“Lại là một ngày mới! Có nhiệm vụ mới và đội viên mới, hi vọng ngày hôm nay mọi người cũng có thể gặp thuận lợi trong mọi việc!”
Liêu Tài Tín nói xong mở lòng bàn tay ra, cầm trong tay ba tờ giấy đưa tới trước mặt sáu vị khách mời.
Trình Tu Hảo nhìn Thư Loan một chút, tiến lên rút lấy một tờ giấy.
Tưởng Hạo không dấu vết liếc rồi lại liếc nhìn về phía hai người, trên mặt là một vẻ gió xuân ôn hoà, nhưng trong lòng lại tức giận đến mức ngất xỉu.
Phải nhịn xuống, đây là ở trước ống kính máy quay, không thể đánh người!
Trình Tu Hảo và Thư Loan sẽ ở lại trụ sở, Tưởng Hạo và Bùi Huyên Huyên phải theo nhân viên hậu cần, vượt núi băng đèo đi đến một doanh trại tham quan và mang về một số loại thuốc mà nơi này còn thiếu, may mắn là hai người vẫn cùng nhóm với vợ chồng Trương Vân Khê – Jonas nhưng bọn họ sẽ đến thành trấn để lựa mua đồ.
Bùi Huyên Huyên muốn khóc rồi, tuy rằng rất muốn đi ra ngoài xem một chút, nhưng cũng không phải kiểu đi ra ngoài như này a! Đường núi gồ ghề, khi đi gần đến nơi thì bọn họ không thể chạy xe nữa mà sẽ phải đi bộ một chặng đường dài, hơn nữa bọn họ phải gánh một đống thuốc lớn và đồ vật đi một quãng đường rất dài rất dài.
Tưởng Hạo an ủi: “Không có chuyện gì đâu, cô chỉ cần đi là được rồi. Đồ vật tôi có thể cầm, đừng lo lắng.”
Bùi Huyên Huyên ngẩn người, hơi cúi đầu “Ừ” một tiếng.
Hai tổ đều đi ra ngoài, Thư Loan và Trình Tu Hảo đi đến địa điểm nhận nhiệm vụ ngày hôm nay để gặp tổ trưởng báo cáo. Hôm qua Trình Tu Hảo đã làm việc ở đây, bây giờ cũng xem như là quen cửa quen nẻo dẫn Thư Loan đi đánh dấu và sát trùng vết thương.
“Trình và Thư, chào hai người a!” Tổ trưởng là một nam bác sĩ trẻ tuổi, vỗ vỗ bả vai của hai người nói: ” Ngày hôm nay hai người hãy cùng đi với tôi, giúp tôi phân phát thuốc nhé.”
Tổ trưởng đang ở trong cái lều cỏ lớn nhất, là nơi dành để khám bệnh cho mọi người, hai bên lều cỏ kê một loạt ngăn tủ, có hơn trăm ô tủ vuông có dán thêm tên khoa học lên khiến người ta hoa cả mắt, mà nhiệm vụ của Thư Loan và Trình Tu Hảo là bắt đầu từ bên trong những ô tủ vuông này tìm những thiết bị và thuốc cho bác sĩ và bệnh nhân. Có lúc hai người cũng đến giúp tổ trưởng quạt gió cho bệnh nhân, đỡ lấy bệnh nhân v… v, tóm lại chủ yếu là làm việc vặt.
Cũng như Liêu Tài Tín từng nói, đây đúng là một công việc khá dễ dàng so với việc phải đi ra ngoài , tuy rằng vẫn rất tiêu hao sức khỏe và tinh thần.
Hai người bận rộn đến buổi tối, chờ đến khi tất cả mọi người đều trở lại mới ngừng không làm nữa, đi tắm rửa ăn cơm tối.
Màn đêm buông xuống, bệnh nhân vẫn đông đúc không ngừng, các tình nguyện viên vẫn còn bận rộn, nhưng khách mời đã hoàn thành công việc, vây quanh cái bàn tròn được kê ở vùng đất sau nhà, ăn cơm tối.
Cơm tối cũng không phong phú, mùi vị cũng không ngon, nhưng sau một ngày mệt mỏi thì ăn cái gì cũng cảm thấy ngon.
Liêu Tài Tín cười nói: “Ngày hôm nay mọi người cảm thấy biểu hiện của mình như thế nào?”
Bùi Huyên Huyên áy náy nói: “Ngày hôm nay phiền phức Hạo ca …”
“Làm sao vậy?”
Bùi Huyên Huyên cúi đầu nói: “Ngày hôm nay lúc đi ra ngoài chân tôi bị thương, không nhúc nhích được, Hạo ca cõng tôi về. Xin lỗi…”
Jonas sững sờ, nhíu mày nói với Tưởng Hạo: ” Chúng ta ở nơi này cách khu vực có trại hành động khác khoảng chừng hơn km, còn chưa tính cả lượt đi và về, anh phải cầm một đống thiết bị và thuốc rất to, còn phải cõng một người trên lưng về, chân không bị sao chứ?”
Jonas có đức tính nghiêm cẩn và tính toán một cách tỉ mỉ điển hình của người Đức, khi nói chuyện sẽ không uyển chuyển hay nể mặt, khán giả đều vui đùa gọi ông là “Tiểu vệ sĩ công lý chính nghĩa”, hiện tại ông không hài lòng về biểu hiện của Bùi Huyên Huyên trong ngày hôm nay.
“Không sao, thật sự không có vấn đề gì.” Tưởng Hạo dừng tay nói: “Huyên Huyên rất nhẹ, tôi cũng không cảm thấy mệt một chút nào, về sau chúng ta cũng đừng nói ra chuyện này.”
Gò má Bùi Huyên Huyên đỏ bừng một mảnh, lấy cái đùi gà trong bát của mình gắp cho Tưởng Hạo. Mỗi người bọn họ đều được chưa khẩu phần là một bát cơm, một muôi rau dại và một cái đùi gà.
Tưởng Hạo sững sờ, Bùi Huyên Huyên ôm lấy bát mình và nói: “Anh đừng trả lại cho tôi, tôi đang muốn giảm béo.”
Thấy thái độ kiên quyết của Bùi Huyên Huyên, Tưởng Hạo kiên trì mãi cũng không tốt.
Tưởng Hạo thầm nghĩ, ở trong một môi trường khó khăn và thiếu thốn như vậy, mà lại để hai cái đùi gà cho anh ăn – một người có thể gặm cỏ khô sống qua ngày thì thật sự là rất lãng phí a. Nhìn sang Thư Loan ngồi bên cạnh mình chỉ ăn cơm mà không nói lời nào, Tưởng Hạo liền gắp đùi gà chuyển sang cho cậu.
“Nhìn cậu chắc là không cần giảm béo, gầy như thế, ăn nhiều một chút.”
Bùi Huyên Huyên và Thư Loan đều sững sờ.
Thư Loan thật sự rất gầy, mặc dù là nam, nhưng so với Bùi Huyên Huyên và Trương Vân Khê còn gầy hơn.
Cái đùi gà khốn khổ quay vòng từ bát này sang bát khác, cuối cùng cũng được “định cư” ở trong bát của Thư Loan.
“Đoạn này có thể phát sóng hay không đây?” Trương Vân Khê lên tiếng hòa giải và làm dịu bầu không khí, trừng mắt nhìn về hướng máy quay.
Tất cả mọi người đều nở nụ cười.
Vào thời điểm trước kia, khi Tưởng Hạo bế Thư Loan đã nói một câu, và bây giờ lời nói ấy đã biến thành một câu nói thông dụng và là một đoạn văn . Chuyện này bắt đầu từ khi có người đã lấy vẻ mặt của Tưởng Hạo làm thành một gói biểu tượng cảm xúc, hình ảnh đó là khi Tưởng Hạo nói lời thề son sắt, khuôn mặt cười rất tự tin quyết đoán, cùng với một dòng chữ “Đoạn này sẽ không phát sóng “ .
Gói biểu tượng cảm xúc bao gồm những hình ảnh nổi giận trong nháy mắt, thích hợp với các trường hợp: Bị mất mặt, tình cảnh lúng túng, ăn theo cảnh trong phim … Nói tóm lại, bây giờ chỉ cần nhìn thấy vẻ mặt giống như trong gói biểu tượng cảm xúc thì mọi người sẽ không thể nhịn được mà “Ha ha ha ha ha ha ha ha”. Sau đó còn theo dõi và phát hiện ra có hàng loạt “Hạo ca nói cái gì cũng là đúng. jpg”, “Phong cách tự tin của Tưởng. jpg”, “Cung cấp cho bạn một cây cờ có phong cách của Tưởng” …
Có thể nói là rất có tài hoa.
Mấy người đang trò chuyện, lại nghe thấy đằng trước truyền đến một trận ồn ào và gây rối.
Liêu Tài Tín nhíu nhíu mày lại nói: “Tôi đi xem.”
Liêu Tài Tín còn chưa đứng dậy, cửa sau “Rầm” một tiếng bị mở tung. Một người đàn ông cao lớn đi vào hậu viện, chỉ vào Thư Loan dùng Tiếng Anh tiêu chuẩn hung tợn hỏi: “Buổi chiều cậu có cho vợ tôi uống thuốc không?”
Người đàn ông là người Mỹ da trắng, ở nơi này hiếm có người nào như vậy.
Liêu Tài Tín nhíu mày nói: “Cách đây vài ngày chính phủ phái hắn tới giám sát công trình xây dựng đập nước của quân đội ở trong thành – Roger Benson, ỷ vào chuyện mình là người có quyền lực nên rất hung hăng ngông cuồng.”
Đối mặt với sự chất vấn của người đàn ông, Thư Loan sững sờ, sau đó đứng dậy gật đầu.
“You fucking cocksucker! “
( Câu chửi tục lắm nên mình không dịch nghĩa ra nữa)
Tưởng Hạo đứng ở bên cạnh Thư Loan, nhìn người đàn ông kia với sắc mặt khó coi
Người đàn ông có dáng vẻ hung thần ác sát, mà khí tràng quanh người Tưởng Hạo cũng rất khủng bố, Bùi Huyên Huyên có chút sợ hãi lùi lại mấy bước, nhỏ giọng hỏi Trình Tu Hảo nói: “Người đàn ông kia nói cái gì?”
Trình Tu Hảo nhíu mày nói: ” Cứ hiểu nôm na là lời khó nghe là được rồi, dùng để sỉ nhục đàn ông.”
“Ồ…”
“Bình tĩnh! Tiên sinh, nếu có chuyện gì chúng ta từ từ nói.” Có mấy bác sỹ bước ra từ trong phòng kéo Roger lại khuyên nhủ: “Đây là một hiểu lầm!”
“Hiểu lầm? Vừa nãy mấy bác sĩ đã nói với tôi, vợ tôi đã uống nhầm thuốc nên mới nôn mãi như vậy, bệnh tình càng thêm nghiêm trọng! Mà hôm nay chính là người này đã kê đơn cho tôi!”
Roger nói xong đem một túi thuốc ném tới trước mặt Thư Loan.
Thư Loan cũng không sợ, nhìn gói thuốc thản nhiên nói: “Là tôi kê.”
Tổ trưởng vọt ra hô: “Không phải là tôi đã để cậu phụ trách K- sao? Đây là M-!”
Thư Loan hơi nhíu mày, giống như là đang nghĩ lại những việc xảy ra trong buổi chiều nay.
“Tôi nghĩ, là tôi đã lầm.” Thư Loan hướng về phía Roger cúi người ° thật sâu, khẩn thiết nói: “Xin lỗi.”
“Một câu xin lỗi liền có thể xong việc? Vạn nhất của vợ tôi không gặp may, sẽ bị thuốc của cậu kê hại chết đây! Đến lúc đó người nào chịu trách nhiệm! Mấy người bác sĩ không biên giới có phong cách làm việc như vậy ư?”
Roger nói xong giơ tay về hướng Thư Loan, suýt chút nữa là động thủ.
“A!” Bùi Huyên Huyên che miệng lại.
Nhưng mà, nắm đấm của Roger còn chưa tới gần Thư Loan liền bị Tưởng Hạo nhảy lên phía trước đưa tay nắm lấy. “Răng rắc” một tiếng, tay Roger vô lực buông xuống.
Tưởng Hạo cười nói: “Có việc thì từ từ nói, động tay động chân cái gì.”
Sắc mặt Roger trắng bệch, đỡ lấy tay của mình lùi lại mấy bước.
Tưởng Hạo cũng không nặng tay, nhưng mà hành động này đối với Roger mà nói thì có càng nhiều ý khiêu khích.
“Fuck you...” Ánh mắt Roger hưng ác, nhìn giống như muốn liều lĩnh nhào tới đánh nhau sống chết với Tưởng Hạo. Trong lòng Tưởng Hạo cũng có lửa giận, sau một khắc hai người liền xông vào đánh nhau.
Hai người cũng không cầm vũ khí, chỉ dùng nắm đấm để nói chuyện với đối phương, nhìn viền mắt hai người đỏ đậm triền đấu cùng nhau, mọi người theo bản năng mà lùi lại mấy bước, căn bản là không có cách nào để ngăn cản!
Roger và Tưởng Hạo đều là người huyết chiến, lần này gặp gỡ người có thể giao thủ, là một cơ hội để “phóng thích”, chiêu thức của hai người càng ngày càng trở nên tàn nhẫn, va vào cái bàn khiến nó bị đổ, mấy vại nước được xếp ở một bên cũng lăn xuống.
“Làm sao bây giờ…” Hai tay Bùi Huyên Huyên run rẩy.
“Bòmmmmm ———— “
Mấy người bị tiếng nổ đột ngột vang lên làm cho giật mình, che lỗ tai theo bản năng, Bùi Huyên Huyên trực tiếp kêu lên.
Tưởng Hạo và Roger nghe được tiếng súng quen thuộc lập tức ngừng tay theo bản năng, cúi thấp người bày ra trạng thái phòng thủ.
Bác sĩ không biên giới dẫn quân lính tới, một người đàn ông có quốc tịch Cambodia cầm một khẩu súng dài, nòng súng hướng lên bầu trời và nói: “Tất cả dừng tay cho tôi!”
Mấy người cũng tiến tới phía trước kéo hai người ra.
“Tưởng Hạo anh bình tĩnh chút! Không nên gây sự!”
“Ngài Roger, thật sự rất xin lỗi… Chúng tôi sẽ bồi thường!”
Mắt trái của Tưởng Hạo bị bầm tím xanh, mũi Roger bị đánh lệch đi, máu mũi giàn giụa, nhìn thì thấy là Roger thảm hơn chút, Tưởng Hạo quay về phía anh ta đắc ý – nhe răng cười cợt, vẻ mặt đặc biệt muốn ăn đòn – lắc lắc cần cổ, rất giống một con Khổng Tước xòe đuôi hoa.
Roger tức giận đến mức cả người run cầm cập.
“Mày chờ đấy!”
Sau khi, Roger bị người khác nửa mời nửa kéo đi rịt thuốc.
Thư Loan nhìn chằm chằm người đang bị thương – Tưởng Hạo.
—————————
Sau khi ăn cơm tối xong nhiếp ảnh gia liền nghỉ ngơi, kết thúc một ngày quay phim, khách mời cũng có thể hoạt động tự do.
Đêm khuya, cuối cùng nơi đóng quân cũng coi như là yên tĩnh lại, trong rừng truyền đến tiếng ve kêu, thỉnh thoảng có tiếng sói tru.
Thư Loan đứng ở trước cửa phòng Tưởng Hạo do dự một lúc, cuối cùng cũng quyết định gõ cửa.
“Có chuyện gì sao?” Tưởng Hạo còn chưa ngủ.
Thư Loan giơ tay đang cầm trứng gà và nói: “Vân Khê bảo tôi tới thăm anh một chút.”
Tưởng Hạo cười híp mắt nhìn Thư Loan.
Thư Loan bỏ qua một bên đầu, ngồi vào chỗ bên cạnh Tưởng Hạo dùng khăn tay bọc trứng gà đưa cho Tưởng Hạo chườm mắt.
Tưởng Hạo thở dài nói: “Tôi hi vọng mỗi ngày cái người tên Roger kia đều tìm đến cậu để gây phiền phức, sau đó mỗi ngày tôi đều đánh nhau cùng anh ta, và lần nào cũng bị thương.”
Thư Loan mím mím môi, đem trứng gà được bọc kín đưa cho Tưởng Hạo.
“Tự mình xoa đi!” Nói xong định đi luôn.
Cái gì? Đợi đã…
Tưởng Hạo đứng dậy kéo Thư Loan nói: “Có chuyện gì vậy?”
Thư Loan cố gắng tránh thoát sự kiềm chế của Tưởng Hạo.
Tưởng Hạo hơi nhíu mày, trực tiếp dùng sức kéo người lên trên giường.
Thôi nào, hãy tiếp tục nói chuyện với tôi.”
Tưởng Hạo cảm thấy tâm trạng của Thư giống như thời tiết vậy, sẽ có thời điểm cậu ấy cảm thấy không tốt, thay đổi cũng rất nhanh.
Phần lớn thời gian Thư Loan đều có bộ dạng cao cao tại thượng, nhìn lãnh đạm và vô tình, thậm chí có chút cảm giác chán đời, nhưng thỉnh thoảng, không hề có điềm báo trước, đặc biệt là đối với hắn bỗng nhiên táo bạo và nổi nóng.
Tưởng Hạo tay ôm lấy bả vai Thư Loan nói: “Vì sao lại cảm thấy không vui, nói cùng tôi một chút?”
Thư Loan cúi đầu không nhìn Tưởng Hạo.
“Ngoan, nói cùng tôi đi, nếu không nói tôi sẽ không buông tay.”
Tưởng Hạo đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa đỉnh đầu Thư Loan.