Hôm nay cả ngày, chờ Tô Tử Long phê chỉ thị cùng xử lý văn kiện khẩn cấp nhiều không kể xiết, giữa trưa nếu không phải Lâm Ngôn nhắc nhở, anh căn bản không nhớ rõ ăn cơm, đến lúc tan tầm, anh lại cho Lâm Ngôn về nhà trước, chính mình tiếp tục vùi đầu tăng ca.
Không biết qua bao lâu, từng đợt mùi cơm chín dẫn tới anh ngẩng đầu, Lâm Ngôn ôm cà-mên quay trở lại.
Tô Tử Long nhìn về phía ngoài cửa sổ, đã là sao lốm đốm đầy trời, lại giơ lên cổ tay nhìn đồng hồ, giờ phút rồi.
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tô Tử Long, Lâm Ngôn cười cười, cố tình thoải mái mà nói: “Thân là trợ lý, tôi có trách nhiệm nhắc nhở lão bản đúng hạn ăn cơm.”
Đáy lòng nổi lên tình cảm ấm áp, khuôn mặt Tô Tử Long hiện lên thần sắc ôn nhu: “Cậu tới vừa đúng lúc, làm xong cái này nữa là OK rồi, cậu ăn chưa?”
“Đã ăn rồi.” Lâm Ngôn gật đầu. Kỳ thật cậu vừa về tới nhà liền vội vàng cân nhắc làm cái gì ăn ngon cho Tô Tử Long bổ sung thể lực, đừng nói là ăn cơm, căn bản là ngay cả nước đều không có uống qua một ngụm.
Lâm Ngôn tiến vào phòng bếp trong căn phòng xép, cậu dùng hai hộp giữ ấm mang theo hai món ăn một chén canh cùng một chén cơm, trên đường đi, sợ canh bị đổ, cậu luôn ôm một cách cẩn thận, lúc này tay còn có chút tê dại.
Tô Tử Long xử lý xong công việc cuối cùng, đến phòng tắm rửa mặt, làm cho chính mình thanh tỉnh lại, sau đó đi vào phòng bếp, trông thấy Lâm Ngôn đã đem đồ ăn từ trong hộp giữ ấm lấy ra, đặt vào trong chén.
Một chén trứng hoa chưng đậu hủ, trên mặt là chân giò hun khói cùng nấm hương, một chén cải trắng sốt cà chua, hồng trắng giao nhau; canh bí đao hầm với xương sườn, thơm lừng, nhẹ nhàng khoan khoái thịnh trong chén sứ màu trắng, bên cạnh là chén cơm trắng nóng ấm… Nhìn thấy Tô Tử Long không khỏi búng ngón tay, bật thốt lời khen: “Thơm quá ah, thật xinh đẹp!”
Bởi vì quá mỹ vị, chỉ dùng một phần hai thời gian bình thường, Tô Tử Long đã đem một bàn món ngon tiêu diệt sạch sẽ, tâm tình thật tốt chính anh lấy ra rượu đỏ, mời Lâm Ngôn cùng anh đến phòng khách nhâm nhi một chút: “Tiểu quỷ, có thể uống không?”
Cách xưng hô này, Lâm Ngôn đã từng có ý cự tuyệt qua, nhưng kỳ thật đáy lòng của cậu rất thích Tô Tử Long gọi cậu như vậy, cảm thấy rất thân thiết.
“Có thể uống một chút.” Lâm Ngôn tửu lượng cũng không tốt, cậu không muốn làm cho Tô Tử Long mất vui, cũng biết rượu đỏ độ cồn không cao, uống ít chút chắc không có trở ngại. Cậu không nghĩ tới, rất nhiều rượu đỏ so với rượu đế còn lợi hại, hơn nữa tác dụng chậm, sau mấy ly, Lâm Ngôn dần dần cảm thấy đầu choáng váng, mặt nóng lên, nhắm thẳng ghế sô pha đi tới.
Tô Tử Long đỡ Lâm Ngôn đến trên ghế sa pha nằm thẳng, nhưng như vậy vừa động, Lâm Ngôn càng khó chịu, không ngừng nôn oẹ, anh lại dìu Lâm Ngôn đến phòng tắm để nôn, giày vò cả buổi, Lâm Ngôn chỉ nhổ ra chút nước chua, sau khi giãy dụa lấy nước ấm súc miệng, liền ôm thật chặt Tô Tử Long, ngã vào trong ngực của anh, rốt cuộc không đứng dậy được nữa.
Tô Tử Long đem Lâm Ngôn đặt nằm xuống trên giường trong phòng ngủ, muốn đến phòng khách gọi điện thoại cho cha mẹ cậu, hôm nay sẽ không cho Lâm Ngôn về nhà, nhưng Lâm Ngôn tuy mê mê mang mang, lại đem anh ôm thật chặt, anh không muốn đối Lâm Ngôn dùng sức, dùng vài phút đồng hồ mới kéo hai tay Lâm Ngôn ra, vừa nâng lên tay của mình, Lâm Ngôn lại ôm lấy eo của anh, đem đầu đặt tại lồng ngực của anh cọ cọ, anh cười cười, sờ lên tóc Lâm Ngôn, tiểu quỷ thích làm nũng! Anh nằm ở bên cạnh Lâm Ngôn, sau đó cầm lấy điện thoại ở đầu giường gọi cho Lâm gia.
Mẹ Lâm Ngôn tại trong điện thoại đối Tô Tử Long rất nhiệt tình, cám ơn anh cho Lâm Ngôn cơ hội, lại cám ơn anh chiếu cố Lâm Ngôn, Tô Tử Long cười nói, là Lâm Ngôn chiếu cố chính mình càng nhiều chút, nếu không phải Lâm Ngôn, hơn nửa tháng nay anh không biết ăn ít đi bao nhiêu bữa cơm… Không muốn người già lo lắng, anh lại cùng bà Lâm khách khí hàn huyên vài câu việc nhà, sau đó mới hời hợt nói Lâm Ngôn cùng chính mình uống một chút rượu đỏ, có chút choáng váng đầu, anh muốn để Lâm Ngôn ở công ty qua đêm…
Bà Lâm nghe nói Lâm Ngôn uống nhiều quá, ngữ khí biến thành rất lo lắng, bà nói Lâm Ngôn vừa về đến nhà nói có đồng sự mang theo đứa bé đến tăng ca, vội vàng nấu cơm mang đến cho nó, chính mình cũng chưa ăn gì, Lâm Ngôn dạ dày không tốt lắm, thân thể cũng yếu, chịu chút kích thích buổi tối có thể phát sốt, hay là gọi ba cậu đón về nhà để bọn họ chăm sóc thì thuận tiện hơn. Tô Tử Long đã quên chính mình cụ thể là trả lời như thế nào, chỉ là anh khẳng định cự tuyệt đề nghị của bà Lâm, nói Lâm Ngôn ở chỗ này an toàn hơn so với về nhà, nếu như có chuyện, anh sẽ lập tức gọi bác sĩ tư gia đến, sau đó anh lại nói chút lời an ủi, xin mời bà Lâm lần yên tâm, mới cúp điện thoại.
Tô Tử Long nhìn về phía tiểu quỷ trong ngực, vì sao lại nói dối? Rõ ràng là đưa cơm cho mình, lại nói là cho đứa con của đồng sự! Rõ ràng chưa ăn cơm, lại nói đã nếm qua!
Lâm Ngôn mặt đỏ hồng, nong nóng dán tại lồng ngực của anh, không biết là bởi vì uống nhiều quá, hay do bắt đầu phát sốt?! Tô Tử Long từ hòm thuốc nhỏ đầu giường lấy ra nhiệt kế đo thân nhiệt cho Lâm Ngôn, cũng không phát sốt, anh nhẹ nhàng thở ra, sau đó có một loại cảm xúc đặc biệt nảy lên trong lòng, đồng thời trong đầu hiện lên hình ảnh cùng Lâm Ngôn ở chung mười mấy ngày nay…
Anh biết rõ Lâm Ngôn đối với anh rất tốt, anh cũng rất ưa thích Lâm Ngôn, một thủ trưởng siêu việt đối với cấp dưới thưởng thức, thậm chí có thể nói là yêu thương, nhưng này hẳn là giống như là anh trai ưa thích đứa em trai đáng yêu… Nhưng bây giờ anh nhìn bộ dáng Lâm Ngôn rút trong ngực của mình, cảm thấy trái tim giống như là muốn nứt ra, chảy ra ngọt ngào chất lỏng, hoặc như là tràn đầy như muốn nổ tung, làm cho anh toàn thân nóng sốt, chỉ có đem môi dán tại đôi môi đang có chút hé mở của Lâm Ngôn mới có thể giải thoát!!!