Bầu không khí hết sức tình củm, cảnh xuân tươi đẹp, trong mắt người khác một màn này thật ấm áp, nhưng ở chỗ này của Lâm Kiều lại là ——
Cô mặt không biểu tình: "Anh câm hay là tôi điếc?"
Lục Chính Đông rũ mắt chăm chú nhìn cô. Ánh mặt trời bao phủ trên gương mặt cô, cô nâng cằm, những sợi lông tơ nhỏ trên mặt cũng đáng yêu đến thế.
Nhưng tính tình thì thật là không thể yêu thương nổi, Lục Chính Đông cảm thấy có chút không thú vị.
"Viết... cái gì, cô đoán xem." Anh thả tay cô ra, khuỷu tay chống lên hàng rào, ánh mắt ngả ngớn.
Tóc mái bị gió thổi bay, một thân khí chất lạnh nhạt phảng phất cũng bị thổi tan, tản ra vẻ phong lưu.
Lâm Kiều đột nhiên cảm thấy rất tò mò, cô ác ý cười: "Muốn tìm một——" hàng mi run rẩy, lời nói ở trong gió kéo dài, "một cô gái ngoan ngoãn ——"
Cô nhướn mày: "Loại đàn ông phúc hắc như các anh không phải thích nhất mấy em gái ngoan ngoãn như vậy sao, hửm?"
Ở đây chỉ có hai người nói chuyện, Lâm Kiều cũng không cần phải kiêng dè, cười lạnh phun ra một câu: "Anh cũng thật giả tạo."
Lục Chính Đông cái gì cũng chưa nói, chỉ nghịch nghịch ổ khóa trong tay, sau đó tùy ý móc vào trong đống hàng ngàn hàng vạn ổ khóa kia, anh tùy ý treo lên, tùy ý khóa lại, dường như chỉ cần vừa quay đầu, bản thân đã không phân biệt được cái nào với cái nào ——
Bên trên ổ khóa của anh hoàn toàn trống trơn, một câu cũng không có.
Đoàn người cứ đi lại dừng, cuối cùng cũng đi tới chỗ cầu kính.
Cầu kính, tên như ý nghĩa, là một cây cầu bằng kính —— đi ở bên trên nhìn xuống dưới là từng dãy núi, Lâm Kiều không sợ độ cao, ở trên nhìn xuống cũng không thấy có cảm giác gì.
Đạo diễn vỗ vỗ tay bảo mọi người dừng lại, ở đây có một tiết mục phát sinh đột xuất, tổ chương trình chuyên làm mấy trò này nọ, bọn họ sớm đã có ý tưởng, chỉ đang đợi thời cơ.
"Hãy hét to lên mơ ước của mọi người!"
"......"
"Bắt đầu đi a."
Chu Lệnh chuyên gia gánh nồi, Kỳ Kỳ nhìn anh ta: "Anh xấu anh lên trước."
Chu Lệnh ngáo lần đầu kháng nghị: "Tại sao? Còn lâu!"
Kỳ Kỳ: "Là đàn ông thực thụ thì nhanh hét lên."
Mọi người:... Quá ác.
Chu Lệnh rầu rĩ, vẻ mặt không tình nguyện tiến lên, anh ta vỗ vỗ gáy, thanh thanh giọng: "Tôi —— muốn —— làm ——i-d-o-l——"
Mọi người:???
Kỳ Kỳ cười phun: "Mơ ước hoành tráng thế."
"???Biểu tình của mấy người là ý gì hở???" Chu Lệnh bất mãn.
Theo thứ tự từng người lên, rất nhanh đã đến Lâm Kiều. Mơ ước của Lâm Kiều vô cùng đơn giản, cũng không có gì phải che giấu, vẻ mặt của cô hết sức bình tĩnh, giọng nói cũng hết sức bình tĩnh: "Tôi! Sẽ! Tới! Thảo! Nguyên! Chăn! Dê!! ——"
Mọi người:??????
"Thảo nguyên? Chăn dê? Mơ ước?"
Người chăn dê · Lâm Kiều: "... Có gì không được?"
Chu Lệnh trưng ra vẻ mặt khó có thể tin, Lục Chính Đông cũng có chút kinh ngạc nhìn cô.
"Em gái Kiều, em đúng thật là một đóa kỳ hoa." Chu Lệnh chân thành nói.
Lâm Kiều:......
"Khi còn nhỏ em còn muốn làm lao công quét đường, bởi vì em cảm thấy bọn họ có thể đi chơi khắp nơi." Kỳ Kỳ ở một bên bổ thêm một đao.
"Không giống nhau a."
"Đều là những ước mơ giản đơn a."
Lục Chính Đông trả lời càng đơn giản hơn: "Nghiêm túc đóng phim đi."
"......"
Chu Lệnh cảm thán: "Hai người này đúng là trời sinh một đôi."
Đoàn người ở trên đường vật vờ một buổi sáng, rốt cuộc cũng tới một địa điểm khác.
Xung quanh đều là hoa cải dầu, bao phủ toàn bộ triền núi, cả một mảng vàng rực rỡ, mọi người như tiến vào một biển hoa vàng, cảnh tượng thật là đẹp.
"Thật đẹp a."
Có một mảnh giấy buộc trên cành hoa, Kỳ Kỳ tinh mắt lấy xuống mang tới.
Chữ bên trên cũng rất đơn giản ——
【Phong cảnh tuyệt đẹp như vậy, con người tuyệt đẹp như vậy, mời mọi người hãy vẽ lại cảnh tượng đẹp như trong mơ này!
Yêu cầu: Màu sắc chỉ định, người vật đầy đủ, bối cảnh phong phú 】
"Màu sắc chỉ định là có ý tứ gì?"
Người của tổ chương trình đi tới, cầm lấy sáu cây rút thăm: "Rút đi."
Lâm Kiều duỗi tay rút thăm, bên trên viết ——
【 Mời bạn dùng hai màu đen, đỏ để vẽ tranh. 】
?
??
???
Dùng hai màu này vẽ tranh có thể vẽ ra được cảnh đẹp???