Chương
“Học tập thật tốt, cậu xác định chứ?”
Một trận gió thối qua, cảm giác cả người rét lạnh, Lâm Hạ Ly hướng về phía trước ôm cổ của Hạ Gia Huy, hít mũi một cái sau đó kiên định nói.
“Xác định và chắc chẩn”
“Kiên định và chắc chắn?” Hạ Gia Huy nhướng mày, cô bé này vẫn luôn không có để tâm chút nào tới chuyện học tập, dù sao thì tình huống khác nhau, Lâm Hạ Ly cho dù có bình thường thì tương lai vẫn còn có hai người anh trai, còn có nhà họ Lâm, Lâm Quân và Lê Nhật Linh đương nhiên là hy vọng cô bé có thể có một tuổi thơ đẹp, không hy vọng cô bé có thể biến thành một người ưu tú tài giỏi đáng giá đi khoe khắp nơi cả.
“Vậy ngữ văn?”
“Có thể”
“Tiếng Anh?”
“Có thết”
“Toán học thì sao?”
“Toán học sao.
.
” Lâm Hạ Ly dừng lại một giây, nhíu mày một cái, nhưng vẫn gật đầu một cái.
“Cậu kéo theo tớ, vậy thì đại khái vẫn là có thể đi” Cô bé không xác định trả lời.
Mưa phùn rơi lất phất, một chàng trai cõng một cô gái, trong mưa người con gái che ô, hai người trò chuyện với nhau, âm thanh mưa rơi tí tách hòa vào trong mưa.
“Oh wow” Còn có mấy mấy người bạn học bởi vì mưa to chưa kịp về nhà, cho nên đứng ở cửa tiệm bên cạnh đợi trời mưa tạnh, bây giờ đang không ngừng thổn thức.
“Lâm Hạ Ly là ở cùng với Hạ Gia Huy sao?”
Một đường về nhà, đều nhận được những ánh mắt khác thường, mà Hạ Gia Huy và Lâm Hạ Ly lại không có bị làm phiên một chút nào.
Mà trong lòng Lâm Hạ Ly thấy rất ấm áp, còn có một năm nữa là sẽ đến kỳ thi tốt nghiệp trung học, hình như cũng không có đáng sợ như vậy, có lẽ là khi đối mặt với người mình thích, trong lòng vẫn luôn có thể có sức mạnh vô tận đi.
Một đêm mơ đẹp, ngày thứ hai Lâm Hạ Ly bị Lâm Chí Linh đánh thức, sau đó mơ mơ màng màng đi tới trường học.
“Hắt xì:’ Một cái hắt hơi bật ra, Lâm Hạ Ly chống trán có chút buồn ngủ.
Cảm giác được một chút độ ấm, Lâm Hạ Ly quay đầu lại, thấy Hạ Gia Huy đang nhíu mày nhìn cô bé, trên người cậu chỉ còn lại một cái áo ngắn tay, áo khoác đã ở trên người Lâm Hạ Ly.
“Hình như cậu bị ốm rồi.
”
“Tớ…
Lâm Hạ Ly muốn cậy mạnh phủ nhận, nhưng mà vẻ mệt mỏi trên mặt đã bán đứng cô bé.
Một đôi tay thon dài lạnh như băng phủ lên trán của Hạ Ly.
“Trán cậu nóng như vậy, vẫn còn muốn cứng đầu với tớ”
“Đi, đến phòng y tế thôi.
”
“Không có chuyện gì”
Cũng không quan tâm là Lâm Hạ Ly nói tiếp cái gì, Hạ Gia Huy đã kéo người của cô bé lên trai vai của mình, cõng cô bé chạy về phía phòng y tế.
Để lại người trong lớp nhìn bóng lưng hai người bọn họ nghi ngờ không ngừng.
“Cái gì? Hạ Ly ngã bệnh?”
Nghe xong Lâm Chí Linh trình bày, Lâm Hòa Phong gần như là nhảy dựng lên.
“Chỉ nghe nói là em ấy bị bệnh, giờ con bé và Hạ Gia Huy cũng sắp biến thành người nổi tiếng trong trường rồi”
Lâm Chí Linh tiếp tục nói.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”