“Nói nhiều quáàààààà! Cái gì? Mẹ đã làm sai gì à? Mẹ đã làm gì thì kệ mẹ chứ nhỉ? Chúng ta đang trong game mà! Mẹ muốn làm gì thì là chuyện của mẹ!”
“Con để mẹ tự do tự tại nên mới thành ra nông nỗi này đấy! Mẹ đã gây rắc rối ở khắp muôn nơi! Và mẹ còn bày trò kinh tởm gì thế kia? Kiếm mấy anh chàng soái ca để làm bàn ghế cho mình à? Đầu óc của mẹ có vấn đề không hả?! Con thà để mẹ tung tiền vào mấy cái quán trai bao thì còn hơn!”
“Thiệt hả? Mẹ cũng muốn làm vậy lắm đấy, Genya. Con sẽ trả tiền cho mẹ nhỉ? Con đang đi làm thêm mà phải không?”
“Đừng có nói nhảm! Bộ mẹ thực sự muốn trở thành người mẹ tồi tệ nhất mọi thời đại sao? Làm ơn đi! Con xin đó… thôi ngay dùm con!”
“Còn con im đi! Lúc nào cũng bô bô ba la! Con cứ như vậy hoài à, Genya! Kể từ khi con chui ra từ háng mẹ! Con chỉ toàn biết khóc ‘Oaaaa, Oaaaa, oaaaa!’ thôi!”
“Cái gì mà ‘chui ra từ háng’?! Gớm quá đi! Và đừng có gọi con bằng tên thật nữa!”
“Con có vấn đề gì với cái tên Genya à? Không phải nghe rất hay sao? Hààà, ước gì mẹ có thể đi gặp cậu ấy… Genya số một… Không biết cậu ấy như thế nào rồi nhỉ? Lần tới đi tới đó thì mẹ phải mời cậu ấy một ly mới được.”
“Hãy nếm mùi cơn thịnh nộ từ cô con gái phải chịu cái tên trai bao do mẹ đặt!”
“Mẹ có thể phản công đấy, đồ nhãi ranh ngu ngốc! Mẹ sẽ đập cái bộ ngực phẳng kia cho nó xẹp lép hơn nữa!”
“Và con sẽ đá địt mẹ vì cái gen di truyền chẳng ra đâuuuuuuuuuuuuuuu!”
Wise nổi cơn lôi đình và lao tới tấn công như quỷ dữ.
Trong khi đó, Nữ hoàng Bóng Đêm, hay nói cách khác là mẹ của Wise, người có tên Kazuno, đã xoá bỏ dạng quỷ và trở lại hình thù con người—bề ngoài rất giống một bà nội trợ vô cùng bình thường—và đã đánh trả con gái mình bằng cả sức mình.
Họ chộp lấy đối phương và đâm đầu nhau, đẩy tới đẩy lui. Kazuno đã giành được lợi thế, và gần như đã đè cô ấy xuống, nhưng rồi…
“…À.”
“Hử? Gì nữa đây hả?”
“À, không… con chỉ mới nhận ra… đây đúng là mùi hương của mẹ rồi.”
“T-Tự nhiên con nói gì thế, Genya? …Nhưng cũng đúng, cái mùi mẹ ngửi thấy cũng làm mẹ nhớ ra đây là con mẹ.”
“Hừ. Mẹ tập chọn từ ngữ tốn hơn đi. Nghe cứ như mẹ ám chỉ con thúi lắm vậy!”
“Chà, con nhận ra rồi ư? Người con toàn mùi mồ hôi đấy.”
“Mẹ cũng khác gì con đâu! Mẹ thúi như một bà già!”
“Con xin lỗi ngay cho mẹ! Con biết là mẹ rất nhạy cảm về chuyện tuổi tác mà!”
Họ còn tiếp tục xôn xao như thế trong một khoảng thời gian dài nữa.
Masato và Shiraaase đã đứng từ xa nhìn bọn họ.
“Coi bộ cảnh đoàn tụ cảm động đã biến thành một cuộc cãi lộn gay go rồi. Nhưng tuỳ vào cách nhìn mà cũng có thể nói hai người rất thân thiết với nhau. Đúng không nào?”
“Ừ… Người đời cũng thường hay nói, yêu nhau quá cắn nhau đau. Miễn là họ không quay ra cắn những người xung quanh thì chắc sẽ không sao hết nhỉ?”
Đây cũng có thể là một hình thức khác của mối quan hệ mẹ con, nên có lẽ để bọn họ như vậy cũng không sao. Có lẽ vậy.
“Giờ thì chuyện gì sẽ xảy ra với mẹ Wise?”
“Chúng tôi sẽ buộc bà ấy đăng xuất và tra hỏi kỹ lưỡng.”
“Rồi sẽ có hình phạt nghiêm trọng?”
“Chúng tôi không thể bỏ qua việc sử dụng công cụ gian lận. Tuy nhiên, nếu bà ấy chấp nhận đầu thú và cung cấp thông tin hữu dụng cho việc điều hành sau này, thì chúng tôi có thể tìm cách giảm nhẹ hình phạt. Nói thế nào thì nói, bà ấy vẫn là một người mẹ.”
“Vậy… Còn Wise thì sao?”
“Do game này được dựng trên tiền để phải có sự tham gia của một cặp mẹ và con, nên tuỳ vào thái độ của Kazuno thì có nguy cơ tài khoản của Wise cũng bị khoá tạm thời. Tuy nhiên…”
Shiraaase liếc sang bên, nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn đeo trên ngón áp út tay phải của Masato.
“Chúng tôi không nhẫn tâm đến mức chia cách cặp đôi trai tài gái sắc. Cậu không việc gì phải lo. Thú thật, nếu một mối quan hệ mẹ con mới có thể được sinh ra trong quá trình chơi game, chúng tôi sẽ đón nhận nó như một kết quả tích cự vượt ngoài mong đợi. Tuy nhiên, chúng tôi xin yêu cầu cậu tuân thủ các luật lệ liên quan đến độ tuổi kết hôn hợp pháp.”
“Hử? Hả? Gì cơ? Tôi không hiểu cô đang ám chỉ gì…”
“Tạm gác chuyện đó sang một bên, cậu và Mamako rõ ràng là ngôi sao của ngày hôm nay. Chúng tôi đều rất khâm phục trước sức mạnh xuất phát từ tình nghĩa mẹ con của cậu. Cậu làm tốt lắm.”
“Cảm ơn. Cơ mà hậu quả để lại có hơi nghiêm trọng…”
Masato liếc nhìn sang một bên.
“Mama! Cô đang toả sáng kìa! Sáng chói loá, y hệt ông Mặt trời!”
“Chói quá sao? Cô xin lỗi… Cô chỉ đang thấy rất vui vì cuối cùng cũng có thể chiến đấu kề bên với Ma-kun… Ôi, tim cô vẫn còn đang đập thình thịch!”
Mamako còn toả sáng hơn nữa. Bà ấy hẳn là đang mỉm cười vui vẻ với Porta, nhưng kỹ năng Tia sáng của Người mẹ mà lỡ bị kích hoạt vì quá phấn khích đã khiến người bà sáng chói đến nỗi không thể nhìn ra gì. Ánh sáng ấy đã làm mờ mắt bất kỳ ai nhìn vào.
“Tôi thấy kỹ năng của mẹ nên cần được chỉnh sửa một chút.”
“Cũng không sai. Tôi sẽ gửi một báo cáo về góp ý của những người chơi thử nghiệm. Cậu còn góp ý nào khác nữa không?”
“Góp ý ư… Hừm… Còn gì nữa đây ta…”
Masato thử suy nghĩ, nhưng thốt ra từ miệng cậu chỉ là một tiếng ngáp lớn. Họ đã hồi phục thanh máu của cậu, nhưng điều đó chẳng làm cậu thấy bớt mệt phần nào.
“Cậu dường như đã mệt rồi. Masato và Mamako nên trở về phòng trọ và nghỉ ngơi. Cuộc thi la hết này có vẻ sẽ kéo dài thêm một chút nữa, nên hai người cứ về trước đi.”
“Cô chọn ‘cuộc thi la hét’ thiệt hả? ...Mà ừ, cảm ơn cô. Porta, em đi về luôn không?”
“Không ạ! Em biết giữ ý tứ mà! Em sẽ không làm kỳ đà cản mũi hai người đâu!”
Cậu muốn em ấy đi cùng chính bởi vì cậu không muốn người khác hiểu lầm về việc cậu ở một mình cùng với mẹ. Tuy nhiên, cậu không nỡ lòng nào cãi lại ý tốt của em ấy.
Và Masato đã không còn thấy chán nản khi phải ở bên Mamako.
“Sao nào, Mẹ? Chúng ta về nghỉ trước nhé?”
“Được đó. Chào mọi người nhé! …A, phải rồi, Ma-kun. Về rồi chúng ta nên làm gì đây? Vào tắm suối nước nóng? Đi ăn tối? Hay con muốn ngủ chung với mẹ? Ái chà chà ☆”
Không hiểu sao bà ấy lại toả sáng hơn nữa.
“Mẹ đừng tưng tửng thế nữa. Đừng toả sáng luôn dùm con! Chúng ta đi ăn mì udon được không?”
“Đương nhiên rồi. Mẹ sẽ nấu bất cứ món nào con muốn! …Ehehe.”
“M-Mẹ cười gì thế?”
“Tại lâu lắm rồi con mới nói cho mẹ biết con muốn ăn gi! Ở nhà, con chỉ toàn nói ‘ăn gì cũng được’ hay ‘món thường ngày.’ Mẹ buồn lắm đó!”
“C-Con xin lỗi…”
“Nhưng bây giờ con đã có thể nói chuyện với mẹ nhiều hơn, kể cho mẹ biết điều con muốn! Mẹ vui quá… Hức…”
Nước mắt chợt rơi ra trên khoé mắt bà.
“S-Sao mẹ tự nhiên khóc vậy hả?! Chuyện này đâu có đáng khóc!”
“Hì hì. Con nói cũng phải. Mẹ tự nhiên khóc như vậy cũng kỳ quá.”
“Thiệt tình. Haiz… Con sẽ không bao giờ hiểu mấy bà mẹ.”
“Có lẽ không. Có lẽ con trai như con sẽ không bao giờ hiểu. Nhưng cũng không sao đâu. Con đâu cần phải hiểu! Miễn là con biết mẹ mình sẽ mãi là mẹ mình, chỉ vậy thôi cũng là đủ rồi.”
“…Thật sao?”
“Thật chứ.”
Trong khi tán nhảm, Masato và Mamako đã bất chợt đi vai kề vai tự lúc nào.
Cảnh tượng hai người họ sánh bước cùng nhau thôi cũng đủ toả sáng rạng ngời.
Ngày hôm sau.
Tổ đội Masato đã chuẩn bị lên đường rời khỏi Làng Maman, vây quanh họ là trưởng lão và dân làng đang tiễn đưa cùng nụ cười rạng rỡ.
“Đội ơn mọi người đánh bại Nữ hoàng Bóng đêm, ngôi làng của chúng tôi đã có thể bình yên trở lại. Những chàng trai trẻ dính bùa yêu của ả cũng đã quay về gia đình vốn cố, đầu óc minh mẫn trở lại. Chúng tôi thực sự rất biết ơn mọi người. Mong là mọi người sẽ nhận món quà này của chúng tôi, tuy là của ít nhưng lòng nhiều.”
Trưởng lão đã giao cho bọn họ một dòng URL, theo đúng nghĩa đen luôn. Ông ấy đang cầm trong tay một chuỗi những chữ số và ký tự.
“À, ừm… Gì đây? Có phải bị lỗi không?”
“Mọi người có thể truy cập nó từ điện thoại của mình và tải xuống phiếu sử dụng miễn phí một đêm tại bất kỳ khu nghỉ dưỡng nào thuộc Liên hiệp Suối nước nóng toàn quốc. Chúc mọi người vui vẻ!”
“Được ở miễn phí!” Wise đã rất ấn tượng ☆!
“Món quà chu đáo quá!” Mamako đã rất cảm kích ☆!
“Hai người bớt bớt lại dùm. Phần thưởng này đâu có đặc biệt gì đâu.”
“Cậu nói sai rồi. Nó chính là một phần thưởng cực kỳ tốt. Chúng tôi đang thử nghiệm việc cung cấp phần thưởng nhiệm vụ mà có thể dùng được cả trong thế giới thực. Mong cậu sẽ nhận cho.”
“Chà… Nếu đã nói vậy rồi thì sao tôi từ chối được… Porta, em có thể đặt thứ này vào trong túi được không?”
“Vâng! Để đó cho em! Em sẽ đặt nó vào trong kho của tổ đội!”
Porta nhét mã URL hình cây que vào trong túi của mình. Sau đó…
…họ đã bắt đầu lên đường.
Bầu trời hôm nay trong xanh, nhẹ nhàng đưa làn gió mát. Một ngày rất thích hợp để tìm kiếm một cuộc phiêu lưu mới.
“…Này, Wise…”
“Hửm? Gì?”
“Tại sao cô lại đi chung?”
“HẢ?! Cậu nói cái kiểu gì vậy? Bộ muốn xua đuổi tôi lắm hả hay sao?!”
“Đâu có… Chỉ là, nguyên nhân ban đầu cô chịu đi cùng là vì cô đã cãi lộn với mẹ mình và muốn trở thành con gái mẹ tôi để đánh bại trò chơi này mà nhỉ? Nhưng hai người đã làm lành với nhau rồi. Nên cô đâu còn lý do gì để đi chung nữa.
“Ờ ha… Nhưng mà…”
“Nên tôi cứ tưởng hai người sẽ đăng xuất, và cô sẽ trở về cuộc sống của mình ở thế giới bên ngoài chứ.”
“À, cũng phải… Hai mẹ con tôi cũng đã nói chuyện với nhau rồi, cơ mà… Tôi cảm thấy tôi muốn nán lại đây thêm chút nữa. Dù sao tôi cũng đã có cơ hội để đi phiêu lưu đàng hoàng rồi mà.”
Nói đoạn, Wise chắp hai tay ra sau lưng, nghịch nghịch chiếc nhẫn đeo trên ngón áp út trên tay phải.
Xem chừng bản thân cô ấy vẫn không hiểu hành động đó mang hàm ý gì.
“Nên đừng có đuổi tôi ra khỏi tổ độ nhé? Cậu cũng sẽ phải cần đến tôi mà. Cậu cần sức mạnh Hiền giả tuyệt vời của tôi!”
“Thế ưu tiên hàng đầu là gia tăng phòng thủ của cô để cô không chết ngay khi bị niêm phong phép thuật.”
“B-Biết rồi mà! Tôi đang tìm cách đây này!”
“Ờ. Vậy chúng ta xuất phát cuộc phiêu lưu này nào!”
Tổ đội Masato bắt đầu cất bước tìm kiếm một cuộc phiêu lưu mới.
Phiêu lưu mới… Phiêu lưu?
“…Khoan? Ma-kun ơi…”
“Hửm? Gì vậy mẹ?”
“Chúng ta nên đi đâu bây giờ?”
“Mẹ nói cái gì vậy hả… À mà khoan… Chúng ta có đích đến chưa nhỉ?”
Mamako chỉ chớp mắt nhìn cậu. Cậu ngó sang Wise, nhưng cô ấy chỉ nhún vai kiểu không biết trả lời sao. Porta thì đơ mặt ngây ngơ. Thiệt muốn bảo tồn giá trị khuôn mặt ấy mãi mãi. Cậu có thể nhịn ăn ba… không, nhịn ăn bốn bữa rưỡi nếu được chiêm ngưỡng gương mặt đó.
Ngay khi đó, một màn hình khổng lồ bỗng nhiên xuất hiện trên bầu trời, và cái người mà ai cũng biết đã lộ cái mặt lạnh lùng như mọi khi. Cặp mắt điềm tĩnh mà không bao giờ phản chiếu cảm xúc gì đã nhìn xuống bọn họ.
“Xin chào buổi sáng. Tôi là Shirase luôn ẩn nấp bên trong ngóc ngách của trái tim mọi người.”
“Muốn đá cô ấy ra khỏi đó dễ sợ.”
“Giỏi thì thử đi. Nhưng tôi xin phải thông báo rằng tôi sẽ lén lút quay lại khi mọi người không để ý… Thôi, không đùa giỡn nữa. Các bạn đã thực sự giúp ích rất nhiều qua nhiệm vụ lần này. Bởi vậy nên chúng tôi đã quyết định tín nhiệm các bạn thêm một nhiệm vụ nữa. Liệu có ổn không?”
“Thêm một nhiệm vụ nữa? Ừ… cũng được đó nhỉ?”
“Khoan, Ma-kun! Mẹ nghĩ chúng ta nên rời khỏi trò chơi này sớm thì tốt hơn. Con cũng sắp phải đi đến trường mà?”
“…Khự…”
Mẹ cậu nói cũng có lý. Bọn họ đã ở trong game bao lâu rồi? Cậu ấy nhất định đã bỏ lỡ một vài ngày học rồi. Nếu còn trốn tiếp thì có khi cậu ấy sẽ không đáp ứng yêu cầu điểm danh tối thiểu.
“Cậu không cần phải lo làm gì. Sự tham gia của cậu ở đây là theo yêu cầu của chính phủ Nhật Bản. Quốc gia đã đích thân mời cậu, và cậu đang ở đây thử nghiệm chương trình đặc biệt theo lệnh của chính phủ. Không những được miễn đi học, chúng tôi còn trợ cấp cả thu nhập và dọn dẹp nhà cửa cho cậu. Chúng tôi sẽ không bỏ sót điểm nào hết.”
“Ôi chu choa ơi! Cô nói thật sao? Vậy thì tốt quá còn gì!”
“Quả không hổ danh Nhật Bản, luôn đặt sự hài lòng của khách hàng lên hàng đầu!”
“Chúng tôi mong các bạn sẽ tiếp tục giúp đỡ các vấn đề —từ giờ sẽ gọi là nhiệm vụ — mà ban quản lý không xử lý nổi. Đương nhiên, chúng tôi sẽ trả công các bạn đàng hoàng. Hêhêhê.”
“Cô đâu cần phải nói thêm mấy câu đó…”
“Nếu mối lo ngại của các bạn đã giảm bớt phần nào rồi, tôi xin được phép thông báo điểm đến tiếp theo! Bởi vì tôi là Shirase! …Haaa!”
Shirase khổng lồ trên bầu trời đã liếc qua một bên, và một tia sáng liền bắn ra từ mắt cổ, chỉ hướng đi tiếp theo của bọn họ.
“Cô thực sự cần thay đổi cách thức phô trương của mình đi.”
“Nhưng tôi thích nó lắm!”
Nếu cô ấy thấy thích thì sao cũng được.
Và thế là…
“Nào mọi ngươi, chúng ta cùng—”
“Nào mọi người, chúng ta cùng tiến đến nhiệm vụ tiếp theo nào! Ây~!”
“Mẹ à! Con đang định nói vậy mà! …Con là vị anh hùng! Con mới là người lãnh đạo ở đây! Hiểu chưa hả?”
“A, mẹ xin lỗi. Nhưng mà ai nhanh miệng thì sẽ được nói trước! Con thấy có đúng không nào?”
“Thiệt tình… Thôi sao cũng được.”
Cậu đâu cố chấp làm gì. Càu nhàu hoài cũng không dáng. Cậu có thể bỏ qua chuyện cỏn con như thế này.
“Xuất phát thôi nào! Ây~!”
“Chờ cháu với! Ây~!”
“Ờ, ờ. Thôi đi nào.”
“Lặp lại theo mẹ nào, Ma-kun! Một cuộc phiêu lưu cùng mẹ! Ây~!”
“Mẹ đừng có ở đó được voi đòi tiên.”
Mamako đang quá mức phấn khích về chuyện này. Cậu nhìn mẹ mình mà bật cười, rồi cùng đi theo.
Khi ấy, Masato chợt nhớ ra một điều.
Nếu cùng nhau phiêu lưu thì liệu hai người có sống hoà thuận hơn được không
Trước khi đến đây, cậu ấy đã một lần gặp câu hỏi đó trong cuộc khảo sát.
Nhưng liệu bây giờ cậu sẽ trả lời nó như thế nào?
“…Chắc là có? Mà cũng chẳng chắc nữa.”
Thực ra thì không khác lắm so với trước khi bắt đầu cuộc phiêu lưu.
Masato đã đuổi theo bóng lưng mẹ cậu, hoàn toàn không để ý nụ cười đang trải dài trên khuôn mặt mình.