Chương
Áo sơ mi của anh có chút mồ hôi, với phong cách bình thường của cậu mùi vị không giống, sắc mặt cũng có chút tái nhợt, không có sự dịu dàng như ngọc của thương ngày nữa, cả nụ cười hòa nhã, thẩm chí còn có chút râu non, xem ra, hai ngày nay Hạ Gia Huy nhất định là rất đau khổ.
Hạ Gia Huy nhìn cơ thể nhỏ của Lâm Hạ Ly nhào tới lên người mình, trong lòng kinh ngạc, cô bé sao tìm được tới đây?
Nhìn thấy cô bé khóc lóc đau lòng như vậy, Hạ Gia Huy trong cũng có chút khổ sở, nhưng mà chuyện này đột nhiên xảy ra, cậu căn bản không kịp nói với ai một tiếng, từ từ thu dọn mấy bộ quần áo liền ngồi lên xe cấp.
cứu, trong lòng tràn đầy suy nghĩ về bệnh tình của cha và chỉ phí cần dùng khi nằm viện, cậu căn bản là không hiểu là nên làm sao với những thứ này.
Hạ Gia Huy dịu dàng võ võ vai Lâm Hạ Ly, giống như an ủi Lâm Hạ Ly, cũng giống như an ủi chính mình.
“Đừng khóc nữa, ở đây là bệnh viện, để cho người khác thấy không hay đâu” Hạ Gia Huy nhìn những người đang đi tới đi lui cũng đang ngó bọn họ, có chút lúng túng.
“Dạ được”Lâm Hạ Ly khít mũi, từ trên người của Hạ Gia Huy ngẩng đầu lên, lộ ra một đôi mắt đỏ hoe, giọng nói giống như đang kể lể sự ủy khuất cùng nỗi nhớ nhung của cô bé.
Hạ Gia Huy kéo cô bé qua một bên, tránh đi dòng người “Sao cậu lại tìm được đến chỗ này?” Hạ Gia Huy trong lòng nghỉ ngờ hỏi “Cậu đã hai ngày rồi không đến lớp, tớ nôn nóng hỏi chủ nhiệm địa chỉ nhà của cậu, sau đó từ chỗ dì hàng xóm tớ mới biết được cậu đang ở đây” Lâm Hạ Ly cần thận nói, quan sát biểu cảm của Hạ Gia Huy, cô bé biết tùy tiện điều tra người khác sẽ khiến trong lòng người khác không vui.
Hạ Gia Huy khẽ cúi đầu xuống, nghe thấy cô bé nói vậy, lông mi dài kiềm chế biểu hiện trong mắt, điều này khiến Lâm Hạ Ly rất không yên lòng.
“Hiện giờ chú sao rồi?” Lâm Hạ Ly nhìn Hạ Gia Huy không trách cô bé đã tự mình điều tra tư liệu cá nhân của cậu, trong lòng âm thầm nhẹ nhõm, vội vàng chuyển chủ đề nói chuyện.
“Uhm, cũng ổn, tạm thời đã thoát khỏi cơn nguy hiểm đến tính mạng rồi” Hạ Gia Huy nhắc đến cha, trong mắt hiện lên vài phần ảm đạm, giống như mênh mông bầu trời đêm không có ngôi sao chiếu sáng, không có chút ý chí sống nào.
Thật ra Hạ Gia Huy không muốn nhất chính là ở nơi này gặp được người mà người đó lại chính là Lâm Hạ Ly, cậu không hy vọng cô bé trông thấy bộ dạng của cậu bây giờ, hèn mọn, chật vật, trên người tràn đầy khí chất khiến người ta thương hại vừa rồi khi cửa được đẩy ra giây phút nhìn thấy Lâm Hạ Ly, Hạ Gia Huy rất vui, cậu nhớ cô bé, nhưng cũng chỉ là trong giây phút đó, niềm vui này đã bị chính sự hèn mọn của bản thân đánh vỡ, cô bé chắc sẽ rất thất vọng, khi nhìn thấy một Hạ Gia Huy thất bại.
Hiện tại cô bé lại nói đã đi đến nhà anh rồi, vậy cô bé chắc cũng đã cảm thấy không thể nào ngờ được, căn nhà cũ nát trong đường hẻm, không có chỗ nào là không nói lên sự bần hẹn của cậu, sự hèn mọn và thất bại của cậu toàn bộ đều bị cô bé nhìn thấy hết, so với chỗ cô bé lớn lên từ nhỏ là một trời một vực.
“Vậy thì tốt rồi” Lâm Hạ Ly thở phào nhẹ nhõm, vốn dĩ căn nhà chỉ còn lại có hai người thôi, nếu như cha của Hạ Gia Huy lại có chuyện gì, cô bé sợ Hạ Gia Huy chịu không nổi sự đã kích này: “Vậy chúng ta quay về phòng bệnh đi, tớ có mua trái cây biếu chú.
”
Lâm Hạ Ly đặc biệt mua một giỏ trái cây cực kỳ tươi ngon ở dưới lầu bệnh viện, thiết nghĩ chắc là sẽ không có mấy người đến thăm cha của Hạ Gia Huy đâu.
“Hạ Ly, cậu hay là về nha đi, bên trong bệnh viện… Không thích hợp để cậu ở lại đâu.
”
Hạ Gia Huy rất do dự khi nói ra những lời này, hiện tại lúc này đây, cậu thật sự không biết nên đối mặt với Lâm Hạ Ly như thế nào, dáng vẻ chật vật, khiến cậu thật sự cảm nhận được, giữa cậu và Lâm Hạ Ly, có một sự tồn tại chênh lệch lớn đến chừng nào.
“Tại sao chứ? Hiện tại cậu cần có thời gian để nghỉ ngơi, tớ có thể giúp câu chăm sóc chú à, cậu yên tâm đi, tớ nhất định sẽ không thêm phiền phức cho cậu đâu, tớ đảm bảo.
”
Lâm Hạ Ly bỗng cảm thấy có một sự uất ức không thể nói nên lời, cô bé tại sao lại không thích hợp ở lại bên trong bệnh viện chứ?
“Không cần, tớ tự mình cũng có thể chăm sóc tốt cho cha, cậu về nhà nghỉ ngời đi, cậu cũng đã mệt hết một ngày rồi” Hạ Gia Huy vẫn là giọng điệu đó, không có chút sức, ánh mặt vẫn luôn không dám nhìn vào đôi mắt của Lâm Hạ Ly, cậu sợ nhìn thấy đôi mắt trong suốt vô tội của đó của cô bé vì chúng như gai nhọn đâm vào dây thần kinh của cậu.