Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Em Dám Bỏ Trốn

chương 213: mới cưới không ngủ cùng giường, chống cự hắn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit : babynhox

"Chiêm Mỗ Tư, vì người phụ nữ này mà con ngỗ nghịch với ta như vậy, sớm muộn gì con cũng sẽ hối hận !"

Thẩm Tâm Lam trợn mắt nhìn, hơi thở trong người suýt không ổn định, may mắn có Lisa đứng bên cạnh đỡ lấy bà: "Ta còn quay trở lại, hi vọng con nghĩ rõ ràng, ai mới là người con nên vứt bỏ! Lisa, chúng ta đi!"

Nhìn mẹ nổi giận đùng đùng rời đi, Chiêm Mỗ Tư cũng không quay đầu lại, chỉ có ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm Lạc Tích Tuyết, đau lòng không thôi.

"Kêu bác sĩ tới!" Hắn ra kệnh cho Uy Mục bên cạnh, ôm lấy Lạc Tích Tuyết yếu ớt, đi nhanh vào phòng ngủ

Ngồi ở trên giường lớn mềm, cảm giác đau đớn trên gò má càng lúc trở nên càng rõ ràng, Lạc Tích Tuyết không nhịn được khẽ ngâm nhẹ.

Lòng Chiêm Mỗ Tư càng xoắn chặt, hắn thân thiết nói: "Vẫn tốt chứ? Anh đã gọi bác sĩ đến rồi! Em chờ một chút!"

"Tôi đau chết chẳng phải càng tốt sao? Mẹ anh nói đúng, anh nên vứt bỏ tôi! Căn bản không cần vì tôi mà anh xích mích với bà! Chúng ta không nên ở chung chỗ, anh tránh ra đi —— để cho tôi một mình thế này!"

Chiêm Mỗ Tư tức giận—— không phải là cô không biết mình coi trọng và thương cô sao, vì sao mỗi lần có chuyện xảy ra, luôn luôn làm cho đáy lòng mình bị dẫm nát chứ? Có liền như vậy để hồi báo tình yêu đầy ngập của hắn sao?

Nhìn gò má sưng đỏ hoàn toàn thay đổi, tức giận của hắn tiêu tan hơn phân nửa, thôi, bây giờ không phải lúc so đo với cô, cho dù mình nổi giận như thế nào, đến cuối cùng cũng ngoan ngoãn giao vũ khí đầu hàng với cô? Thật sự là bị cô ăn sạch rồi !

Ài, hắn chịu đựng gật đầu, không để ý tới cô cố ý gây hấn, gọi bác sĩ tới kiểm tra vết thương của cô, mãi đến khi bác sĩ đưa thuốc xong, hắn mới cầm bình thuốc trở về.

Chiêm Mỗ Tư mở nắp bình, lập tức, một mùi thơm ngát nhàn nhạt truyền vào lỗ mũi, đột nhiên Lạc Tích Tuyết cảm thấy gương mặt mình mát lạnh, đau đớn như thiêu cháy trên gò má liền không còn nửa, cô không nhịn được thấp giọng hỏi:

"Đây là cái gì?"

"Là thuốc làm tan lưu thông máu ứ đọng, bên trong còn thêm cánh hoa tuyết liên và long não, có thể làm giảm đau!" Chiêm Mỗ Tư vừa bôi thuốc cho cô, vừa nhàn nhạt mở miệng giải thích.

“A...!" Lạc Tích Tuyết gật gật đầu, bỗng nhiên nở nụ cười tự giễu: "Thứ tốt như vậy, cho tôi cũng uổng phí thôi!"

Chiêm Mỗ Tư kiềm chế, biết cô vừa mới bị uất ức, chỉ là cô cố ý như vậy để chọc giận mình, bỗng nhiên trong ánh mắt tối đen của hắn hiện lên ánh sáng thông hiểu rõ ràng.

"Tuyết nhi, nếu em cho rằng chống cự anh như vậy, là có thể đạt được mục đích, để cho anh không hài lòng em, cuối cùng buông tha em, em như thế đặc biệt sai rồi! Anh yêu yêu, cho dù em đối với anh như thế nào, anh cũng sẽ không rời khỏi em, nếu chỉ có làm như vậy, trong lòng em mới cảm thấy dễ chịu một chút, anh sẽ không để ý! Nhưng em đừng nghĩ đến sẽ rời khỏi anh, em cũng biết sẽ không có khả năng này! Nếu biết, không cần phản kháng và vùng vẫy vô nghĩa nửa, em nhất định sẽ trốn không thoát lòng bàn tay anh!

Trong mắt hắn lóe lên tia sáng âm u thèm muốn. giống như Lạc Tích Tuyết là con mồi của hắn, nhất định không trốn thoát lòng bàn tay của hắn, một lần nửa Lạc Tích Tuyết lại cảm thấy nghẹt thở và bất lực.

Bàn tay to của hắn chống đỡ lưng nhỏ bé của cô, dễ dàng giam cầm vững chắc cô ở trong lòng hắn, gắt gao nhìn cô, giọng nói từ tính:

"Tích Tuyết, anh đồng ý cho em một chút tự do, nhưng mà em đừng quên, chúng ta là vợ chồng, em là thuộc loại của anh, vĩnh viễn cũng đừng tính toán chạy trốn anh."

Đầu ngón tay thon dài của hắn nâng cằm mềm mỏng của cô lên, cúi đầu dùng cánh môi dày gợi cảm ma sát lên môi anh đào của cô, sau đó đi vào thật sâu, cẩn thận nhấm nháp mỗi một tấc ngọt ngào của nó.

Không để ý tới kháng nghị của Lạc Tích Tuyết, hắn dùng bàn tay to giữ chặt ót của cô, từng chút từng chút hơi thở nóng bỏng ngấm vào trên thân thể hắn, hắn như cơn bão mà mạnh mẽ hôn môi anh đào của cô, giống như là trừng phạt cô vừa mới cố ý chọc giận hắn.

Trước đó hắn ở phòng làm việc, trong lòng vẫn cũng rất phiền chán. Cho dù cô đã là vợ của hắn, bất cứ lúc nào cũng có người đến báo cáo hành tung của cô cho hắn, cô đang làm cái gì, đi đâu. Nhưng mà, trong lòng hắn vẫn rất buồn bực, ở trên thuyền hơn mười ngày, ngày đêm cô vẫn làm bạn ở bên cạnh hắn, không có hơi thở của cô, không có mùi hương dịu thuộc về cô quay quanh bên người, hắn liền có cảm giác rất khó nói nên lời.

Rốt cuộc hắn cũng đối phó xong công việc phức tạp, lại nghe được Uy Mục báo tin tới, mẹ lại đi tìm cô gây phiền phức.

Hắn biết mẹ không thích Tích Tuyết, từ trước đến nay hắn cũng nghe theo mẹ, nhưng bây giờ, vì yêu thương cô gái này, hắn tuyệt đối không thỏa hiệp. Cô là người phụ nữ mà cả đời hắn ước mong, không thấy được cô, hắn sẽ sợ hãi, gặp được cô, lòng của hắn mới có thể thoáng yên ổn xuống, cô thuộc về hắn, hắn luôn muốn có được cô như vậy.

Chiêm Mỗ Tư càng ôm càng chặt, nụ hôn cũng càng ngày càng mãnh liệt, Lạc Tích Tuyết có chút không thở nổi, cái loại hơi thở bá đạo mãnh liệt này của hắn đã cắn nuốt tất cả của cô.

Cánh môi gợi cảm nóng bỏng của hắn trượt xuống đường cong cái gáy đi thẳng tới cái cổ thơm dịu, hắn hút da thịt non mịn non mềm, từ vạt áo trượt xuống, đi tới bộ ngực duyên dáng đang ẩn núp của cô thì con người đen của Chiêm Mỗ Tư càng thêm nóng rực, thoáng hiện ánh lửa nặng nề âm u làm cho trái tim cô tắc nghẽn.

Lạc Tích Tuyết nhìn thấy tia lửa quen thuộc trong mắt hắn, hơiđoán được hắn muốn làm cái gì, cô hoảng sợ vùng vẫy kêu lên:

"Không, không cần! Chiêm Mỗ Tư, anh đã đồng ý với tôi!"

Chiêm Mỗ Tư đã ôm cô lên giường trắng tinh mềm mại, hắn cúi đầu nhìn vẻ mặt xinh đẹp huyền ảo cùng mái tóc đen dài như thác rãi rác ở trên giường, ngọn lửa trong mắt hắn càng bốc cháy mãnh liệt.

Hắn nhỏ giọng thỉnh cầu nói:

"Tích Tuyết, cho anh, anh muốn em"

Vẻ mặt Lạc Tích Tuyết trắng nhợt.

"Không, không được!" Cô nắm chặt áo lui về một đầu giường, hoảng sợ nhìn hắn: "Anh đã đồng ý với tôi là đến cuối tuần này anh sẽ không đụng tới tôi."

Con ngươi tối đen thâm thúy của Chiêm Mỗ Tư vẫn thoáng hiện ánh lửa như cũ, nói: "Anh hối hận, một ngày anh cũng không thể rời khỏi em, Tích Tuyết, chỉ có em bên cạnh anh, trái tim của anh mới có thể yên ổn lại. Anh không thể cho em rời khỏi em, một chút cũng không được."

Hắn kéo cô qua, khống chế cô dưới thân thể của hắn. Hai tay cường tráng của hắn chống đỡ hai bên má của cô, hắn chịu đựng mồ hôi nóng dọc theo cái trán anh tuấn trượt xuống đôi má.

"Không, anh đã đồng ý với tôi ít nhất sẽ cho tôi thời gian thích ứng!"

Lạc Tích Tuyết khóc ròng, một tay nắm chặt vạt áo phía trước, một cánh tay kia dùng sức đẩy hắn ra. Nhưng mà thân thể của hắn như giống như tường đồng vách sắt, cho dù cô có đẩy như thế nào cũng đẩy không ra.

"Tích Tuyết, chúng ta đã là vợ chồng, làm loại chuyện này rất bình thường, không cần từ chối anh."

Chiêm Mỗ Tư bắt đầu xé rách quần áo của cô, ngọn lửa trong con ngươi hắn đang cháy mạnh mẽ, cô có thể cảm giác được hắn nóng bỏng mãnh liệt của hắn đang gắt gao chống đỡ cô, hắn mạnh mẽ muốn cô, mà cô, lại chỉ cảm thấy sợ hãi.

"Không cần, nếu anh không để ý đến ý nghĩ của tôi, tôi sẽ hận anh, tôi nhất định sẽ hận anh"

Lạc Tích Tuyết khóc lên, nước mặt sáng trong rơi trên gương mặt non mịn tinh xảo. Cô không muốn như vậy, cô cảm giác mình giống như là công cụ để đàn ông thư giãn, dùng hôn nhân bao lấy cô, là có thể muốn làm gì thì làm sao?

Cô vừa mới bị mẹ hắn trạch phạt một trận, bây giờ hắn lại tàn nhẫn đòi hỏi cô như vậy, cô ở đây còn có cái g tôn nghiêm gì đáng nói?

Thân thể Chiêm Mỗ Tư bỗng chấn động, hắn giật mình nhìn cô, cô sẽ hận hắn sao? Trái tim hắn đột nhiên đau xót.

Hắn chậm rãi vươn người lên, hôn lên nước mắt sáng trong trên gương mặt tinh xảo của cô, thương tiếc nói:

"Tích Tuyết, đừng khóc, anh không đụng em, được không?"

Chiêm Mỗ Tư cắn răng, cố nén đau đớn mãnh liệt trong thân thể mãnh liệt , cổ họng khàn khàn mờ mịt nhẽ dỗ cô.

Có thể chịu đựng đối với phụ nữ, lại không thể giải trừ, trên đời này, cũng chỉ có cô mà thôi.

Nhưng mà, hắn có thể có cách nào? Ai kêu hắn để ý đến cảm nhận đáng ghét của cô, mẹ của hắn vừa mới khi dễ cô một trận, làm sao hắn có thể lại bỏ qua ý nghĩ của của cô mà khi dể cô chứ?

Hắn yêu cô còn không kịp, cho dù không hề cảm kích.

Mặt Lạc Tích Tuyết sưng phù, ba ngày sau đã giảm bớt, lại thêm bác sĩ điều dưỡng, cô đã không còn gì đáng ngại.

Mấy ngày nay Chiêm Mỗ Tư đều chú ý đến vết thương của cô, tôn trọng ý nguyện của cô mà không có gặp cô, nhưng trong lòng hắn lại rất khát vọng cô, nhưng Lạc Tích Tuyết luôn luôn tìm lý do gì đó để né tránh thân cận với hắn.

Bữa sáng trên bàn cơm, hai người lẳng lặng , đều không nói chuyện.

Tất cả bọn người hầu lại càng không dám thở mạnh, quản gia cao tuổi dễ dàng nhìn sắc mặt, sáng sớm liền phát hiện không khí giữa hai người có chút không đúng.

Phu nhân vừa về đến liền muốn xin chủ nhân ở riêg, một mình ngủ ở một gian phòng, ngay cả tân phòng bọn họ chuẩn bị tỉ mỉ cũng không muốn ở, chủ nhân đương nhiên mất hứng, nhưng chủ nhân lại rất đau lòng phu nhân, lại đồng ý yêu cầu của phu nhân.

Vốn ngẫu nhiên một hai ngày còn chưa tính, ai ngờ lão phu nhân lại tới đây dạy bảo phụ nhân một trận, phu nhân dựa vào trên người có vết thương, lại càng không đồng ý cho chủ nhân chạm vào.

Phải biết rằng bọn họ là vợ chồng, ông đã sớm phát hiện trong mắt chủ nhân nhìn phu nhân so với những người phụ nữ khác rất khác nhau, cái loại quá mức chiếm hữu ham muốn và bá đạo này, chủ nhân chưa từng có đối với bất cứ một người phụ nữ nào, nhưng mà phu nhân cũng không để cho chủ nhân chạm vào, nói vậy chủ nhân đã chịu đựng rất vất vả rồi.

“Tôi ăn no rồi."

Lạc Tích Tuyết lạnh nhạt nói, cô ngừng dùng cơm, dùng khăn ăn trắng nhẹ lau khóe miệng, đứng lên.

"Chờ một chút!" Chiêm Mỗ Tư gọi thân thể muốn chạy của cô lại, cũng buông đồ ăn xuống đứng lên, con ngươi đen lộ ra một tia thâm ý nói: "Anh đã sắp xếp bác sáng hôm nay em phải tới bệnh viện kiểm tra thân thể một chút, anh sẽ phái người lái xe đưa em đi."

Lạc Tích Tuyết hơi giật mình quay đầu, đối mặt với hắn. Kiểm tra thân thể? Chẳng lẽ hắn đã biết, cô không thể sinh con, cho nên mới đưa cô đi xem bác sĩ?

Cô cắn môi, trong lòng nói có loại mùi vị không nói nên lời. Vốn là phụ nữ mà không sinh được con, cô nên cảm thấy rất khổ sở mới đúng, đáng tiếc trong lòng cô lúc này trái lại rất bình tĩnh, giống như không sinh được không có gì đáng ngại .

Chẳng biết từ lúc nào mà Chiêm Mỗ Tư đã đi lên phía trước, hai cánh tay cường tráng vươn ra gắt gao ôm thân thể mềm mại thơm dịu của Lạc Tích Tuyết, nói nhỏ ở bên tai thơm mềm của cô:

"Anh nhất định sẽ làm cho em sinh con của chúng ta, là con của hai chúng ta."

Thân thể Lạc Tích Tuyết run lên, hắn vẫn không từ bỏ muốn cô mang thai con của hắn ! !

Truyện Chữ Hay