Chương
Lâm Hạ Ly vừa rồi mới tức giận chạy về nhà, càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không thích hợp.
Nhưng cô tức giận đến mức không muốn nghĩ ứ rầu rĩ, mặc kệ ai hỏi gì, cô đều nhốt mình trong phòng ngủ không chịu nói một lời, Lâm Chí Linh cùng Lâm Hoà Phong nhìn nhau rồi nhún vai, vẻ mặt mờ mịt.
Cuối cùng cũng đến giờ ăn tối, Lâm Hạ Ly bước ra khỏi phòng.
Lâm Hạ Ly đang ăn tối một cách lơ đễnh, người nhà nhìn cô bé rất nghi hoặc, một lúc sau Lâm Chí Linh rốt cuộc không nhịn được, đưa tay ra quơ quơ trước mặt Lâm Hạ Ly.
Lâm Hạ Ly rốt cục mới định thần lại, khó hiểu hỏi: “Ö? Làm sao vậy?”
“Em còn đi hỏi anh làm sao vậy, Lâm Hạ Ly, em về nhà từ sáng đến giờ đã ở trạng thái này rồi.
Đừng nói với anh là do em ngủ dậ còn chưa tỉnh nha” Lâm Chí Linh bĩu môi bất mãn nói Lâm Hòa Phong nhìn Lâm Hạ Ly có chút lo lắng, tức giận hỏi: “Đúng vậy, Hạ Ly,em hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, em không phải là đi ra ngoài tìm Hạ Gia Huy sao?”
Lâm Hạ Ly nghe được Lâm Hòa Phong đột nhiên nhắc tới Hạ Gia Huy, liền phản ứng lại đây, lập tức nói: “Không có, em không có đi tìm Hạ Gia Huy.
Em ăn no rồi, mọi người từ từ ăn đi, em không sao cả”
Nói xong cô bé đặt đũa xuống, bước nhanh về phòng riêng.
Lâm Hòa Phong và Lâm Chí Linh nhìn nhau, cho đến khi Lâm Hạ Ly trở về phòng, Lâm Hòa Phong nói với Lâm Chí Linh: “Hạ Ly…con bé hẳn là đã đi tìm thăng nhãi Hạ Gia Huy kia rồi”
Lâm Chí Linh gật đầu, nuốt thức ăn vào miệng, sau đó nói: “Em cũng cảm thấy hẳn là thằng nhãi Hạ Gia Huy.
Bằng không, ai có thể khiến cho cô nhóc xấu xí Lâm Hạ Ly trở nên nóng ruột nóng gan như vậy: Lâm Hòa Phong gật đầu, nhưng cũng không có nói cái gì, ngược lại buông đũa trong tay xuống trở về phòng, Lâm Chí Linh nhìn bóng lưng Lâm Hòa Phong nói: “Này Lâm Hòa Phong, anh đi đâu vậy, anh còn chưa nói bây giờ nên làm cái gì mà”
“Mặc kệ em ấy thôi, tạm thời chúng ta đừng xen vào” Lâm Hòa Phong nói xong liền vào phòng, mặc kệ Lâm Chí Linh đang ngơ ngác.
Lâm Chí Linh nhìn bàn ăn văng vẻ trước mặt, không muốn ăn nữa nên bèn quay về phòng Sau khi Lâm Hạ Ly trở về phòng, cô bé vẫn luôn suy nghĩ về chuyện buổi sáng, thật lâu sau, cơn tức giận của cô bé đã biến mất từ rất lâu.
Nhưng mà hiện tại, cô bé vẫn chưa nghĩ ra cách nào để giúp Hạ Gia Huy cả.
Đột nhiên, cô bé nhớ đến số tiền mình đã tiết kiệm trước đó và một ít tiền lì xì.
Lâm Quân cho bọn họ tiền tiêu vặt đều dư dả, may mà cô bé không có thói quen dùng tiền bừa bãi, phần lớn đều là để dành.
Vì vậy, cô bé vội vàng đi tìm tiền, nhưng giờ cũng đã muộn rồi nên phải đợi đến ngày mai mới đi đến bệnh viện.
Bên kia, Hạ Gia Huy cũng giống như cô bé, vô cùng lo lẳng.
Dù sao, thời gian mà bệnh viện đưa ra cũng sắp hết, nếu không thanh toán tiền thuốc, cha sẽ bị đuổi ra khỏi bệnh viện, chung quy bệnh viện cũng không phải là tổ chức từ thiện, cũng không thể châm chước cho bọn họ suốt ngày được.
Nhưng những ngày qua nằm việ tiêu hết số tiền có thể tiêu được rồi.
Cha Hạ nhìn vẻ mặt phờ phạc của Hạ Gia Huy, đau khổ nói: “Hay là, cha không điều trị nữa, cha cũng sắp khỏi bệnh rồi, về nhà từ từ dưỡng sức cũng như nhau thôi.
Hạ Gia Huy cau mày, lắc đầu rất kiên quyết nói với cha Hạ: “Cha, con đã nói rồi, chuyện tiên thuốc thang con sẽ tìm cách, cha chỉ cần phối hợp trị liệu thật tốt là được rồi”
Nói xong, cậu xoay người rời khỏi phòng bệnh, đi tới sân thượng của bệnh viện.
Đứng trên sân thượng, cậu lặng lẽ nhìn dòng xe cộ qua lại như thoi đưa phía dưới cùng tòa nhà sáng chói phía xa, nhưng trong lòng lại đang nghĩ đến dáng vẻ của Lâm Hạ Ly.
Một cái hai cái ba cái đều là cô, cô cười hạnh phúc, cô buồn bã và chán nản, cô đau lòng muốn chết.
Nhưng mà sự thật đã định bọn họ có duyên vô phận, một người là cô chủ con nhà giàu ngậm thìa vàng từ khi sinh ra, người còn lại là cậu sinh ra ở nơi tối tăm nghèo túng nhất của thành phố phồn hoa này.
Hạ Gia Huy yên lặng nghĩ về tất cả những chuyện này, hết thảy cứ như là một giấc mơ vậy.