Edit: Subo
Trong đình Ngự Hoa viên, một thân ảnh minh hoàng, Bạc Hề Hành đang khoanh tay chú ý mấy đóa hoa rực rỡ trước mặt. Phía sau, truyền đến thanh âm cung nữ: "Hoàng thượng, Thất Vương gia tới."
Tay chuyển động ngọc ban chỉ hơi hơi dừng lại, hắn vung tay lên, xoay người ngồi.
Thời điểm thái giám dẫn Tấn Huyền vương vào Ngự Hoa viên, bỗng nhiên dừng bước: "Vương gia, Hoàng thượng nói hôm nay là ngày huynh đệ ôn chuyện, thỉnh Vương gia một mình vào thôi." Thời điểm nói chuyện, hắn cúi người, Sở Linh Tê phía sau hắn liếc mắt một cái.
Mạnh Trường Dạ vốn ở chỗ này chờ bọn họ, giờ phút này thấy bọn họ tới, vội nâng bước lên trước.
Tấn Huyền vương chỉ cười một tiếng: "Không sao, các ngươi ở chỗ này chờ bổn vương ra."
Sở Linh Tê còn muốn nói gì, Mạnh Trường Dạ lại một phen giữ ống tay áo nàng lại, nhíu mi, ý bảo nàng không cần nhiều lời.
Đợi bọn họ đi vào, Mạnh Trường Dạ mới nhỏ giọng nói: "Không phải kêu ngươi đi nhìn Vương gia, đừng để cho hắn loạn đi sao? Như thế nào chỉ trong chốc lát, người đã không thấy tăm hơi?"
Sở Linh Tê khẽ cắn môi: "Cứ trách ta, cũng không hỏi xem Vương gia đi làm cái gì!"
"Cái gì?" Nghe nàng nói như vậy, Mạnh Trường Dạ có chút nghi hoặc mà nhíu mi.
Nữ tử hít một hơi thật sâu, thần sắc có chút ảm đạm: "Hiện giờ trong Ngự Hoa viên lan hồ điệp đang nở rực rỡ."
Chỉ một câu, cũng làm Mạnh Trường Dạ hiểu rõ, mới vừa rồi thần sắc còn căng chặt giờ đã tan đi chút, lại như cũ nhỏ giọng: "Vương gia là người con có hiếu, không quên được nương nương. Chỉ là Tần tiên sinh đã nói, hiện giờ trong cung này không thể so với trước kia, mọi việc vẫn nên cẩn thận một chút mới tốt."
Sở Linh Tê cũng là người hiểu chuyện, biết là hắn lo lắng, cũng không cùng hắn so đo. Lúc xoay người, bỗng nhiên nhớ tới ở Ngự Hoa Viên gặp được cung nữ kia, ở trước mặt Mạnh Trường Dạ, nàng ta không giấu được, liền nói: "Mới vừa rồi ta cùng Vương gia nhìn thấy một cung nữ, thời điểm không nhìn thấy mặt, có loại cảm giác, rất giống Tuân thượng cung."
Vừa nói xong, sắc mặt Mạnh Trường Dạ đại biến: "Ngươi nói nữ nhân kia?"
"Sư huynh!" Nàng nắm chặt hắn một phen: "Đừng lớn tiếng như vậy, chỉ là giống thôi." Nữ nhân kia, hai năm trước sớm đã chết.
"Vương gia có từng nói gì không?"
"Vương gia nói...... Nếu ta lại lắm miệng, sẽ ban hai cô nương kia cho ngươi."
Mạnh Trường Dạ một trận quẫn bách, thấp giọng khụ một tiếng: "Ba hoa."
.....................
Lúc Tấn Huyền vương đi vào, rất xa, đã nhìn thấy một thân ảnh trong đình trước mặt.
Bước chân hơi cứng lại, hắn chỉ xếp quạt nhẹ nhàng gõ gõ vào lòng bàn tay, trên mặt, đã thay bằng ý cười: "Tham kiến Hoàng Thượng."
Một thân triều phục, hắn uốn gối phải, quỳ xuống.
Đôi tay kia, gãi đúng chỗ ngứa mà đỡ hắn, lại chỉ cách quần áo, cảm giác không ra độ ấm. Đã nghe Bạc Hề Hành mở miệng: "Không phải trên triều, không cần đa lễ, hai người chúng ta là huynh đệ, cũng đã lâu không gặp. Hôm nay trẫm, cho người chuẩn bị chút rượu nhạt, cùng ngươi uống mấy chén."
Ngồi xuống, Bạc Hề Hành lại nói: "Sao còn mặc triều phục tới?"
Tấn Huyền vương chỉ lãnh đạm cười: "Vào cung diện thánh, đương nhiên phải mặc triều phục."
Đã có cung nữ tới đây đổi rượu, duỗi tay bưng tới. Hắn đưa tới trước mặt nam tử mở miệng: "Một ly này, trước tiên thần kính Hoàng thượng."
Bạc Hề Hành chưa kịp nói chuyện, đã thấy hắn đã ngửa đầu uống cạn.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, Bạc Hề Hành thấy hắn ánh mắt ngẫu nhiên sẽ dừng lại ở trên người cung nữ một bên. Hắn đã sớm nghe nói Tấn Huyền Vương trầm mê trong nữ sắc, ngay cả lần này hồi kinh, cũng còn không quên mang theo mỹ nữ bên người.
Trong không khí, lưu luyến nồng đậm mùi son phấn, cung nữ bên cạnh hắn không thể trang điểm nhiều phấn như vậy. Kỳ thật, thời điểm vừa rồi hắn dìu hắn (Huyền Vương) đứng dậy, đã ngửi thấy rồi, đầy người hắn là hương vị nữ nhân.