Lúc cô thức dậy cũng đã là chuyện của sáng hôm sau , Ninh Hạ Vũ khó chịu trong người mắt lim dim mở từ từ ra nhìn xung quanh thì nhận ra ngay đây không phải phòng của mình liền lo lắng mà ngồi bật dậy , việc cô làm đầu tiên đó là mở chăn ra nhìn xem có gì không kiểm tra xong thì chỉ thấy mình đang mặc một bộ đồ ngủ khác và đang nằm trên chiếc giường ở một căn phòng hết sức lạ lẫm này.
Chưa kịp thẫn thờ xong thì giọng nói trầm ấm vang lên làm cô giật hết cả mình .
- " Yên tâm đi , tôi không làm gì em cả " Giọng nói này là Lục Tử Ngạn .
- " Sao...sao lại là anh ? " Cô ngại ngùng ấp úng hỏi lại
- " Em đoán xem tại sao tôi ở đây ? " Tử Ngạn có ý trêu đùa .
Nghe vậy Ninh Hạ Vũ liền im lặng cố gắng nhớ một chút kí ức còn dư hôm qua , ngoài chuyện cô và Uyển Cơ gây gỗ thì chỉ nhớ rằng có một người mặt đồ đen đến cứu cô thôi nhưng vẫn không nhớ rõ mặt.
Đây là cái tật của cô mà , chẳng bao giờ nhớ nổi mặt ai cả.
Trừ khi gặp hai ba lần trở lên mới nhớ thôi chứ như lần trước cô gặp Lục Tử Ngạn ở trung tâm thương mại , gặp nhìn mặt nhau rõ vậy mà trong đầu cứ mặc định là gặp ở đâu nhìn còn quen quen vậy nên cô luôn gặp khá nhiều chuyện rắc rối với nhiều đói tác.
Gặp lần này biết mặt , lần sau ra đường chào hỏi cô còn không biết là ai.
- " Anh cứu tôi sao ? " Cô lưỡng lự nhìn Lục Tử Ngạn mà hỏi .
- " Còn ai vào đây ? " Lục Tử Ngạn trên mặt có ý cười anh lắc nhẹ ly rượu vang trên tay nhìn vô cùng hút mắt .
- " Cảm...cảm ơn " Cô không hiểu sao bản thân lại cảm thấy ngượng ngùng vội đứng dậy rồi cảm ơn hắn .
- " Tôi cứu cô hai lần rồi , sao nào có định trả ơn không ? " Lục Tử Ngạn đứng lên đặt ly rượu xuống rồi tiến lại gần cô
- " Hai lần ? " Cô ngạc nhiên nhìn hắn , hình như nhớ ra rồi hắn là người lần trước cô gặp ở trung tâm thương mại .
- " Anh muốn gì ? " Cô nhỏ giọng nhìn hắn.
Lúc này Lục Tử Ngạn liền nghiên người lại gần cô , Ninh Hạ Vũ không phải lùn mà là do anh quá cao nên Lục Tử ngạn mới cúi nhẹ người nhìn cô mà nói
- " Một nụ hôn " Anh nhà này có vẻ đang rất mất liêm sĩ nụ cười lại giang manh khiến người ta không thể không đề phòng .
- " Không được " Cô có chút không hài lòng , cái tên này sao biến thái vậy chứ ? Giờ này còn muốn hôn để báo đáp , có ý gì đây ?
- " Nếu không có tôi bây giờ cô có lẽ sẽ đang bị thương nhập viện , hoặc có lẽ sẽ nằm trong hồm xác.
Hôn một cái thì mất mát gì ! " Anh bắt đầu ra mặt kể lể chuyện công , nằng nặc đòi hôn cho bằng được
Ninh Hạ Vũ suy nghĩ một hồi , hắn ta cứu mình là thật vì với cái tình huống như thế Uyển Cơ lại đang nổi điên thì chắc hẳn cô ta sẽ không thể kìm chế được hành động của mình mà làm tổn thương Hạ Vũ.
Hôn một cái thôi chứ gì , cũng không mất mát bao nhiêu và hắn cũng đâu nói hôn môi nên cô gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý nhưng tim lại bắt đầu đập thình thịch.
Ngẩn đầu lên nhìn Lục Tử Ngạn rồi nhón nhẹ chân định đặt lên má anh thì cái tên vô liêm sỉ nào đó đã quay mặt sang trực tiếp đón nhận nụ hôn của cô bằng môi của mình , lúc nhận ra được mình đang hôn môi hắn ta cô liền hoảng hốt.
Tim thì cứ đập liên hồi nó như có một giọng điện chạy qua người cô , mở to mắt nhìn hắn định lui ra thì bất chợt đằng sau có một bàn tay giữ lại đầu cô rồi tiếp tục hôn sâu.
Anh bước đến thì cô vẫn lùi , lùi mãi đến khi chạm vách.
Lục Tử Ngạn thấy cô không chịu há miệng không hợp tác thì biết là Hạ Vũ đang rất muốn chửi anh nên giả vờ thả ra một chút thì cô liền mở miệng định chửi thì nào ngờ người kia nhanh quá chụp một phát hôn tiếp , hắn nhân cơ hội đấy mà đưa lưỡi của mình vào trong khoang miệng nơi ấm áp của cô mà khuấy đảo , đi qua mọi ngóc ngách mà vui đùa.
Một tay đỡ đầu cô buông nhẹ ra rồi cùng lúc giữ chặt hai tay cô lại để không bị quấy phá.
Đôi môi bạc của anh cứ thế mà điêu luyện làm cô phải kêu lên một tiếng.
Hắn thích đôi môi mịn màng mọng nước này , cảm giác rất say đắm khi chạm vào khiến người ta khó mà dứt ra được
- " Ưm....." Cô có chút hoảng loạn , đây là nụ hôn đầu của cô đấy.
Lúc còn quen Phương Liệt cùng lắm chỉ là hôn má hôn trán nắm tay còn bây giờ nụ hôn đầu mà cô gìn giữ suốt năm trời lại rơi vào người đàn ông chưa gặp nổi năm lần.
Hơi thở bắt đầu cạn kiệt , cô cau mày lại và dường như Lục Tử Ngạn cũng nhận ra nên đành lưu luyến buông ra.
- " Anh...anh đồ lưu manh thối tha bỉ ôi , vô liêm sỉ , biến thái xấu xa anh dám cưỡng hôn tôi " Gương mặt cô lúc này đang rất ấm ức , hắn là đang ăn hiếp cô .
Trước giờ chỉ có cô đè đầu cưỡi cổ ăn hiếp người khác chứ chưa ai bắt nạt Hạ Vũ cả ấy vậy mà hôm nay hắn lại làm hành động này càng khiến cô bực tức và muốn đấm cho một phát chết tại chỗ nhưng vì bị giữ tay lại nên cũng chẳng làm được gì chỉ có thể chửi cho hả dạ .
- " Là em hôn tôi trước mà , người ta nói có qua phải có lại.
Em là người chủ động hôn tôi , tôi chỉ đáp lại thôi mà.
Tôi có làm gì quá đáng đâu "
Gương mặt Lục Tử Ngạn bây giờ vô cùng vui vẻ , con mèo nhỏ này vậy mà sức chiến đấu cũng ghê gớm lắm miệng mồm cũng độc lắm chứ đâu có đùa.
Anh cũng không phải dạng vừa nên đã đối chấp cải lại ngay .
- " Anh...anh....thôi bỏ đi , tôi cần một bộ đồ " Cô tức ngang xương với cái tên này.
Đúng , cô là người chủ động việc hắn đáp lại là chuyện bình thường bởi hắn là đàn ông mà.
Tâm sinh lí đương nhiên phải khác đi rồi , cô vẩy mạnh tay để hắn buông tay ra rồi đến gần cửa phòng tắm mà nói .
- " Để sẵn trong đấy rồi " Lục Tử Ngạn cười nhếch mép , ánh mắt lại tràn đầy sự khiêu khích rồi nói
Nó dứt câu cô cũng không đáp lại mà đi thẳng vào , và chị cũng không quên đóng cửa thật mạnh để biểu tình cho nội tâm đang bực tức này của mình .
- " Mèo nhỏ này lúc nổi cáu cũng ra dáng phết đấy chứ " Anh cười cười lắc đầu .