Cưng Chiều Vợ Mỗi Ngày

chương 7: cái gì vậy nè

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Elgar đứng trong phòng bếp có chút không yên, y không mấy tự tin với tay nghề của mình. Tịnh Nhậm từng nếm qua tay nghề của y rồi không cho y xuống bếp nữa, chuyenj này đối với trùng cái mà nói rất mất mặt. Nhưng lúc này y đã không có thời gian để lo lắng nữa, Dương Thư đã ngồi trước bàn ăn chờ ăn, y chỉ có thể nhanh chóng làm cơm.

“Hùng chủ, nguyên liệu không đủ, em chỉ làm được vài món ăn đơn giản, xin ngài chờ chút.”

Dù có khéo tay đến đâu nếu không có nguyên liệu cũng bó tay, nguyên liệu trong bếp đa số là đồ trùng cái thích ăn, Elgar khẳng định trùng đực sẽ không thích chúng. Y chỉ có thể lợi dụng số nguyên liệu ít ỏi làm một vài món ăn tạm được vậy.

Trong bếp chẳng có chút gia vị, Elgar cũng biết trùng đực không để ý mầy thứ này, bọn họ chỉ để ý món ăn có ngon hay không thôi. Y thấp thỏm xếp đũa cho Dương Thư, trong lòng vô cùng hy vọng hùng chủ hài lòng nhưng cũng biết bữa tối thế này tuyệt đối không thể khiến trùng hài lòng được.

Thực ra Elgar đã quá lo lắng rồi, dù y có làm món ăn ra sao thì Dương Thư cũng vui vẻ ăn hết. Bở vì do không nhận ra thức ăn muôn hình vạn trạng của trùng tộc, Dương Thư đã gặm đá năng lượng mười năm rồi. Mấy thứ đó tuy bổ sung năng lượng nhanh nhưng lại có mùi rỉ sắt. Cho nên đừng nói món y làm ra sắc hương đủ cả, dù cho bị cháy hắn cũng thấy ngon miệng.

“Thiếu thứ gì sao?”

Dương Thư cố gắng kìm nén cảm giác thèm ăn, tầm mắt không dời bàn ăn nói.

“Mai em cứ xem rồi mua, tôi không hiểu mấy thứ này lắm, mua xong gửi thông tin chi trả đến đầu cuối của tôi là được.”

“Vâng.”

Mua nguyên liệu nấu ăn còn phải để hùng chủ chi tiền, y đúng là trùng cái thất bại. Elgar nắm chặt đôi đũa trong tay.

“Ăn cơm đi.”

Dương Thư không quen vừa ăn vừa nói, nói xong thì yên lặng dùng bữa. Elgar cẩn thận nhìn Dương Thư một lúc, thấy hắn không có biểu tình gì mới yên tâm dùng bữa.

Quân thư dùng bữa rất nhanh, Elgar lại lo Dương Thư ăn không đủ nên cơ bản không gắp món ăn, y ăn xong cơm rất nhanh, bê bát canh chờ Dương Thư ăn xong. Y rất vui vì Dương Thư thích ăn đồ mình nấu nhưng lại bắt đầu lo lắng mình làm không đủ. Mà chuyện y lo lắng rất nhanh đã xảy ra,

Dương Thư quét sạch đồ ăn rồi rắc một tiếng gặp gãy đũa trong miệng.

Elgar do dự nhìn Dương Thư, tuy chất liệu đũa có thể ăn nhưng… là lỗi của y, do y làm quá ít đồ ăn mới khiến hùng chủ ăn cả đũa.

“Vô cùng xin lỗi, hùng chủ, em đi làm thêm ngày đây.”

Elgar hơi hoảng loạn đứng dậy.

Thảo nào, hắn cứ thấy nhai là lạ, không khí im lặng trong giây lát, sau đó Dương Thư với tâm lí không thể lãng phí, bình tĩnh nhai nốt nửa đôi đũa còn lại. Răng của trùng tộc quá sắc bén đôi khi cũng không tốt lắm, trước đây hắn đâu phải lo lắng ăn quá vui vẻ mà nhai luôn cả đũa.

“Khoan đã.”

Dương Thư vội ngăn đối phương lại, hắn bi kịch nhận ra bản thân vì quá hưng phấn mà ăn quá nhiều.

“Dạ.”

Elgar dừng bước, yên lặng đợi hắn nói.

“Em ăn no chưa?”

Hắn ăn no rồi nhưng hơi lo lắng Elgar.

“Rồi ạ.”

Elgar nhanh chóng gật đầu, hơi nghi hoặc nhìn Dương Thư.

“Vậy thì tốt, tôi ăn no rồi, em làm cơm rất ngon.”

Có gì không thể thừa nhận chứ.

“Dạ.”

Elgar nghe vậy thì mỉm cười, hùng chủ thích là tốt rồi.

“Sau này cười nhiều vào.”

Em cười lên rất đẹp. Dương Thư im lặng nhìn đối phương dọn dẹp bát đũa,

hoàn toàn không định giúp một tay.

“Vâng.”

Lần nữa bị nụ cười của đối phương hút hồn, Dương Thư ôm lấy trái tim lượn ra phòng khách, nói thật, y cảm thấy mình sắp không chịu đựng được.

Việc rửa bát đã có máy móc thay thế, Elgar chỉ phụ trách xếp bát đã rửa sạch là được. Khi y ra đến phòng khách thì thấy hùng chủ đang ngồi trên sô pha bất động không biết đang nghĩ gì. Bộ dạng này khác hắn hình tượng hùng chủ hoạt bát cái gì cũng tò mò trong ấn tượng của y.

Dương Thư lúc này khiến y cảm thấy nguy hiểm, hơn nữa cách y rất xa.

Elgar xuất hiện giống như ấn vào công tắc nào đó, Dương Thư lập tức trở nên hoạt bát, mở tivi lên, lặng yên cảm thán công nghệ hiện đại không cần đeo kính cũng có thể hưởng thụ cảm giác xem phim D. Sau đó hắn tiện tay lấy gói bánh quy vị hoa quả từ tủ trà ra ném vào lòng Elgar. Xem phim phải ăn đồ ăn vặt mới tuyệt chứ!

Quan trọng hơn là lúc này không cần lo đến vấn đề cân nặng, hắn đề cử khoan tây chiến và bỏng ngô. Tiếc là trùng tộc không có khoai tây chiên nhưng có bỏng ngô cũng coi là tuyệt vời.

Elgar ôm bánh quy thử ngồi cạnh Dương Thư, may mắn không thấy đối phương phản đối bèn to gan đánh giá đối phương. Y rất tò mò không biết hoàn cảnh như thế nào mới nuôi dưỡng được một con trùng như Dương Thư đây?

Một bàn tay thò ra từ bên cạnh Elgar, y cho rằng tầm mắt của y khiến Dương Thư không vui, nhắm mắt chờ đợi cái tát giáng xuống. Thế nhưng Dương Thư chỉ lấy túi bánh trong lòng y, xé ra rồi trả lại, còn thuận tay lấy một miếng bánh.

Tuy ấn tượng đầu tiên có vẻ không dễ ở chung cho lắm, tính cách kỳ lạ nhưng lại đặc biệt khoan dung hơn nữa có chút đáng yêu. Y quả thật vô cùng may mắn, lại có thể ghép đôi với một trùng đực như vậy. Elgar lấy một miếng bảnh bỏ vào miệng, ngòn ngọt, rất ngon miệng. Y nhớ đây là hãng ăn vặt trùng cái thích ăn nhất, hương vị trong miệng ngọt đến trong lòng.

Ngọt đến khó nuốt nổi á!

Dương Thư vội uống nước lấy từ chỗ người máy giải cứu cổ họng của mình. Hắn hoài nghi thứ mình ăn và thứ Elgar không phải cùng một túi! Thứ đồ ngọt đến phát ngấy lại chua chua này ăn ngon chỗ nào chứ? Dương Thư kinh ngạc nhìn Elgar ăn vui vẻ, bản thân quyết định sau này có mua đồ ăn vặt trùng cái thích ăn thì bản thân không thèm động vào!

Thời gian còn sớm, tivi vẫn bật, không khí có chút kỳ lạ.

Người cổ đại thật lợi hại đó! Trước khi kết hôn nam nữ không gặp mặt, ở chung không thấy bối rối sao? Dù sao bọn họ thật ngượng nghịu. Dương Thư máy móc ăn bỏng ngô, nhìn tivi phát ngốc. Lưu lạc bao nhiêu năm, giờ đột nhiên có phòng, có vợ, có cả ấu trùng, có chút không chân thực lắm.

Dương Thư đang ngây người không phát hiện bản thân dần chuyển tầm nhìn sang người Elgar khiến đối phương càng ngày càng cứng ngắc, ngay cả động tác ăn bánh cũng nhanh hơn nhiều.

[kính coong, ngài có chuyển phát nhanh, mời ký nhận]

“Hùng chủ, em đi lấy bưu kiện.”

Chuông cửa vừa kêu, Elgar khẽ thở phào. Sau khi được Dương Thư đồng ý thì nhanh chóng bỏ bánh quy xuống chạy vội ra cửa lấy đồ.

Dương Thư nhìn gói bánh Elgar bỏ xuống, tay không tự giác lại lấy một cái, vừa thấy y ăn ngon như vậy, hắn cảm thấy bản thân mình vớ phải miếng khó ăn nhất rồi.

Cho nên đến khi Elgar lấy đồ trở lại thì thấy Dương Thư ôm cốc không ngừng uống nước, rõ ràng con trùng trí nhớ ngắn nào đó lại trộm ăn bánh của y.

“Tôi nhớ bản thân không còn bưu kiện nào mà.”

Dương Thư hơi xấu hổ, ho khan đặt cốc nước xuống, nhanh chóng đổi chủ đề.

“Là sở công chứng gửi, vật phẩm tặng các cặp trùng mới công chứng.”

Y còn cho rằng mình tái hôn nên không có nữa.

“Là gì vậy?”

Dương Thư tò mò ngồi thẳng dậy.

“Dược tề thả lỏng cơ bắp.”

Elgar mở bưu kiện ra, xác định giống như lần trước, bèn chuyển cho Dương Thư.

Cái này thì hắn biết, lần đầu tiên của trùng cái cũng sẽ đau, để phòng ngừa trường hợp trùng cái mất không chế làm bị thương trùng đực, sau khi công chứng, Liên Bang sẽ cung cấp dược tề thả lỏng cơ bắp, nhưng đây là thứ gì? Dương Thư nghi hoặc nhìn một thứ khác, thứ này hình trụ màu trắng, chỉ cỡ ngón tay, sờ vào cảm giác cưng cứng lại trơn bóng.

“Đó là bông khuếch trương dự phòng, trên đó có thuốc kích thích phân bố dịch thể, còn có thể hấp thu dịch thể nở ra. Sauk hi nở ra mềm xốp nên thích hợp cho trùng cái làm chuẩn bị.”

Có thể là nghi hoặc của Dương Thư quá rõ ràng, Elgar nhìn thứ trong tay hắn giải thích.

Dương Thư bất giác liếc nhìn phía dưới áo choàng tắn của Elgar, hắn cảm thây suy nghĩ cũa mình có chút đen tối.

Elgar bất giác kéo áo choàng, có chút chần chờ mở miệng:

“Hùng chủ, em không phải lần đầu, hơn nữa từng sinh ấu trùng nên không dùng bông khuếch trương cũng được.”

“Có cần tôi giúp không?”

Dương Thư đưa đồ cho Elgar, nắm tay bên môi ho khan, ánh mắt tránh né. Hắn cảm thấy trên mặt có hơi nóng.

“Không cần, hùng chủ đồng ý em dùng bông khuếch trương sao?”

Elgar kinh ngạc nhận đồ từ tay Dương Thư, y cảm thấy hùng chủ lẫn nữa phá vỡ nhận thức của mình. Thông thường trùng đực sẽ không dịu dàng với trùng cái tái hôn, họ muốn trùng cái càng đau để nhận rõ hùng chủ của mình là ai.

“Đương nhiên, tôi đồng ý.”

Dương Thư quyết định lên mạng tra ít thông tin. Hắn và Elgar kết hôn vội vã, bản thân cũng không hiểu rõ cuộc sống về đêm của trùng tộc lắm, như vậy là không được phải nhanh chóng bổ sung.

“Vết thương của em đã đỡ hơn chưa?”

Dương Thư nghĩ đến chuyện buổi tối, có hơi lo lắng nhìn Elgar, hắn không quên trên người y vẫn còn vết thương bị roi đánh.

“Tốt rồi ạ.”

Năng lực tự lành của trùng cái rất mạnh, đừng nói là vết thương bị roi đánh đã lành một nửa, kể cả vừa bị thương thì đến tối cũng khỏi hẳn.

“Qua đây, cởi quần áo, nằm xuống để tôi xem.”

“Dạ.”

Mới có một tiếng đồng hồ, y lại nằm trên sô pha, nhưng lần này chẳng cảm thấy thấp thỏm hay thẹn thùng chút nào. Elgar nhìn chằm chằm hoa văn trên ghế, xác định nó là vị trí mình nhìn trước đó.

“Ngoan.”

Dương Thư lấy một miếng bánh quy nhét vào miệng Elgar, xoa đầu y rồi giúp y mặc áo vào. Vết thương còn chảy máu đã lành lại chỉ còn dấu đỏ. Năng lực tự lành của trùng cái thật phi thường. Tuy nhiên trong nhà vẫn phải chuẩn bị ít thuốc, dù khỏi nhanh cũng không thể không bôi thuốc được, lần này không có thì đành chịu nhưng hắn sẽ không để chuyện này tái diễn.

Quả nhiên hùng chủ coi y là ấu trùng mà! Elgar nhai bánh quy vừa mặc áo vừa nghĩ.

Còn Dương Thư đã bắt đầu tra tư liệu về đêm đầu sau khi công chứng, trùng đực và trùng cái làm chuyện đó cần chú ý những gì. Sau đó hắn biết được trùng cái tái hôn sẽ càng đau hơn, bởi vì trùng cái vì thích ứng trùng đực sẽ tự động điều chỉnh thân thể sau khi phát dục, từ chối trùng đực khác.

Hắn phải phá vỡ phòng tuyến mà cơ thể Elgar tạo ra, khiến cơ thể y thích ứng với cơ mình. Tuy hơi không đành lòng nhưng đây là quá trình bắt buộc. Dương Thư thấy đối phương mặc áo xong thì nhét bánh quy vào lòng y, hắn đã nhìn ra bữa tối y chắc chắn chưa ăn no.

Elgar đỏ mặt nhận lấy, ngồi cạnh Dương Thư gặp bánh quy răng rắc hệt như chuột hamster. Có hơi ngứa tay, Dương Thư không ngừng liếc Elgar, cuối cùng không nhịn được ôm lấy y, để y gối lên chân mình, một tay không ngừng chải tóc y, cảm giác tuyệt vời như hắn nghĩ.

Sau đó Dương Thư hài lòng bắt đầu tiếp tục tra tư liệu còn Elgar đột nhiên bị đẩy ngã thì cứng ngắc nằm đó, mãi một lúc sau mở thả lỏng người.

Trong phòng chỉ còn tiếng tivi và âm thanh Elgar nhai bánh, sau đó âm thanh nhai bánh chậm dần. Dương Thư đỡ lấy gói bánh đang tuột xuống đưa cho người máy gần đó cất lên tủ trà.

Dương Thư cho tivi nhỏ tiếng xuống mà không tắt đi, hoàn cảnh đột nhiên thay đổi dù cho đột nhiên im lặng cũng có teher khiến trùng cái cảnh giác ngủ mất. Elgar quá căng thẳng, tâm trạng thay đổi liên tục, vừa thả lỏng đã ngủ quên là rất dễ hiểu.

Dương Thư thương tiếc nhìn quầng thâm dưới mắt y, trùng cái có năng lực hồi phục nhanh mà còn có quầng thâm như vậy thì có thể thấy Elgar đã mệt mỏi cỡ nào. Sao hắn nỡ gọi y dậy đây? Thôi, hôm nay để Elgar ngủ vậy!

Truyện Chữ Hay