Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Em Dám Bỏ Trốn

chương 242: là cô hại cô ta sinh non đấy

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

edit: Fannie

Cả đêm triền miên, bọn họ thiêu đốt lẫn nhau.

Sáng sớm ngày hôm sau tỉnh lại, Chiêm Mỗ Tư đã rời đi rồi, anh để lại một tờ giấy cho cô, nói anh sẽ xử lý tốt chuyện đứa bé cùng với Tống Khuynh Vũ, muốn cô không phải lo lắng.

Lạc Tích Tuyết cố gắng khiến ình không thèm nghĩ đến vấn đề kia nữa, nhưng một chuyện khác cô không thể không quan tâm, Lãnh Khinh Cuồng đã thông báo cho cô, đã có kết quả điều tra của anh.

Bọn họ hẹn gặp ở một quán cà phê, Lạc Tích Tuyết ở trên tầng chờ đợi, nhưng chờ cả ngày cũng không thấy Lãnh Khinh Cuồng.

Cô lo lắng, đang xuống dưới tầng, vừa vặn gặp được Tống Khuynh Vũ tới đây.

“Chào cô.” Nhìn thấy người phụ nữ mang thai con của chồng minh, Lạc Tích Tuyết nẩy sinh cảm giác ngoài ý muốn, nhưng vẫn lễ phép chào hỏi cô ta.

Tống Khuynh Vũ lại không kinh ngạc lắm, giống như đã sớm chuẩn bị muốn tới thấy Lạc Tích Tuyết.

“Tôi ở đây hẹn bác sĩ, chuẩn bị nói chuyện phá đứa bé.” Vẻ mặt Tống Khuynh Vũ đưa đám, mặt tràn đầy đau thương.

“Ừ.” Lạc Tích Tuyết nhẹ nhẹ gật đầu, cũng không biết nên nói cái gì, chuẩn bị xoay người rời đi.

Ai ngờ Tống Khuynh Vũ cũng không định rời khỏi, mà đột nhien đứng ở trước mặt cô, trước mắt bao người, quỳ xuống trước Lạc Tích Tuyết.

“Tích Tuyết, van xin cô, nhường Chiêm Mỗ Tư cho tôi.” Cô ta giả bộ đáng thương nhìn cô, kéo ống tay áo của Lạc Tích Tuyết khẩn cầu.

Lạc Tích Tuyết hiển nhiên không ngờ tới Tống Khuynh Vũ sẽ làm như vậy, lại ở trước mặt nhiều người như vậy, cô lập tức có chút luống cuống.

“Tống tiểu thư, đứng dậy đi, cô đứng lên trước đã.” Cô chạy nhanh qua dìu cô ta.

Nhưng Tống Khuynh Vũ kiên trì không chịu, trong miệng không ngừng khẩn cầu: “Tích Tuyết, cầu xin cô đưa Chiêm Mỗ Tư cho tôi, tôi thật sự không muốn phá bỏ đứa bé này, cầu xin cô thành toàn cho chúng tôi đi, để cho chúng tôi một nhà ba người đoàn tụ.”

Xung quanh đã không ít người đi tới, bọn họ đem Tống Khuynh Vũ cùng Lạc Tích Tuyết thành một đoàn, chỉ chỉ chỏ chỏ với các cô, trong đó có mấy người còn là phóng viên, nhận ra cô là phu nhân của Chiêm Mỗ Tư, lập tức cầm máy chụp hình đi vào.

Nhờ vào lần này Lạc Tích Tuyết đi ra gặp Lãnh Khinh Cuồng, là len lén chạy ra ngoài, cô cũng không mang theo vệ sĩ, cũng không ngăn cản được những phóng viên đang chụp kia.

Nhưng những người vây xem, giống nhu đã cho rằng cô bắt nạt Tống Khuynh Vũ, ngôn luận nghiên về phía Tống Khuynh Vũ.

“Cô nên đồng ý với cô ấy thôi.”

“Nhìn xem, người ta mang thai con của chồng cô.”

“Làm sao lòng dạ cô cứng như vậy.”

“Đàn ông mà, tìm thêm là được, tại sao muốn cùng người con gái nhu nhược lương thiện này dành?”

“Cô không thể vì người khác lo lắng nhiều một chút sao?”

“Ly hôn, cô cũng không chết; nhưng các người không ly hôn, người ta sẽ làm bà mẹ đơn thân rồi !”

Lạc Tích Tuyết vốn không ngại lời đồn đại, nhưng không nhìn, cũng không có nghĩa là có thể ngăn cản tổn thương.

Lần đầu tiên bị mọi người chỉ trích, đứng ở trước sóng gió.

Cảm giác đó rất kinh khủng, đáng sợ, cảm giác bị thế giới vứt bỏ.

Hoảng hốt lo sợ.

Rõ ràng không liên quan tới bọn họ, nhưng lại nghiêm nghị như thế.

Rõ ràng cô mới là vợ, lại buộc cô từ bỏ danh phận.

Cô rõ ràng không sai, chẳng lẽ một người phụ nữ mang thai đứa con của chồng cô, cô không tặng chồng cho người phụ nữ này, chính là đối địch với thế giới này sao?

Tại sao tất cả mọi người chỉ trích cô? Cô là vợ chính thức, cô làm gì sai?

Nhưng cô hoảng sợ, cũng không đồng tình với những người này, họ ngược lại còn tệ hại hơn.

Bởi vì cô không cãi lại, nhưng người đó chỉ trích càng không kiêng kị chút nào, giống như cố tình bêu xấu cô.

“Loại phụ nữ ghê tởm như cô, chiếm đoạt chồng người khác, sao lại không chết đi?”

Chỉ là không đồng ý ly hôn mà thôi, cần chết sao?

Cả người Lạc Tích Tuyết lạnh lẽo, ngôn ngữ ác độc, để cho cô rơi vào vực sâu không đáy.

Mà cô thậm chí ngay cả sức lực đánh trả cũng không có.

Đang lúc đấy thì, một tay chạm vào vai cô, tiếng khiển trách tức giận ở bên tai cô vang lên.

“Các người là ai? Tại sao chỉ vì mấy câu nói của các người, Lạc Tích Tuyết phải đồng ý ly hôn hả?”

Là Lãnh Khinh Cuồng!

Anh kịp thời chạy tới, vịn vào thân thể chỉ chút nữa là ngã xuống của Lạc Tích Tuyết, đứng bên cạnh cô, khóe miệng chứa đựng nụ cười như có như không.

Những người gọi là người chính nghĩa này, lập tức mở miệng phản bác: “Cái gì, là người phụ nữ này không được! Bắt nạt người ta! Anh xem Tống Khuynh Vũ có con, còn bị đàn ông vứt bỏ, đáng thương nhường nào! !”

Âm thanh của Lãnh Khinh Cuồng càng thêm lạnh lẽo: “Không chịu từ bỏ hôn nhân của mình, là bắt nạt người ta sao? Thật là buộn cười, phụ nữ các người cho đây là logic gì vậy? Vì tốt cho cô ta, chỉ suy tính vì cô ta, cho nên cô ấy phải quyết định buông tha hạnh phúc của cô ấy sao. Các người ngu ngốc sao? Chỉ có ngu ngốc mới chịu đồng ý loại yêu cầu này hả?”

“Anh là ai? Nhưng người phụ nữ này, anh cùng cô ta có quan hệ gì?” Những người coi là chính nghĩa này lại bắt đầu chĩa mũi n họn vào Lãnh Khinh Cuồng.

“Tôi chỉ là một người đi đường không nhìn nổi, rõ ràng các người đang khi dễ Lạc Tích Tuyết, dám nói Tích Tuyết bắt nạt cô ta sao? Các người nhìn bộ dạng dối trá của cô ta đi, nhìn một cái cũng biết là giả bộ! !”. Lãnh Khinh Cuồng khinh thường nhìn Tống Khuynh Vũ.

Tống Khuynh Vũ lập tức khóc, làm ra vẻ mặt đau thương thê thảm: “Tích Tuyết, tôi không muốn phá hỏng hôn nhân của hai người, nhưng tôi rất yêu Chiêm Mỗ Tư, tôi không thể không có anh ấy, không có anh ấy tôi sẽ chết! !”

“Anh xem người ta đi, khóc thành cái dạng gì rồi hả? Các người nhẫn tâm sao? Thành toàn cho cô ấy chứ?” Đám phụ nữ xung quanh kia, lại bắt đầu nói.

Lãnh Khinh Cuồng tức giận bất bình kêu gào cùng đám người đó.

Lạc Tích Tuyết chỉ kinh ngạc nhìn màn biểu diễn của Tống Khuynh Vũ, hít sâu một hơi, rõ ràng nói cho cô ta biết: “Thật xin lỗi, Tống tiểu thư, Chiêm Mỗ Tư là chồng tôi, tôi yêu anh ấy, tuyệt sẽ không rời khỏi anh ấy!”

“Chẳng lẽ không thể thành toàn cho tôi sao? Tôi chắc chắn, tôi yêu anh ấy, tuyệt đối sâu nặng hơn cô!” Tống Khuynh Vũ một phen kéo bả vai cô, khuôn mặt tràn đầy nước mắt.

Lạc Tích Tuyết bất đắc dĩ nhìn cô ta, cố gắng tránh ra: “Tống tiểu thư, đây không phải là vấn đề yêu sâu đậm hay không.”

Nhưng Tống Khuynh Vũ lại mất khống chế bắt được hai vai cô, còn dùng sức.

“Tại sao? Tại sao không thể nhường anh ấy cho tôi, tôi yêu anh ấy chỉ thương anh ấy”. Tống Khuynh Vũ bắt càng chặt, tiếng khóc càng lớn dần.

Lạc Tích Tuyết nhăn mày, cố gắng hất tay của cô ta ra: “Tống tiểu thư, cô bình tĩnh một chút, cô đừng như vậy, đau tôi!”

Cô chỉ không chú ý, nhưng không ngờ Tống Khuynh Vũ lại đứng không yên, cả người ngã xuống bậc thang.

Ầm!

Tiếng vang lớn tận mây xanh.

Tất cả mọi người ghé đầu nhìn sang ----.

Chỉ thấy Tống Khuynh Vũ đưa tay che bụng, nơi đó co quắp một trận, máu tươi từ người cô ta chảy ra, màu đỏ xinh đẹp, màu đỏ nhiễm khắp váy.

“A -----“ Tống Khuynh Vũ kêu lên, cơ hồ muốn ngất đi.

Ánh mắt của Tống Khuynh Vũ trầm xuống, lập tức ý thức có gì không đúng, lần này phiền toái rồi!

Anh lập tức xông lên trước, ôm lấy Tống Khuynh Vũ đi tới bệnh viên, người xung quanh đã sớm xôn xao, tất cả đều sôi trào lên.

“Thế nào lại chảy nhiều màu như vậy a, không phải sảy thai rồi đấy chứ?”

“Làm sao cô độc ác như vậy, tự nhiên đẩy cô ấy xuống lầu?”

“Đúng vậy, thật là một người phụ nữ ác độc, có biết như vậy xảy ra án mạng hay không?”

Mọi người lại bắt đầu dùng mũi nhọn chỉ trích Lạc Tích Tuyết,dù sao mạng người quan trọng, lại bắt đầu xôn xao náo nhiệt.

Một giờ sau, trong phòng cấp cứu bệnh viện.

Lãnh Khinh Cuồng cùng với Lạc Tích Tuyết lo lắng đợi.

Bác sĩ vừa nói, Tống Khuynh Vũ ngã chỗ đó,vừa vặn ở chỗ cô ấy yếu nhất, nếu quả thật xảy ra chuyện gì, về sau cô không có khả năng sinh con nữa.

Anh nắm tay ngón tay, ánh mắt lạnh lùng.

Anh biết, Lạc Tích Tuyết không ác độc tới mức đẩy Tống Khuynh Vũ, hôm nay căn bản là một vở kịch, bao giờ cả những người vây xem, rất có thể là Tống Khuynh Vũ mời tới,cố ý gây ra hỗn loạn.

Mục đích của cô ta chính là muốn ép Lạc Tích Tuyết, khiến xã hội đồng tình với Tống Khuynh Vũ, nếu để Tống Khuynh Vũ ngã nhưu vậy, thì tất cả lao về Tích Tuyết.

Đáng ghét,anh luôn để đầu óc minh mẫn, thế nào lần này chỉ lo cùng những người phụ nữ kia gây gổ, không ngờ tới Tống Khuynh Vũ còn có chiêu ác độc như vậy.

Nhưng khi nhìn những người đó khi dễ Tích Tuyết, anh lại không thể thờ ơ, Tống Khuynh Vũ thế lại động vào tâm tư của cô, hơn nửa cô ta được người bố xã hội đen của cô ta dạy chiêu này.

Giờ phút này, bên ngoài bệnh viên đã có nhiều phóng viên vây quanh, Bối Nặc Tát cùng thủ hạ rối rít chạy tới, bọn họ nhao nhao ầm ĩ chạy vào bệnh viên, mặc dù bị bác sĩ ý ta lấy lý do “Bệnh nhân đang phẫu thuật không được làm phiền” ngăn ở ngoài cửa, nhưng đôi mắt muốn ăn thịt người của cô ta, đều nhìn vào Lạc Tích Tuyết.

Lãnh Khinh Cuồng thấy có chuyện không ổn, Bối Nặc Tát có thể nhận cơ hồi mượn đề tài để nói chuyện của mình động thủ với Lạc Tích Tuyết, ông ta lập tức gọi điện thoại cho Chiêm Mỗ Tư, Chiêm Mỗ Tư đã sớm nhận được tin, ở trên đường chạy tới rồi.

Lạc Tích Tuyết một mình ngồi trên ghế dài ngoài phòng cấp cứu, suy nghĩ lại tình cảnh vừa xảy ra, chưa tỉnh hồn lại.

Vừa rồi cô chỉ nhẹ nhàng tránh ra khỏi Tống Khuynh Vũ, không ngờ cô ta dùng lực giữ chặt bả vai cô, nhưng tay lơ đãng nâng lên như vậy, kết quả lại đẩy ngã Tống Khuynh Vũ.

Cô rõ ràng không đẩy cô ta, nhưng sức lực đó căn bản không đủ để cho cô ta ngã xuống, trừ phi, cô ta cố ý.

Nhưng tại sao cô ta muốn làm như vậy? Rõ ràng là ruột thịt máu mủ, vì muốn để cô cùng Chiêm Mỗ Tư ly hôn, cho nên hy sinh con của mình cũng không tiếc, cô không khỏi cảm thấy lạnh, thủ đoạn của người phụ nữ này thật kinh khủng.

Sau một hồi, giống như đã trải qua một thế kỷ khá dài vậy.

Cửa phòng cấp cứu bị đẩy ra, sắc mặt Tống Khuynh Vũ trắng bệnh nằm trên giường bệnh, bị y tá từ trong phòng cấp cứu đẩy ra.

Chiêm Mỗ Tư cùng lúc đó cũng chạy đến, thấy Tống Khuynh Vũ nằm trên giường bệnh, anh chạy nhanh tới, thậm chí không chào hỏi gì với Lạc Tích Tuyết.

Lòng Lạc Tích Tuyết trầm xuống, rốt cuộc đang nghi ngờ Tống Khuynh Vũ mang thai con anh, bây giờ đứa bé không còn, anh chắc rất đau lòng.

Lãnh Khinh Cuồng vỗ vỗ bả vai phía sau, ý bảo cô không cần khổ sở.

Nhưng cô làm sao có thể không khó chịu đây? Rõ ràng cô bị uất ức, thế nhưng nhìn thấy chồng mình, tự mình ôm người phụ nữ khác vào phòng bệnh.

Tống Khuynh Vũ bởi vì hành động của Chiêm Mỗ Tư, trên mặt nổi lên nụ cười như ý.

Truyện Chữ Hay