Chương
“Đúng đó, có chuyện gì em cứ nói rồi chúng ta cùng nhau giải quyết”
Mặc cho ba người dỗ dành kêu gào thế nào, Lâm Hạ Ly vẫn không đi ra khỏi cửa Hai anh em lẫn Lâm Niệm Sơ cũng đâu còn cách nào khác, Lâm hạ Ly không ra cửa họ cũng biết làm sao, chỉ còn cách ngồi chờ thôi.
Bầu trời cũng dân chuyển màu đen, Lâm Quân cùng Lê Nhật Linh cuối cùng cũng về đến nhà.
Thấy mấy đứa con của mình với Lâm Niệm Sở đều ngồi trước cửa phòng con gái, vẻ mặt Lê Nhật Linh hơi nghỉ hoặc.
“Sao lại ngồi thế này?”
Lâm Chí Linh cũng không dám giấu diếm, đành ăn ngay nói thật Nghe xong lời tự thuật của Lâm Chí Linh, Lê Nhật Linh bình tĩnh phân tích, hỏi: “Mấy ngày nay con bé có kết bạn với ai đặc biệt ở trường không?”
“Nếu là bạn thì đúng là có một người ạ”
Lâm Chí Linh nói một câu, rồi kể lại chuyện về Hạ Gia Huy cho Lâm Quân với Lê Nhật Linh nghe.
Hai vợ chồng Lâm Quân với Lê Nhật Linh nhìn nhau, đều thấy trong mắt nhau vẻ hiểu rõ.
“Thôi mấy đứa tránh xa hết đi”
Lê Nhật Linh khua khua tay với mấy ông con trai: “Mấy chuyện này cứ để mẹ giải quyết, mấy đứa làm gì thì đi làm đi.”
Lâm Quân nhìn vợ mình với vẻ bất đắc dĩ, đành mang mấy đứa con và em trai mình đi “làm gì thì làm đi”.
Đứng trước cửa phòng Lâm Hạ Ly, Lê Nhật Linh biết ý nói lời an ủi, khuyên nhủ con, cuối cùng cũng khiến Lâm Hạ Ly chịu mở cửa phòng, “Mẹ ơi..”
Lâm Hạ Ly khóc nức nở đứng trước mặt Lê Nhật Linh, tủi thân vô cùng mở khuôn miệng nhỏ nhắn nói Lê Nhật Linh dịu dàng vỗ đầu Lâm Hạ Ly, dẫn cô bé vào lại trong phòng rồi còn đóng cửa lại.
Nắm tay Lâm Hạ Ly cùng ngồi lên giường cô bé, Lê Nhật Linh lúc bấy giờ mới hỏi.
“Con gái, có chuyện gì xảy ra? Nói cho mẹ nghe được không?”
Lâm Hạ Ly luôn dính lấy Lê Nhật Linh, ngay khi Lê Nhật Linh dùng giọng nói nhẹ nhàng nói thì cô bé đã nói ra hết tất cả.
Lê Nhật Linh ngồi một bên vừa nghe vừa phân tích, chờ đến khi Lâm Hạ Ly nói xong thì cô cũng hiểu được đại khái rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.
“Mẹ nói con nghe với, cậu ấy cớ gì lại nói nặng với con như vậy chứ, con xem cậu ấy là bạn mình mới lo lắng cho cậu ấy.
Cậu ấy chẳng những không cảm ơn còn thì thôi, vật mà còn mắng con xen vào chuyện người khác, có phải là quá đáng lắm không hả mẹ?”
Lâm Hạ Ly tủi thân vô cùng, càng nghĩ đến thì tâm tình càng tệ, dúi vào lòng Lê Nhật Linh òa khóc Lê Nhật Linh dịu dàng ôm Lâm Hạ Ly, nhẹ nhàng an ủi bên tai con gái: “Mẹ hiểu cảm giác của con, mẹ cũng hiểu con có ý muốn giúp đỡ thắng bé, nhưng mà con dùng sai cách ri “Con không hiểu”
Lâm Hạ Ly nhìn Lê Nhật Linh trông đến là tội nghiệp, bộ dáng đầy uất ức khiến Lê Nhật Linh cực kỳ đau lòng.
“Dù thế nào đi nữa, thì thân phận của cậu bé ấy với chúng ta cách nhau quá xa, như trời với đất vậy.
Con có không chê cười cậu bé, không khinh cậu bé có thân phận nghèo khó, thì khi đối mặt với lá ngọc cành vàng của tập đoàn Lâm Thị như con, trong lòng cậu bé hắn cũng sẽ thấy tự tỉ thôi”
Lê Nhật Linh rất dễ dàng thấu hiểu tâm trạng của Hạ Gia Huy.
Nếu trong chuyện này, đổi lại là cô, thì cô cũng sẽ chọn làm như vậy.
Bởi vì cảm thấy mình không xứng, cho nên chỉ đành đẩy những khát vọng về tình bạn, nhất là tình yêu, ra xa.
“Tự tỉ? Tại sao lại thấy tự ti chứ? Từ đó đến tận bây giờ con cũng chưa bao giờ khinh thường cậu ấy, con cũng thấy cậu ấy với mọi người chẳng có gì khác biệt cả”
Lâm Hạ Ly không rõ, rằng, tại sao cách giải quyết của cô bé lại không tốt?
“Nguyên nhân của chuyện này không phải là liệu con có để cậu ấy vào mắt hay không.
Từ khi còn bé con đã trải qua một cuộc sống hoàn toàn khác biệt với cậu bé ấy, cho nên con không hiểu được tâm trạng của cậu bé ấy cũng là chuyện dễ hiểu.
Cậu bé ấy không giống như con, cậu bé ấy chỉ là một người bình thường.
Cho dù cậu ấy có phân trần bao nhiêu đi nữa, những người khác cũng sẽ không tin tưởng cậu bé, bởi vì cậu ấy không có bản lĩnh, cho nên chỉ đành chịu đựng mọi sự khinh thường”