Chương
“Tốt lắm, các em tan học, Hạ Gia Huy, em đến phòng làm việc gặp cô một lát nhé” Tiếng chuông tan học vang lên, giáo viên chủ nhiệm thu dọn giáo án rồi nhắc nhở Hạ Gia Huy.
Hạ Gia Huy gật đầu, cất vở ghi chép rồi rời khỏi phòng học, lúc ra khỏi cửa phòng, cậu lại quay đầu nhìn Lâm Hạ Ly một cái.
Thấy trong mắt cô có những tia đau khổ và bất đắc dĩ, nhưng lúc hai người nhìn nhau, cô lại đột nhiên quay mặt đi chỗ khác.
Sau khi Hạ Gia Huy rời khỏi lớp học, cậu nhớ lại ánh mắt lúc nãy của Lâm Hạ Ly, bất đắc dĩ cười một tiếng.
Đứa ngốc, rõ ràng không bỏ được, sao còn muốn làm thế này, dù thế nào đi nữa tôi cũng sẽ không buông tay cậu “Cái gì, em đã suy nghĩ xong?”
Hạ Gia Huy gật đầu: “Đúng vậy, thưa cô, em đã suy nghĩ xong rồi”
Giáo viên chủ nhiệm gật đầu: “Đây là sự lựa chọn đúng đắn, em thật sự không nên tùy hứng như lúc trước” Giáo viên chủ nhiệm vỗ vai Hạ Gia Huy hai cái liền để cậu quay trở lại phòng học.
Ngày xuất ngoại đang đến gần, mấy ngày nay ngay cả Lam Ngọc Điền cũng không xuất hiện ở trường học, nhưng Hạ Gia Huy vẫn nhất định muốn đến lớp.
Nhìn thấy cậu từ văn phòng chủ nhiệm trở về, Lâm Hạ Ly hé miệng, dường như định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại nuốt vào bụng.
Sau khi tan học, Lâm Hạ Ly nhanh chóng thu dọn đồ đạc chuẩn bị rờ đi, nhưng Hạ Gia Huy lại nắm lấy cổ tay cô, cậu nghiêng đầu nhìn cô với vẻ mặt vô cùngnghiêm túc: “Cuối tuần này tôi đi rồi, cậu định chiến tranh lạnh với tôi tới bao lâu thế?”
“Ồ, cậu đi đi” Trong lòng Lâm Hạ Ly “bộp” một tiếng nhưng trên mặt vẫn không hề cảm xúc trả lời Hạ Gia Huy nhíu mày, dứt khoát không nói gì nữa, đeo cặp sách lên lưng rời khỏi phòng học.
Lâm Hạ Ly hiểu rõ cậu vẫn đang chờ cô ở miệng giữ mình lại, nhưng cô không thể ích kỷ như vậy, nếu chỉ vì sự ích ích kỷ của mình mà khiến Hạ Gia Huy từ bỏ cơ hội tốt như vậy, cả đời này cô sẽ tự trách mình.
Lâm Hạ Ly thở dài trở về nhà.
Cuối tuần rất nhanh đã đến, mấy ngày nay Hạ Gia Huy không hề nói chuyện với Lâm Hạ Ly nữa, ngược lại khiến trong lòng Lâm Hạ Ly vô cùng trống trải Rõ ràng hôm nay là cuối tuần nhưng cô lại dậy sớm, cầm điện thoại di động lên, phát hiện trong nhóm lớp đang ồn ào, nghe nói xe đưa đón đã đến trường, không ít người chạy tới trường học.
Trong lòng Lâm Hạ Ly trở nên căng thẳng, nhìn đồng hồ, hình như chỉ còn nửa tiếng.
Tin nhần trong nhóm lần lượt nhảy ra, Lâm Hạ Ly lo lắng lướt điện thoại.
“Hạ Gia Huy và Hạ Ly còn chưa tới, có chuyện gì sao?”
“Ai nói thế, Hạ Gia Huy đang ở văn phòng chủ nhiệm, hình như là đang tạm biệt các thầy cô…”
Trong lòng không ngừng vang lên giọng nói, tới đưa tiễn cậu ấy đi, không phải đế giữ cậu ấy lại, mà chỉ tiễn cậu ấy đi thôi.
.
Lâm Hạ Ly hít sâu một hơi, đột nhiên lao ra khỏi phòng: “Niệm Sơ có ở nhà không?!”
“Không có, em có chuyện gì thế?” Lâm Hòa Phong và Chí Linh đang cầm điều khiển trò chơi, liếc nhìn Lâm Hạ Ly đột nhiên chạy ra ngoài, ai ngờ cô vừa nghe thấy Niệm Sơ không có ở đây liền chạy ra cổng như một làn khói Khóe miệng Chí Linh giật giật: “Cô ấy không phải đột nhiên muốn gặp Niệm Sơ chứ?”
Lâm Hòa Phong máy móc gật đầu: “Có thể.
.
”
“Mẹ nó! Mau nhìn màn hình! Cậu ấy gặp nguy rồi kìa!” Chí Linh quay đầu lại nhìn rồi hét lên.
“Sao cậu không kêu sớm!”
Lâm Hạ Ly đi từ trong nhà ra ngoài, chạy một mạch tới đường cái, không ngừng quay đầu lại nhìn chung quanh, lại phát hiện ra không có một cái xe nào cả, thông báo tin nhắn trong nhóm không ngừng vang lên, dường như là cách thời gian Hạ Gia Huy lên xe càng ngày càng gần.
Trong lòng Lâm Hạ Ly đang rất sốt ruột, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục đi về phía trước, vừa đi vừa thuê xe.