Chương
“Tớ chính là cứng đầu như vậy, tóm lại cậu không cần lo tớ xoay sở tiền thế nào, bây giờ cậu về nhà mau đi, cha mẹ và đám anh trai cậu sẽ lo lắng cho cậu” Hạ Gia Huy lại bắt đầu đuổi Lâm Hạ Ly về, dường như mấy câu vừa rồi của Lâm Hạo Nhiên đều vô dụng.
“Hạ Gia Huy, cậu… Haizz, tớ thật sự bị cậu chọc cho tức chết.
” Lâm Hạ Ly không nói được nữa.
“Cậu biết vì sao tớ thích bình minh mà cậu lại thích hoàng hôn không?” Hạ Gia Huy nhìn Lâm Hạ Ly, chậm rãi nói vấn đề mà Lâm Hạ Ly nghe được hôm qua.
“Cái gì?” Đây không phải vấn đề hôm qua cô bé đưa ra sao? Lâm Hạ Ly không hiểu vì sao Hạ Gia Huy đột nhiên đưa ra vấn đề như vậy, Lâm Hạ Ly nhất thời nghẹn lời, không biết trả lời cậu bé thế nào.
“Hôm qua tớ cũng đã nói, tớ thích bình minh hơn hoàng hôn, nó tượng trưng cho hy vọng, là hy vọng của những người nghèo như bọn tớ cả đời này hướng tới” Hạ Gia Huy cắn răng nặng nề phun ra hai chữ người nghèo này.
“Mà cậu, những người giàu có như cậu vậy, mỗi ngày sáng sớm dậy trễ cũng được, bởi vì các cậu không cần lo bị cuộc sống gò bó, không cần lo cơm hôm nay có đủ ãi không, sẽ có người bưng đồ ăn ngon miệng, thức uống mỹ vị lên cho các cậu sau khi rửa mặt.
Bọn tớ thì sao? Chúng tớ nhất định phải dậy sớm, bởi vì chúng tớ phải phấn đấu, phải cố gắng, không biết dùng bao nhiêu tỉnh lực gấp bao nhiêu lần so với các cậu, để đối lấy gặt hái, có lẽ vẫn chưa băng vật chất cấp thấp nhất của các cậu” Hạ Gia Huy phối hợp nói, cậu bé nói ra tất cả những lời đã nghẹn từ lâu cho Lâm Hạ Ly.
“Hoàng hôn, đại diện cho cuộc sống an nhàn hưởng lạc, người nghèo bọn tớ không dám hy vọng xa vời, bởi vì chúng tớ không có vốn liếng này, hoàng hôn tốt đẹp trong mắt chúng tớ chỉ là mất mát đáng sợ, là đánh mất cuộc sống bình thường mỗi ngày, là mất đi hy vọng từng ngày.
”
“Cậu nói muốn giúp tớ, trong mắt tớ, chính là đang thương hại tớ, đang bố thí cho tớ mà thôi” Hạ Gia Huy giống như mất đi chút sức lực cuối cùng, nghiêng người dựa vào tường, nhắm mắt lại Lâm Hạ Ly nhìn Hạ Gia Huy như vậy, đột nhiên cảm thấy Hạ Gia Huy mình quen trước đây che giấu suy nghĩ trong lòng mình quá tốt.
Đến mức cô cũng không biết thì ra trong lòng Hạ Gia Huy che giấu nhiều chuyện như vậy, nhiều chuyện mà cô chưa nhận ra được.
“Thật xin lỗi, tớ không phải cố ý muốn nói như vậy, tớ chỉ đơn phương muốn giúp cậu”
Lâm Hạ Ly mấp máy môi, nhìn Hạ Gia Huy như vậy cũng hơi không biết làm sao.
“Nếu như cậu không nhận đề nghị của tớ, vậy làm sao cậu huy động được nhiều tiền như vậy?”
Hạ Gia Huy cúi đầu, ánh mắt u ám, không biết cậu đang suy nghĩ gì, nhưng cậu cũng không trả lời vấn đề của Lâm Hạ Ly.
“Chẳng lẽ cậu muốn bỏ học đi làm công sao?” Lâm Hạ Ly hỏi vấn đề này một cách ngập ngừng, bây giờ xem ra Hạ Gia Huy chỉ có cách này mới xoay sở được tiền.
Nghe Lâm Hạ Ly nói cậu này, cơ thể Hạ Gia Huy rõ ràng sửng sốt một chút, chuyện này vẫn luôn được Lâm Hạ Ly đang quan sát kỹ cậu nhìn thấy trong mắt, chẳng lẽ, cậu thật sự có dự định như vậy?
Hạ Gia Huy nghe thấy Lâm Hạ Ly hỏi như vậy thì không nói gì nhưng bàn tay đang khẽ run của cậu bé lại làm lộ ra suy nghĩ thật sự ở trong lòng của cậu bé.
Người ở trong bệnh viện vẫn náo nhiệt như cũ, lúc họ đi ngang qua người Hạ Gia Huy và Lâm Hạ Ly không khỏi tự chủ nhìn về phía hai người nhìn thế nào cũng thấy không khớp.
Nhưng Lâm Hạ Ly luôn luôn không quen bị dò xét cũng bất chấp những thứ khác, cô bé chỉ là nhìn chòng chọc vào mắt Hạ Gia Huy muốn nhìn ra thứ gì đó từ trong đôi mắt ấy.
Thế nhưng Hạ Gia Huy lại không muốn đối mặt với cô bé mà chỉ cúi đầu xuống, nhìn đốt ngón tay của mình bởi vì dùng sức nằm chặt mà hơi trắng bệch.
Lâm Hạ Ly nhìn thấy Hạ Gia Huy như vậy thì cũng đã hiểu rõ tất cả suy nghĩ ở trong lòng cậu bé.
Cô bé không ngờ Hạ Gia Huy vậy mà thật sự muốn bỏ học để đi làm thêm.
Thế nhưng cô không thể hiểu nổi tại sao Hạ Gia Huy tình nguyện bỏ học để đi làm thêm chứ không nguyện ý nhận sự trợ giúp của cô bé?
Trong mắt cậu bé cô không đáng để cậu bé tin cậy đến như vậy sao.
Lâm Hạ Ly nhìn Hạ Gia Huy trong mắt tràn đầy tức giận và khó chịu.