Edit: windy
Từ ngày gặp lại Tống Phi Bạch đã trôi qua mấy ngày, trừ bỏ mỗi ngày đều quay phim ra, lạc thú lớn nhất chính là xem Âu Dương Tiểu Tiểu chọc cười.
“An ma ma, tôi nói cho cô biết, lần đầu tiên nhìn thấy mĩ nam, tôi liền cảm thấy anh ấy sẽ ở bên cạnh một tổng công siêu cấp hoàn mỹ!”
Lê An An hiếu kì, “Vì sao lại là tổng công?” Là công còn phải chia ra sao?
Âu Dương Tiểu Tiểu ho nhẹ một tiếng, ngồi nghiêm chỉnh, giải thích: “Cô không biết mĩ nam rất tuấn tú sao? Mĩ nam đẹp trai như vậy cầm một cái dù, đứng ở trong mưa, khóe môi nhếch lên nụ cười nhàn nhạt, hỏi cô có thể không, công tử như ngọc chính là dùng để hình dung anh ấy!”
Lê An An lắc đầu lấy làm lạ, cô hoàn toàn không nghĩ tới Âu Dương Tiểu Tiểu sẽ nói ra lời này, nhưng Tống Phi Bạch thực sự chính là người như vậy, công tử như ngọc, chỉ chờ hoa bên đường nở, đáng tiếc đóa hoa này không phải Khuynh Thành...
Hơi hơi thở dài, có chút tiếc nuối cũng chỉ có thể là tiếc nuối, dù sao Khuynh Thành ở bên cạnh Mặc Dận cũng thực sự rất xứng đôi, hơn nữa chuyện tình cảm không phải thích là có thể ở bên nhau, cô thật hâm mộ tình yêu của hai người, nói vậy, Tống Phi Bạch cũng thật sự hi vọng Khuynh Thành sẽ hạnh phúc.
Ngước mắt, nhìn đôi mắt sáng rực của Âu Dương Tiểu Tiểu, cảm thấy vừa động, hoặc cô có thể làm bà mối rồi...
“Tiểu Tiểu, cô thấy Phi Bạch thế nào?”
“Âu Dương Tiểu Tiểu có chút không hiểu ý tứ của cô, nhưng vẫn thành thật nói: “Mĩ nam tốt lắm! Không chỉ đẹp trai, còn có y thuật, tính tình lại có nhẫn nại, không chỉ như thế, anh ấy...”
Lắc đầu, Lê An An càng thêm khẳng định mình nhất định phải làm bà mối, cô ấy mở miệng chính là mĩ nam mĩ nam, muốn nói trong lòng không có anh ấy, quỷ mới tin, cũng không biết trong lòng Tống Phi Bạch có...
“Được rồi được rồi, Tiểu Tiểu, cô toàn là mĩ nam tốt, chẳng lẽ không nghĩ tới đem mĩ nam tốt như vậy thu vào túi sao?” Có chút chọc cười nhìn cô ấy, sâu trong đôi mắt mang theo chút nghiêm túc.
Sắc mặt Âu Dương Tiểu Tiểu có chút kích động, gò má hơi ửng đỏ, cuống không kịp lắc lắc đầu, “An ma ma, cô nói cái gì vậy, tôi, tôi dốc lòng muốn tìm cho mĩ nam một tổng công yêu thương anh ấy!”
Cô bị sao vậy, vì sao lại kích động như vậy, chẳng lẽ cô thật sự như lời của An ma ma nói, với mĩ nam, có cảm giác kia?
Lê An An cẩn thận nhìn phản ứng của cô ở đáy mắt, khóe miệng nhếch lên, cười xấu xa: “A, tôi chỉ nói mà thôi, sao cô lại phản ứng mạnh như vậy, chẳng lẽ?”
“Mới không có!” Thẹn quá hóa giận, chuyển mắt giận trừng nhìn Lê An An.
Giơ hai tay đầu hàng, “Được được được, cô nói không có là không có đi.”
“Công tử, bên ngoài có người tìm!”
Ở cửa, đột nhiên truyền đến một tiếng nói, Mặc Khuynh Thành luôn luôn trầm mặc đứng dậy, nói câu: “Mình đi ra xem.”
Lê An An cũng không thèm để ý, tùy ý vẫy vẫy tay, “Cậu đi đi, nhớ mặc thêm áo khoác.”
Gật đầu, cầm lấy áo khoác trên lưng ghế, khoác ở trên vai, nhấc chân đi ra ngoài,
Vừa mới đi đến bên ngoài, từng đợt gió lạnh thổi tới, ôm chặt lấy áo khoác lông, đôi mắt lại chuyển động, tìm kiếm rốt cuộc là ai tìm cô.
“Cô chính là Mặc Khuynh Thành?”
Giọng nói xa lạ truyền ra từ sau lưng, mang theo chút cảnh giác nghi hoặc xoay người, “Là tôi, anh là ai?”
Người mặc tây âu màu đen, còn đeo kính râm, chỗ đứng vừa vặn đưa lưng về phía camera.
Người này là ai?
Càng thêm cảnh giác, lui về sau một chút.“Cô là Mặc Khuynh Thành thì tốt rồi.”
Vừa dứt lời, một trận đau đớn xuất hiện sau đầu, tiếp theo là xung quanh đều tối đen.
Người mặc áo đen yên lặng nhìn Mặc Khuynh Thành ngã vào trong lòng, tay quơ quơ, mấy người nhanh chóng mang theo cô hôn mê ngồi trên một chiếc xe màu đen.
“A, sao Khuynh Thành còn chưa trở về?”
Lê An An thấy lâu rồi Mặc Khuynh Thành chưa trở về, liền có dự cảm không tốt.
Sẽ không phải là gặp chuyện không may rồi chứ?
Vừa lúc có nhân viên công tác đi tới cửa, vội vàng ngăn lại, “Xin hỏi cô có thấy Khuynh Thành ở cửa không?”
“Công tử? Không có, ở cửa không có ai.”
“Cô nói cái gì?”
Nhanh chóng cầm tay người kia, ý muốn bản thân tỉnh táo lại.
“Sao, thế nào, ở cửa thật sự không có ai.” Người kia một mặt vô tội, bả vai bị nắm lấy truyền tới đau đớn, nhưng nghĩ người trước mặt là người của Mặc Khuynh Thành, có giận cũng nhịn xuống.
“Làm sao có thể...” Miệng nói thầm một câu, sắc mặt kém đến mức tận cùng, Âu Dương Tiểu Tiểu nhìn cũng lo lắng theo.
“An ma ma, có phải xảy ra chuyện gì không?”
Lê An An không dám đem dự đoán của mình nói ra, ở trong thị trấn xa xôi như vậy, sẽ không có người muốn gây sự với Khuynh Thành, nhưng chỉ là tự mình an ủi thì nội tâm vẫn hoảng loạn không xong.
Khuynh Thành ơi Khuynh Thành, nếu cậu có chuyện gì, mình có chết vạn lần cũng không hết tội!
Nước Y.
“Đã xong rồi hả?”
“Được, các người cẩn thận một chút.”
“Không được để cô ta bị thương.”
Cúp điện thoại, Gina lộ ra nụ cười âm trầm, Mặc Dận ơi Mặc Dận, anh không muốn hợp tác với tôi, vậy tôi liền ép anh tự động tới cửa!
“Ầm.”
Tay đang cầm bát từ trên bàn lên đột nhiên buông lỏng rơi xuống.
“Anh, anh làm sao vậy?”
Mặc Giác nghe tiếng động chạy vào, phía trước liền xảy ra chuyện ngoài dự liệu.
Mặc Dận lẳng lặng nhìn mảnh vỡ trên đất, mọi người ở đây cho rằng anh sẽ không nói gì, lại mở miệng nói: “Giác, cục cưng gặp chuyện không may rồi.”
Mặc Giác sửng sốt, nháy mắt lấy điện thoại ra, gọi cho Mặc Khuynh Thành, tắt máy, lại gọi cho Lê An An, tút ba tiếng mới tiếp nhận.
“Huấn luyện viên Mặc, không thấy Khuynh Thành đâu!”
Lê An An đã tìm một ngày lúc Mặc Giác gọi tới, cuối cùng đem suy nghĩ của bản thân nói ra.
“Hôm nay có người tìm Khuynh Thành, từ sau khi cậu ấy đi ra liền không trở về, tôi còn bảo đám Lật Tử điều tra camera, thật sự, Khuynh Thành bị người mang đi.”
Mặc Giác không nói thêm gì, trực tiếp cúp điện thoại, mặt trầm xuống nhìn Mặc Dận.
“Anh, có phải ả ta làm không.”
Giọng nói trần thuật, khiến Hồng Thủy trực tiếp ghé mắt, không nghĩ tới lúc này rồi còn có thể bình tĩnh như vậy, không sai, còn không tính rất ngốc.
“Chờ đi.”
Chỉ phun ra hai chữ, liền không nói nữa.
Hai tay liền giơ lên, Mặc Giác tỏ vẻ người ta còn không nóng nảy, anh cũng không cần sốt ruột, ôm vợ mình trở lại sofa tiếp tục anh anh em em thôi.
Hai ngày sau, trước lầu Tiểu Dương.
Gina trên người mặc áo lông màu xám, bên ngoài khoác khăn màu nâu nhạt, quần jeans bó sát ôm lấy bờ mông mượt mà, nhàn nhã đứng ở trước đài phun nước gặp được Mặc Dận lúc trước.
Cát, cát.
Khóe miệng hơi nhếch lên, đến rồi!
“Không biết Gina tiểu thư hôm nay tìm tôi tới là vì cái gì?”
Thẳng thắn tiến vào đề tài như trước.
Gina không trả lời, ngược lại nhìn đài phun nước trước mặt, “Mặc thiếu, anh có biết vì sao đài phun có thể phun đến nơi cao nhất vẫn rơi xuống không?”
Nhíu mày, Mặc Dận không tin cô ta chỉ đơn thuần hỏi một chuyện mà ai cũng biết rõ.
Quả nhiên, một giây sau liền nghe Gina nói tiếp: “Đó là bởi vì cho dù có phun cao đến đâu, nó cũng có chỗ kiêng kị, không thể không hạ xuống.”
“A...”
Giọng mỉa mai một tiếng, “Nếu như Gina tiểu thư tìm tôi ra là vì cái này, tôi đây sẽ không phụng bồi.”
Không chút do dự xoay người, chân không có ý định dừng lại.
“Anh thật sự không quan tâm vị hôn thê của anh còn sống hay chết hả?”
Gina không thể tưởng được Mặc Dận vậy mà có thể duy trì bình thản như vậy, lập tức mở miệng.
“Tôi tin tưởng vị hôn thê của tôi ở bên cô sống cực kì tốt, không mất một sợi lông, đúng không?”
Lời nói uy hiếp, làm Gina cả kinh trong lòng, may mắn cô ta nói trước với thuộc hạ, không được động tới Mặc Khuynh Thành, chỉ là lúc này Mặc Dận có thể nói ra lời này, xem ra anh không sợ cô ta ra tay rồi?
“Anh đang uy hiếp tôi sao?”
“Nếu cô cho rằng như vậy, cũng có thể tự biết rồi.”
Hai tay hai bên nắm rồi lại buông, buông rồi lại nắm.
Lúc này Gina rất khẩn trương, cũng gần như điên cuồng.
“Anh yên tâm, chỉ cần anh làm theo kế hoạch của tôi, đến lúc đó anh sẽ gặp được vị hôn thê hoàn chỉnh, nếu không...”
Lời tiếp theo cô ta không nói, nhưng tin tưởng trong lòng Mặc Dận rất rõ ràng.
Uy hiếp, ai sẽ không đây?
Mặc Dận lại không kinh hoảng chút nào, “Cô xác định muốn đối kháng với Y?”
Anh không để ý màn này sẽ làm kế hoạch nâng thêm một tầng.
Không biết vì sao, Gina cảm thấy lời anh nói đầy hàm ý, cẩn thận nghĩ lại vẫn cảm thấy không có vấn đề gì, chỉ có thể gật đầu nói: “Không thể xem như đối kháng, dù sao không phải anh vẫn truy kích Y sao?”
Nếu không vì điều này, hơn nữa Abigail không nói, cô thật thật sự sẽ không tìm tới anh.
“Cô thực cho là tôi ngu ngốc?”
Bộ dáng châm chọc không chút che giấu, trực tiếp khiến Gina đỏ mặt lên.
“Trung Hoa có một câu thành ngữ, người là dao thớt ta là thịt cá, nói vậy Mặc thiếu chắc biết rõ vị trí hiện tại của mình rồi chứ.”
Mặc dù chưa từng tiếp xúc với Mặc Gia, nhưng theo kết quả điều tra được, nguy hiểm nhất Mặc gia chính là Mặc Dận, cũng chỉ có người như vậy, mới có thể triệt để chèn ép Y, thậm chí...
Người là dao thớt ta là thịt cá sao?
“Được.”
Đến lúc đó, anh nhất định sẽ giải thích ai mới là “Thịt cá”.
Trên đường trở về, Gina ngồi ở ghế sau nhìn cảnh bên ngoài, trong đầu nghĩ tới cảnh tượng Y quyết đấu với Mặc Dận, cuối cùng, chính là anh ta đáng thương tội nghiệp quỳ dưới váy cô ta.
Không sai, cô ta còn muốn Y, hoặc nói là chinh phục, tuy rằng Mặc Dận cũng như anh ta, rất lạnh nhạt coi nhẹ cô ta, nhưng Y đã cho cô ta xỉ nhục quá lớn, từ bé tới giờ ngoại trừ anh ta, trong mắt cô ta không chứa bất cứ kẻ nào!
Y à Y, không phải anh luôn kiêu ngạo khinh thường tôi sao, không sao, tôi sẽ chờ anh ngã từ trên xuống, sau đó xin tôi cưng chiều anh.
Xe chậm rãi tiến vào biệt thự, xuống xe, đem mắt kính đen vứt cho người phía sau.
“Cô ta ở đâu?”
“Thưa tiểu thư, cô ta hiện đang ở trong Tiểu lâu của cô.”
“Bốp.”
Gina xoay tay lại tát một cái, không vui nói: “Các người không sợ cô ta chạy thoát hả.”
Cúi đầu, liên tục nói: “Tiểu thư, tôi sai rồi.”
Tính khí Gina bên ngoài nhìn rất tốt, nhưng chỉ cần hơi tiếp xúc thôi, rồi sẽ biết, tính tình không ổn định, nhưng cũng không tốt, mà giờ phút này, việc anh ta có thể làm, cũng chỉ là cúi đầu nhận sai mà thôi.
Nhìn người ở trước mặt lập tức sợ hãi, lại cảm thấy kế hoạch của mình nhất định phải nhanh chóng được thực hiện.