Cưng Chiều Em Vô Hạn - Mộ Thời Yên

lục nghiên em đau

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cưng chiều em vô hạn - Mộ Thời Yên

"Á......"

Do chạy ra quá gấp, Minh Lạc quên mất mình đang mang giày cao gót, chân trẹo qua một bên cơ thể cô ta liền ngã nhào ra đất.

Âm thanh chói tai, nghe có vẻ rất đau.

Minh Lạc siết chặt ngón tay.

"Lạc tiểu thư!" Người làm thím Cung nhìn thấy cô ta ngã trên đất liền vội vàng chạy đến muốn đỡ lên, "Lạc tiểu thư có sao......."

Lời còn chưa dứt, Minh Lạc hất tay người hầu ra.

"Lạc tiểu thư?"

Minh Lạc không muốn sự giúp đỡ của bà ta, chịu đựng cảm giác đau đớn, nghiến răng nghiến lợi chậm rãi ưu nhã đứng lên.

"Lạc......"

Hô hấp hơi hỗn loạn, ngực phập phồng, Minh Lạc không kìm chế cảm xúc được, ánh mắt không còn vẻ dịu dàng, ôn hòa thường ngày, có chút lạnh lẽo liếc thím Cung, cắt lời bà ta: "Tại sao lại gọi tôi là Lạc tiểu thư, tôi không phải là đại tiểu thư của nhà họ Minh sao?"

Thím Cung hốt hoảng.

Bên ngoài trời mưa to xối xả, gió lớn đập vào cửa sổ gây ra những âm thanh ồn ào, ầm ầm ầm ầm như đánh thật mạnh vào lòng cô ta.

Minh Lạc nhắm mắt lại, lông mi khẽ run.

"Xin lỗi, thím Cung tôi không sao, bà đi đi." Áp xuống cảm xúc trong mắt, quay mặt đi chỗ khác cô ta kìm chế nói.

Thím Cung há hốc mồm, cuối cùng chỉ nói: "Vậy nếu có việc gì cô chủ cứ gọi tôi."

Ngay cả một tiếng lạc tiểu thư cũng không dám gọi lại.

Minh Lạc mở to mắt, thả lỏng đôi tay đã nắm chặt thành nắm đấm từ nãy giờ, bộ móng tay mới làm đã đâm sâu vào lòng bàn tay của cô ta.

Lạc tiểu thư........

Cô ta không thích cái xưng hô này một chút nào kể cả cái tên Minh Lạc này.

Cho dù......... thật ra cái tên Minh Lạc này lúc đầu là của Minh Lê, nhưng cô ta đã tìm cách đoạt lấy nó, buộc Minh Lê phải nhường tên lại cho cô ta.

Thậm chí................

Nghĩ đến Minh Lê, Minh Lạc không hỏi sợ hãi nhớ đến khuôn mặt người đàn ông kia, tuy không rõ lắm nhưng đã nhanh chóng khiến cô ta nhớ lại đoạn ký ức cũ kia.

Là anh ấy sao?

Khuôn mặt đó cô ta không thể nhìn lầm được.

Nhưng nếu là anh ấy tại sao lại xuất hiện bên cạnh Minh Lê?

Minh Lê.....

Bỗng dưng, Minh Lạc nhớ tới mấy ngày trước mấy cô tiểu thư chơi thân với mình đã hỏi thăm về chuyện kết hôn của hai nhà Minh Hoắc, còn chúc mừng cô ta được gả vào một gia tộc giàu có như nhà họ Hoắc.

Nhưng mà đêm qua, ngoại trừ nghe được bác Trịnh gọi Minh Lê là Lạc Lạc, cô ta hình như còn nghe được hai chữ kết hôn.

Minh Lạc mím chặt môi.

Không lẽ, mẹ tức giận với Minh Lê là vì chuyện này?

Minh Lê sẽ được gả vào nhà họ Hoắc sao? Gả cho Dung Cảnh ca sao?

Mưa to như trút nước, bầu trời tối đen như mực.

Hoắc Nghiên lạnh mặt bế Minh Lên đi ra xe cả hai người đều đã ướt sũng.

"Lạnh........" Người trong ngực lúc này mặt trắng bệch, lông mày nhíu chặt, cắn môi dưới thấp giọng lẩm bẩm, cơ thể cô run rẩy cứng đờ, ngay cả lông mi cũng đang run theo.

"Hoắc tổng," Đường Cách nhanh chóng đưa cho anh một cái chăn mỏng, khuôn mặt trông như trẻ con hiện lên cảm xúc buồn phiền hối hận, "Rất xin lỗi Hoắc tổng, tôi không biết phu nhân sẽ xảy ra việc này"

"Lái xe." Mỏng môi nói ra hai chữ, Hoắc Nghiên cắt ngang lời hắn.

Đường Cách tự trách nuốt hết lời xin lỗi chưa nói xong vào lòng.

"Dạ rõ."

Hoắc Nghiên đã đem chăn mỏng đắp lên người Minh Lê, nhưng người cô vẫn run cầm cập, chợt nhận ra điều gì đó, anh sờ lên trán cô.

Rất nóng.

Cô đang sốt.

Khuôn mặt lập tức toát ra vẻ lạnh lẽo, môi mỏng vừa định ra lệnh Đường Cách tới bệnh viện, nhưng lại chợt nhớ ra cô ấy sẽ bị kích động nếu đến bệnh viện, ánh mắt lóe lên sự tàn bạo, Hoắc Nghiên liền gọi cho Lục Chi Úc.

"Mau cho bác sĩ riêng của chú đến nhà tôi ngay, nhớ, bác sĩ nữ."

Lục Chi Úc còn chưa kịp hỏi, Hoắc Nghiên đã tắt điện thoại, để điện thoại sang một bên, anh ôm chặt Minh Lê, không ngẩng đầu ra lệnh: "Cố gắng lái càng nhanh càng tốt."

"Dạ rõ."

Lấy tiêu chí an toàn là trên hết, Đường Cách dùng kỹ thuật lái xe cao siêu của mình chạy nhanh đến biệt thự.

Hoắc Nghiêm ôm Minh Lê đi thẳng một đường đến lầu , phòng ngủ của cô.

Cô cần phải thay quần áo ngay.

Từ lúc ngất đi đến giờ mắt vẫn nhắm chặt, mê mang lẩm bẩm lạnh, giọng nói rất nhỏ, nếu không phải đang ôm cô Hoắc Nghiên cũng không nghe thấy được.

Cơ thể cô run lên bần bật.

"Minh Lê," Hoắc Nghiên quỳ một chân xuống tạm thời đặt cô lên sô pha, yết hầu di chuyển, giọng nói nặng nề, "Tỉnh tỉnh, em cần phải thay quần áo."

Khuôn mặt nhỏ trắng bệch, cô cắn chặt môi đẩy anh ra.

"Tránh ra..." Lông mày cô cau lại, thân thể mảnh mai ướt sũng cuộn tròn lại, đầu óc cô mơ hồ, chỉ lặp đi lặp lại, "Đi đi, đừng chạm vào tôi."

Cô thở gấp yếu ớt.

Hoắc Nghiên ánh mắt tối sầm lại.

"Minh Lê."

Giơ tay ——

"Bốp" một tiếng giòn tan, tay cô cử động lung tung nhưng tình cờ đánh vào mu bàn tay anh.

Mang theo sự chán ghét, bài xích.

Cô đang từ chối sự đụng chạm của người khác.

Tóc cô ướt nhẹp, bết bát dính vào cổ vào mặt cô, nếu cô không nhanh chóng thay quần áo tình trạng sốt sẽ nặng hơn.

Hoắc Nghiên mím chặt môi, quai hàm siết chặt lại, âm u trong đáy mặt dâng trào mãnh liệt.

"Minh Lê," anh kề sát vào mặt cô, nắm chặt tay cô lại, thì thầm bên tai nhẹ giọng nói, "Đừng sợ, em đừng sợ, là anh Lục Nghiên đây."

Lục Nghiên..

Tuy ý thức của Minh Lê đã mê mang nhưng hình như cô nghe thấy giọng nói anh.

Lục Nghiên, là Lục Nghiên.

Vệ sĩ............của cô.

Lông mi run rẩy, đôi môi đang cắn chặt chậm rãi thả lỏng ra, cô vẫn nhắm mắt nhưng cơ thể đã không còn bị phòng bị, cô vô thức đáp lại anh: "Lục Nghiên."

"Là anh," hô hấp hai người hòa vào nhau, hơi thở anh bao phủ cô, đôi mắt sâu thẳm của anh khóa chặt khuôn mặt cô, giọng nói khàn khàn, "Quần áo em ướt, anh giúp em thay được chứ?"

Cánh môi khẽ nhếch, hơi thở yếu ớt.

Cô không trả lời nhưng cũng không kháng cự.

Không chậm trễ hơn nữa, anh nhanh chóng buông cô đứng dậy.

"Lục Nghiên."

Tay bị bắt lấy.

Đây hoàn toàn là động tác vô thức của cô.

Nhíu mày thật chặt, cô như đang sợ hãi.

Bất đắc dĩ, Hoắc Nghiên ngồi xuống, ngón tay nhẹ nhàng vén tóc ướt trên mặt cô ra, chăm chú nhìn cô, dỗ dành an ủi: "Anh đi lấy khăn lông cùng quần áo cho em sẽ quay lại ngay."

Như nghe được lời anh nói, cô khẽ buông tay ra.

Nhanh chóng đứng dậy, chân dài đi thẳng ra hướng nhà tắm tìm khăn rồi lại đi về phòng để quần áo tìm váy ngủ.

"Ầm"

Âm thanh chói tai vang lên.

Anh mới quay về liền thấy cô rơi từ sô pha xuống đất lăn đến tấm thảm dưới đất.

Mí mắt giựt lên một cái, bước nhanh bế cô lên, mắt vẫn nhắm chặt, uất ức cắn môi, hiển nhiên là đang rất đau.

Được nuông chiều mà lớn lên, cô trước giờ rất sợ đau.

"Đau. Lạnh....."Cô lẩm bẩm.

Lòng bàn tay ấm áp của anh phủ lên trán cô, nhẹ nhàng chạm: "Không đau."

Rũ mắt nhìn cô chăm chú, hai giây sau anh đem cô ôm sát vào lòng mình để cô dựa vào anh.

"Minh Lê, thay quần áo." Anh trầm giọng nói.

Không có tiếng đáp lại.

Cô mềm mại rúc vào ngực anh, váy dài ướt sũng ôm sát vào người cô phác hoạ những đường cong duyên dáng lả lướt, cơ thể cô còn đang kề sát anh.

Kín kẽ.

Đôi mắt sâu thẳm u tối như hố đen vũ trụ, yết hầu Hoắc Nghiên di chuyển, khuôn mặt anh tuấn cố gắng kìm chế, ngón tay sờ lên khóa kéo váy cô, do dự một chút vẫn kéo nó xuống.

Tấm lưng trơn bóng trắng như tuyết đập vào mắt anh, còn có xương cánh bướm gợi cảm, xinh đẹp. (Yu: Xương cánh bướm là phần xương ở phía sau lưng tạo cảm giác lưng mở rộng ở phần vai và thu hẹp dần về phía thắt lưng)

Ngón tay Hoắc Nghiên cứng lại.

"Minh Lê, giơ tay." Môi mỏng khẽ nói, vừa nghe liền thấy được sự kiềm chế căng thẳng trong giọng nói anh.

Người trong ngực bỗng run lên một cái.

"Lạnh quá."

Giọng nói uất ức sắp khóc, mang theo sự mềm mại đáng yêu.

Hoắc Nghiên nhắm mắt.

Hô hấp có chút nặng nề, cắn chặt răng, anh nhanh chóng cởi váy cô ra.

Chỉ là khi thị giác không hoạt động, thì các giác quan khác lập tức trở nên nhạy bén hơn

Chẳng hạn như, khứu giác.

Mặc dù dầm mưa lâu như vậy, nhưng trên người cô vẫn còn thoang thoảng mùi nước hoa, xâm nhập vào chóp mũi anh.

Còn có xúc giác.

Tay khó tránh khỏi chạm phải da thịt cô, cảm giác mềm mại trơn mướt.

Yết hầu di chuyển liên tục, cổ họng khô nóng.

Mở mắt ra đáy mắt một màu u tối.

Minh Lê cảm thấy quá lạnh.

Cô đã mê mang không còn ý thức, chỉ còn cảm thấy lạnh và khó chịu, sự lạnh lẽo kia như từ trong người tuôn ra, cô mong muốn tìm được một cái gì đó ấm áp để sưởi ấm.

Gần như là bản năng, tay cô tìm kiếm lung tung.

Chợt, đầu ngón tay chạm phải gì đó rất nóng rất ấm áp, sự ấm nóng kia nhanh chóng truyền vào cơ thể cô, xua tan đi cái lạnh giá trong người cô.

Không kìm được cô chỉ muốn tiến đến gần hơi ấm đó hơn.

Ngón tay chậm rãi vuốt ve, cuối cùng cô đã chạm được đến vật ấm áp kia.

Cánh tay mềm mại nhỏ nhắn vươn ra ôm chặt lấy nguồn ấm áp kia lại.

"Lạnh.." Cô mê mang lẩm bẩm.

Nhưng mà mơ mơ màng màng cô thấy vật ấm áp kia bỗng nhiên cứng đờ lại, thậm chí cô còn cảm giác được có người đang muốn gỡ tay cô ra, ngăn cản cô với nguồn ấm áp đó.

Giống như nghe được một giọng nói quen thuộc "Minh Lê...."

Giọng nói trầm thấp, như thật sâu từ cổ họng phát ra.

Còn có mặt khác.

"Lục Nghiên." Đầu càng lúc càng nặng, Minh Lê nhắm chặt hai mắt mê mang gọi, theo bản năng ôm chặt hơn, Lạnh, Lục Nghiên.."

Đột nhiên, cơn đau mãnh liệt ập đến.

"Đau!" Mày nhíu chặt, hơi thở dồn dập khẽ nói, cơ thể căng cứng cuộn tròn lại, giống như chú nhím nhỏ khi gặp nguy hiểm liền dựng gai nhọn lên tự bảo vệ mình.

"Đừng chạm vào tôi.." Đau đến nỗi hai hàm răng đập vào nhau, cô vung tay loạn xạ.

"Hoắc tiên sinh, phu nhân ngài.." Cây kim tiêm còn chưa tiêm vào người Minh Lê cô đã phản ứng lớn như vậy rồi, nữ bác sĩ khó xử nhìn người đàn ông anh tuấn, "Phu nhân cô ấy không chịu phối hợp."

Làm bác sĩ lâu như vậy đây là lần đầu tiên bà thấy tình huống như vậy, vừa nhìn một cái là biết vị phu nhân này đang có vấn đề về tâm lý.

Cơ thể Hoắc Nghiên vẫn đang căng cứng.

Tay cô đang ôm chặt eo anh không chịu bỏ, bởi vì sợ hãi mà móng tay cô đâm vào người anh, khuôn mặt nhỏ lại đang áp vào chỗ kia của anh, cách một lớp vải có thể cảm nhận được nhiệt độ của cô và sự đụng chạm vô cùng rõ ràng.

Hoắc Nghiên mím chặt môi mỏng,

"Minh Lê", anh kìm chế, cúi người gỡ tay cô ra, nhưng cô lại càng ôm chặt hơn, gỡ cỡ nào cũng không được, anh chỉ có thể từ bỏ, giọng nói nhẹ nhàng dỗ cô, "Nghe lời, chỉ tiêm một lần thôi."

Nhưng Minh Lê vẫn lẩm bẩm một chữ—— "Đau"

Mồ hôi đang tuôn ra trên cái trán mịn màng của cô, đôi môi tái nhợt mấp máy, cơ thể cô sinh ra kháng cự, hô hấp càng thêm dồn dập.

Nhiệt độ đã tăng lên gần độ.

Sốt cao.

Không thể tiếp tục như vậy được.

Khuôn mặt anh tuấn âm trầm, Hoắc Nghiên quét mắt về phía nữ bác sĩ, giọng nói lạnh nhạt: "Tôi sẽ cố định cô ấy, bà hãy mau chóng tiêm cho cô ấy."

Nữ bác sĩ gật đầu.

Hoắc Nghiên nhìn về cô, cúi đầu, một tay giữ mặt cô, nhẹ giọng dụ dỗ: "Minh Lê, anh là Lục Nghiên."

Anh nhìn thấy lông mi cong vút của cô run rẩy.

"Lục...." Vẫn là vô thức đáp lại, nhưng như vậy đã đủ rồi.

Lòng bàn tay nhẹ nhàng lướt qua má cô, Hoắc Nghiên thấp giọng: "Ừm là anh Lục Nghiên, Lục Nghiên của em."

Chữ cuối cùng vừa dứt, cánh tay mạnh mẽ vòng xuống, lòng bàn tay nhẹ nhàng đè lại bả vai cô, sau đó.......Môi mỏng hôn lên môi cô, anh hôn cô thật sâu thật cẩn thận.

"Ưʍ...."Minh Lê khẽ nức nở.

Trong lúc mê mang, cô cảm thấy có thứ gì đó ấm áp phủ lên môi mình xua đi cái lạnh giá trên môi mà thứ đó lại rất mềm, giống như....Giống như có vô tận dịu dàng muốn trao cho cô.

Nữ bác sĩ mở to mắt ngây ngốc ra.

Này...

Không phải bảo bà đến tiêm sao, sao giờ lại hôn nhau?

Bác sĩ chớp mắt liên tục.

Rồi chợt nhớ ra điều gì đó, bà đỏ mặt, nhanh chóng tìm cơ hội để tiêm cho Hoắc phu nhân.

Bà cảm giác rõ ràng vị phu nhân này cơ thể lại căng cứng lần hai, muốn giãy giụa liền bị Hoắc tiên sinh đè lại.

Khi thuốc hạ sốt thành công tiêm cho Minh Lê cũng là lúc nụ hôn kết thúc.

Bác sĩ tự biết mình không nên ở lại lâu liền bình tình thu dọn đồ đạc, dặn dò những việc cần lưu ý sau đó liền rời đi.

Phòng ngủ giờ chỉ còn hai người.

Vẫn chưa tỉnh lại nhưng đôi môi cô đã căng mọng trở lại.

Hoắc Nghiên nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm âm trầm.

Yết hầu di chuyển lên xuống, đắp ch cô một chiếc chăn mỏng, liền quay người đi vào phòng vệ sinh.

Quần áo lại bị nắm lấy.

Rũ mắt, là tay cô, xem ra là dùng sức rất lớn nên đầu ngón tay đã chuyển sang màu trắng.

"Đau" Cô vẫn vô thức mà lẩm bẩm chữ đau này, bĩu môi uất ức khó chịu.

Hoắc Nghiên một lần nữa ngồi xuống đầu giường.

Cầm tay cô, một tay khác vuốt nhẹ mặt cô, biết rõ cô đang mê mang, anh vẫn tới gần trầm giọng hỏi: "Em đau chỗ nào?"

Khoảng cách sát lại, hơi thở hai người hòa vào nhau.

Anh thấy rõ hàng lông mi khẽ run lên của cô.

"Đau." Cô lại một lần nữa lẩm bẩm, cắn cắn cánh môi trên.

Hoắc Nghiên giọng nói đã thấp tới cực điểm: "Minh...."

Lời còn chưa dứt, cô đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt nhiễm sương mù, không có tiêu cự, như nhược đáng thương khóc: "Lục Nghiên, em đau lắm."

Chăn mỏng bị đá văng ra.

Tầng sương mù trong mắt càng dày, uất ức, vẫn như cũ mê mang mơ hồ nói: "Lục Nghiên, em đau, muốn thổi thổi...........Đau.........."

Truyện Chữ Hay