừ lạnh từ trong mũi, sau đó lại sỉ nhục Trần Vĩ một phen, sau đó sẽ cao cao tại thượng cúp điện thoại.
Nhưng Trần Vĩ cũng không nói gì, chỉ để lại một câu: "Em tự nghĩ mà làm."
Đối với vị đại gia này, khuyên, cũng vô dụng. Trong từ điển của cô nàng chỉ có "làm theo ý mình", Trần Vĩ không nghĩ mình là người đại diện của cô nàng, mà phải là bà mẹ già giúp cô nàng thu dọn tàn cục. Chị phân phó Tiểu Đổng thời gian này phải để ý đến Lâm Kiều một chút, phát hiện ra điều gì không thích hợp phải lập tức báo ngay cho chị. Như vậy chị mới có thể mau chóng thu thập cục diện rối rắm mà vị đại gia này lưu lại.
Đương nhiên, nếu không có chuyện gì thì càng tốt.
Trần Vĩ dự đoán quả nhiên không sai, nhưng nếu chị biết trong đầu Lâm Kiều đang có ý định làm chuyện gì, tuyệt đối sẽ lay tỉnh vị đại gia này, hỏi xem cô có nghe thấy tiếng của biển khơi hay không.
Ý tưởng của Lâm Kiều cũng rất đơn giản.
Cô tự biết thân biết phận mình chỉ là một bình hoa trong showbiz, chẳng có sở trường gì, chỉ có gương mặt là có thể nhìn.
Nhưng tục ngữ nói rất đúng, "Phan lư đặng tiểu nhàn" ( điều kiện của nam giới thu hút nữ giới: "Phan": dung mạo như Phan An, "lư": chăm chỉ như lừa, "đặng": nhiều tiền như Đặng Thông, "tiểu": quan tâm chăm sóc người phụ nữ của mình, "nhàn": có thời gian ở bên cạnh người phụ nữ của mình), chỉ cần gương mặt này của cô là đủ rồi. Trong thế giới quan của Lâm Kiều, không thể có một người đàn ông nào lướt qua cô mà không hề rung động. Trong phương thức sinh tồn từ nhỏ của cô, cô chính là luôn luôn tự tin như vậy.
Cô chính là người ngư dân thả câu, làm cho Lục Chính Đông ngoang ngoãn mắc câu. Cô phải làm cho Lục Chính Đông một lòng một dạ yêu cô, sau đó hung hăng mà đá anh ta.