edit: Fannie
Mưa, giọt giọt tí tách rơi xuống, như màu xám, bao phủ cả thành phố.
Lạc Tích Tuyết che dù, một mình đi trong mưa.
Chiêm Mỗ Tư mờ mịt đi phía sau cô, nhưng không có áp sát quá gần, anh sợ nhích tới gần, cô liền biến mất không thấy.
Anh biết lúc này cô không muốn gặp lại anh, cho nên anh cảm thấy nên cùng cô giữ một khoảng cách, anh đợi cô tỉnh táo lại, có lẽ bọn họ có thể dễ dàng nói chuyện.
Anh đi chậm rãi, si ngốc đi theo Lạc Tích Tuyết tới đường cái.
Chợt Lạc Tích Tuyết dừng bước lại, gọi xe taxi, nhanh chóng lên xe rời đi.
Chiêm Mỗ Tư hoảng hốt, lập tức đi tới bên xe taxi gõ cửa, nhưng xe chỉ trước mặt hắn lóe lên, liền đi luôn.
Anh vẫn không từ bỏ, điên cuồng chạy theo chiếc xe taxi, hai mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng mông lung trong chiếc xe đó.
Anh cứ như thế đuổi theo xe taxi, trong miệng không ngừng kêu tên Lạc Tích Tuyết.
Nhưng cô ác độc không dừng lại.
Anh chạy theo một con đường, cô không dừng lại, anh tiếp tục chạy, cô vẫn không dừng lại.
Tim của anh bắt đầu luống cuống, sợ cô sẽ biến mất như vậy không thấy nữa.
Xe chạy càng nhanh, cách càng xa, bóng lưng của cô càng nhỏ đi, cho đến khi mơ hồ, không thấy rõ.
Thể lực kịch liệt tiêu hao, khiến Chiêm mỗ Tư thở gấp gáp, hai chân đau ngã xuống mặt đất.
“Tích Tuyết, tại sao em muốn rời khỏi anh?”. Trong đầu anh tự lầm bẩm mấy câu.
Có tia chớp phá vỡ bầu trời, tiếng sấm vang ầm ầm lên, mưa như trút nước, như đánh vào người mọi người, chọc da thịt người, như châm gai.
Chiêm Mỗ Tư ngã xuống đất, sắc mặt tái nhợt, như mất đi tri giác, mưa to vẫn hugn hăng cọ rửa thân thể anh.
Toàn thân anh không có chỗ nào khô, trong và ngoài y phục đều bị mưa dính ướt.
Nhưng anh không để ý, như pho tượng vậy, ngắm nhìn hướng Lạc Tích Tuyết rời đi, để mưa cọ rửa mình.
“Ôi, người kia không phải chết rồi chứ?”. Người đi đường bên cạnh kêu lên.
Chiêm Mỗ Tư trong mưa không nhúc nhích, mặt mũi trắng bệnh, cặp mắt vô hồn, thật sự dọa người.
“Có nên báo cảnh sát a! !”. Mấy người đi đường đang định bấm điện thoại.
Chợt một chiếc xe taxi lái tới, một cô gái khóc lóc sướt mướt, che dù đến gần Chiêm Mỗ Tư.
“Chiêm Mỗ Tư? Một mình anh ở dưới mưa này làm gì?”. Lạc Tích Tuyết sốt ruột ngồi xổm bên cạnh anh, đưa tay lau đi thân thể anh, phát hiện toàn thân anh lạnh lẽo.
Chiêm Mỗ Tư sững sờ nhìn Lạc Tích Tuyết, đột nhiên anh không có ý thức đến gần cô, kéo cô vào trong ngực, ôm chặt lấy cô, vùi đầu vào trong cổ của cô.
Đây là nhiệt độ của cô, cũng là mùi thơm trên người cô, hắn nhu đắm chìm vào trong đó, vĩnh viễn không buông cô ra.
Lạc Tích Tuyết ngẩn ra, đưa tay muốn đẩy hắn ra, nhưng hai cánh tay Chiêm Mỗ Tư như đá, ôm chặt cô.
“Chiêm Mỗ Tư, anh ở đây làm gì? Buông tôi ra, anh làm đau tôi! !”. Lạc Tích Tuyết khó thở giãy giụa.
Bây giờ còn đang trên đường, bọn họ không để ý tới ánh mắt của người khác, ôm trong mưa, thật sự ngại quá, cũng không phải đang đóng phim.
Chiêm Mỗ Tư hơi buông cô ra một chút, trong lòng đau đớn, nhưng tròng mắt xuất hiện một tia sáng.
“Tích Tuyết, là em sao? Anh biết ngay là em, em không bỏ được anh đấy, đúng không?”
Anh lần nữa ôm chặt cô, giống như cô là bảo bối anh yêu nhất trên đời, rốt cuộc đã làm mất mà anh có được lại rồi.
Lạc Tích Tuyết không biết nên trả lời anh thế nào, đưa tay vuốt ve mặt lạnh lẽo của anh: “Chiêm Mỗ Tư, tôi đưa anh về nhà, anh dính mưa lâu như vậy, sẽ cảm đấy! !”
Nhưng Chiêm Mỗ Tư không nguyện ý rời đi, anh siết chặt bả vai của cô, nhìn vào mắt cô, âm thanh nhỏ giọng: “Tích Tuyết, chúng ta bỏ đi hết tất cả khổ sở và thù hận, cho anh một cơ hội, để cho anh theo đuổi em một lần nữa, coi như cho anh bồi thường được không?”
Lạc Tích Tuyết trong nội tâm run lên, mang theo tia luống cuống cùng mờ mịt, mất hồn cắn môi dưới.
“Chiêm Mỗ Tư, anh không thể bỏ tôi đi sao?”. Cô hít sâu một hơi.
Lòng của Chiêm Mỗ Tư như bị cái gì đánh, anh đè nén đau đớn, không biểu lộ đau đớn trên mặt.
“Không thể”. Chiêm Mỗ Tư trong mắt lóe lên tia ảm đam: “Anh cũng từng nghĩ sẽ buông tha em, nhưng anh không làm được, anh yêu em, đã coi em như tính mạng của mình, nếu như em rời khỏi anh…. Anh sẽ chết mất, thật sẽ chết mất! !”
Lạc Tích Tuyết quay đầu, tránh khỏi ánh mắt của anh, hiện tại ánh mắt của anh thật là đáng sợ, dọa người, đỏ thắm, như tuyệt vọng trống vắng, như giây kế tiếp sẽ phá hủy ai đó.
Lòng của cô cứ nhảy lên, nếu như cô thật sự rời khỏi anh, anh sẽ không giết cô chứ?
Cô không kịp phản ứng nữa, Chiêm Mỗ Tư đột nhiên vươn tay, cố định đầu của cô, hôn xuống.
“Chiêm Mỗ Tư anh làm cái gì? Ưmh”. Lạc Tích Tuyết kinh ngạc, vội vàng muốn quay mặt sang, không để cho anh hôn.
Trời mới biết bây giờ anh muốn làm gì? Bây giờ bọn họ đang trên đường cái, bị hôn như vậy, không cần, cô cũng không muốn.
Nhưng Chiêm Mỗ Tư hiển nhiên không có nghe thấy kháng nghị của Lạc Tích Tuyết, cô sắp giãy giụa, anh đã đem đầu lưỡi thật sâu đưa vào trong miệng cô bay lượn.
Anh hôn cô thật sâu, đem đầu của cô hướng về phía mình, không cho cô động đậy.
Lạc Tích Tuyết giãy giụa, gào thét, anh như vậy lại dám trước mặt mọi người vuốt ve thân thể của cô.
Thật độc ác, cô nổi giận cắn vào đầu lưỡi của anh.
Máu tràn ngập, Chiêm Mỗ Tư rốt cuộc buông cô ra, chỉ trong mắt anh đầy dục vọng, để cho cô kinh hãi
“Chiêm Mỗ Tư, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện chút đi, nơi này là trên đường! !”. Lạc Tích Tuyết thật nhanh sửa sang quần áo, nổi giận trừng mắt về phía an.
Chiêm Mỗ Tư dịu dàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Thật xin lỗi, Tích Tuyết, anh không thể khống chế được, em làm cho anh điến cuồng, để cho anh không kiềm chế được! !”
Lạc Tích Tuyết ngước mắt, nhìn hắn một cái: “Đi thôi, tôi mời anh đi uống cà phê!”
Chiêm Mỗ Tư lúc này toàn bộ chú ý trên người cô, cô dắt anh đi đâu, anh liền đi theo cô, chỉ cần anh có thể ở nơi đó thấy cô là được rồi.
Hiện tại hai người cũng ướt, Lạc Tích Tuyết vốn muốn đưa Chiêm Mỗ Tư về nhà, nhưng nghĩ tới trong nhà còn có Tống Khuynh Vũ kia, trong lòng của cô không thoải mái, cô đưa Chiêm Mỗ Tư tới một phòng trong khách sạn.
Suy nghĩ một chút cũng thấy đáng buồn, bọn họ là chủ ngôi nhà mà ở khách sạn, thật ra khiến người ngoài như Tống Khuynh Vũ tiến dần từng bước.
Nơi này là một khách sạn gần biển, hơi biển xông vào mũi, làm cho người ta cảm giác thoải mái.
Chiêm Mỗ Tư dọc trên đường cũng hỗn loạn, vừa rồi ở trong mưa lâu như vậy, dù cơ thể làm bằng sát, cũng khó tránh khỏi bị bệnh.