Edit: Thanh Hưng
Đính hôn rất thuận lợi, mặc dù có chút rườm rà, xã giao cũng không dễ dàng, nhưng cũng may không có chuyện gì xảy ra, tất cả đều thuận buồm xuôi gió. Hơn nữa để cho Hề Hi đắc ý chính là mẹ ghẻ Sầm Úy bị ném ở nhà, cả nhà ngay cả Hề Tễ đều tới, chỉ thiếu bà ta, chỉ cần vừa nghĩ tới người phụ nữ kia tức giận đến cắn răng nghiến lợi nhưng lại chỉ có thể một mình hờn dỗi, Hề Hi lập tức vô cùng vui vẻ.
Tháng năm trôi qua rất nhanh, thật giống như vừa nháy mắt một cái tháng này đã qua hết. Sau tháng sáu là nghênh đón mùa tốt nghiệp, bốn năm đại học của Hề Hi bước vào hồi cuối.
Thẩm Gia lựa chọn ra nước ngoài mạ vàng, ngày hôm qua Tần Lạc Lạc cũng nói với Hề Hi rằng sau khi cưới sẽ cùng Đào Bân đi nước ngoài du học, Hạ Y...... Tuần trước đã theo vị hôn thê của cậu ta đi Washington, mà tiểu đoàn đội vốn là chín người lập tức thật sự hoàn toàn sụp đổ, chỉ còn lại Hề Hi cô đơn ở lại canh giữ Vũ Lăng.
Đối với quyết định không xuất ngoại của Hề Hi, sau khi suy tính kỹ càng Hạng Việt đã bày tỏ tôn trọng, cũng không có ý định truy tìm nguyên nhân. Cô nói không muốn ra nước ngoài nữa, đi theo bên cạnh anh trai cũng có thể học tập được rất nhiều thứ, thật ra thì lời nói có chút gượng ép, còn có chút tùy hứng bá đạo, dù sao chuyện du học là chuyện đã chuẩn bị từ lâu, trường học cũng đã xin xong, Hạng Việt cũng đã nói chuyện với bệnh viện, lúc này lại thôi không đi nữa, thật sự là có chút kỳ cục.
Ngay cả Hề Bá Niên cũng cảm thấy con gái không hiểu chuyện, chỉ có Hề Duy hiểu em gái đang lo lắng cái gì. Sau khi biết tình cảnh gia đình, làm sao cô có thể yên tâm rời đi được nữa?
Đối với việc này, Hề Duy cũng từng nghiêm túc nói với em gái rồi, đáng tiếc lần này em gái rất cố chấp, lại đầy đủ lý do, còn biết khóc, đã khuyên hai lần nhưng đều không có kết quả, lại được Hạng Việt dung túng, cuối cùng cũng chỉ có thể mặc kệ.
Tháng chín tiễn Tần Lạc Lạc và Đào Bân đã kết hôn rời đi, từ sân bay quay về, Hề Hi có chút buồn bã. Hạng Việt chuyên tâm lái xe, đột nhiên nghe bạn gái hỏi: "Sao anh không tò mò lý do em đột nhiên thay đổi?"
Hạng Việt tiếp tục nhìn thẳng: "Luôn có nguyên nhân của em, không nói, khẳng định cũng có lý do để không nói, đừng làm khó dễ mình."
Hề Hi cảm động, nếu như không phải vị hôn phu đang lái xe, nhất định cô phải nhào qua hôn mấy cái.
"Nguyên nhân hiện tại quả thật em không thể nói được," cô cân nhắc nói, "Có lẽ đời này cũng sẽ không nói cho anh, Hạng Việt, cám ơn anh, anh thật tốt, về sau em sẽ không tùy tiện kiện tội anh với mẹ Cát nữa."
Hạng Việt: "...... Anh cám ơn em."
Về đến trong thành phố, bởi vì không phải ngày nghỉ nên Hạng Việt đưa Hề Hi tới công ty trước, sau đó quay lại bệnh viện. Buổi chiều anh hẹn bệnh nhân khám bệnh, cũng là chiến hữu trước kia của cha, cho nên muốn tận tâm chút.
Lão tiên sinh năm nay đã tuổi, thân thể vẫn rất tốt, hai tháng trước lại khám ra bệnh u não, u dẫn đến xuất huyết não, làm phẫu thuật cũng rất nguy hiểm, nếu phương pháp không tốt có thể sẽ dẫn đến tử vong. Điều kiện gia đình không tốt, con trai năm xưa tai nạn xe cộ phải cắt chân nên chỉ có thể nằm trên giường, con dâu không tệ, không vứt chồng bỏ con, làm nhân viên quản lý cửa hàng, một tháng ba ngàn đồng tiền lương. Cháu trai năm nay mới tám tuổi, còn chưa (l%q%d) tốt nghiệp tiểu học, những năm này dựa vào tiền bồi thường tai nạn xe cộ, tiền bảo hiểm còn có tiền lương hưu của bạn già, cuộc sống nói chung cũng không quá vất vả.
Nhưng chỉ là không quá vất vả thôi, tiền tiết kiệm có ít, vài chục vạn nghe không ít, nhưng để đối phó với bệnh ung thư lại như muối bỏ biển, huống chi còn có một người con trai nằm liệt giường cần chăm sóc, bạn già đã lớn tuổi, cháu trai cũng đã tám tuổi, cách trưởng thành không xa nữa, không thể bởi vì một mình ông mà liên lụy tất cả mọi người trong nhà được. Mà số tiền phải chi ra cũng không nhỏ, trị hay không trị là câu hỏi lớn trong gia đình, cuối cùng vẫn là con dâu dứt khoát nói trị, không thể để cho bố chồngg cứ chờ chết như thế, tận nhân sự nghe thiên mệnh, đập nồi bán sắt cũng đồng ý.
Con dâu thông tình đạt lý như vậy, sau khi cả gia đình ôm nhau khóc rống một trận lập tức thương lượng nên đi bệnh viện nào khám. Loại phẫu thuật thế này luôn phải tìm một bác sĩ giỏi mới được. Sau đó lão tiên sinh nghĩ đến chiến hữu cũ Hạng Quốc Khải, tuy hai người không liên lạc đã nhiều năm nhưng vẫn biết phương thức liên lạc của nhau, cũng biết gia đình này không tầm thường, giao thiệp rộng, vì không để cho tiền trong nhà bị lãng phí, cũng vì muốn sống thêm vài năm nên đành mặt dày liên lạc với chiến hữu cũ.
Hạng Quốc Khải là người nhiệt tình, huống chi tuổi càng lớn càng nhớ tình bạn cũ, biết được những năm này cuộc sống của chiến hữu cũ gian khổ lại mắc bệnh nặng, lập tức nghĩa bất dung từ đẩy con trai ra, còn tỏ ý con trai là chuyên gia não khoa tổng viện quân khu đặc biệt mời về, có thể miễn giảm phần lớn tiền thuốc thang cái gì, trong nội tâm lão tiên sinh hiểu rõ là người ta thấy mình đáng thương nhưng lại băn khoăn tôn nghiêm của ông, vô cùng cảm động nhưng cũng vui vẻ đón nhận phần ý tốt này.
Cho nên Hạng Việt quay lại bệnh viện không bao lâu lập tức tiếp đón gia đình này, cũng bao gồm cả cha ruột và mẹ ruột của anh nữa.
Buổi tối Hề Hi gọi điện thoại nghe bạn trai nhắc tới gia đình này, cũng rất thổn thức: "Tỷ lệ phẫu thuật thành công của lão tiên sinh kia lớn chứ?"
"Hôm nay chưa kịp làm kiểm tra tường tận, chỉ là dựa vào bệnh án, có chút không lý tưởng."
"Thật đáng thương," Hề Hi nói, "Người có thể không có tiền, nhưng thân thể phải khỏe mạnh, ngày mai em sẽ dẫn lão thủ lĩnh nhà em đi làm kiểm tra thân thể."
Hạng Việt thấy bạn gái quá quan trọng hóa vấn đề, chỉ là đây đều là chuyện nhỏ, thường kiểm tra sức khoẻ quả thật có thể ngăn ngừa bệnh nặng hơn, lo trước khỏi hoạ dù sao cũng hơn là tình trạng đột phát. Vừa nghĩ như thế, cảm thấy ngày mai có thể cũng gọi ba mẹ mình tới cùng nhau kiểm tra sức khoẻ, bình thường nửa năm nhị lão kiểm tra sức khoẻ một lần, Hạng Việt thấy bây giờ có thể học tập theo Hề Bá Niên, đổi thành - tháng kiểm tra một lần, dù sao cũng không tốn kém gì.
Sau đó vừa mới kiểm tra đã kiểm tra ra bệnh, Hề Bá Niên, Hạng Quốc Khải đều chỉ có một ít tật xấu, Cát Phương Hoa lại kiểm tra ra ung thư tuyến vú. Cũng may mới là giai đoạn đầu, phát hiện kịp thời, hy vọng chữa khỏi rất lớn.
Nhưng ngay cả như vậy, cũng đã tạo thành chấn động không nhỏ với nhà họ Hạng, đừng thấy Hạng Việt là bác sĩ, nhân sĩ chuyên nghiệp, lúc nghe nói mẹ ruột mắc bệnh ung thư biểu hiện cũng không tốt hơn người bình thường bao nhiêu. Anh còn như thế thì Hạng Trác với Hạng Dĩnh càng không cần nói, ngay cả Hề Hi cũng muốn khóc, vẫn là Cát Phương Hoa và Hạng Quốc Khải nội tâm cường đại, Cát Phương Hoa sờ sờ Hề Hi đang nằm úp sấp bên giường bệnh, sau khi vò rối tóc cô mới vân đạm phong khinh cười nói: "Cũng không phải là u ác tính giai đoạn cuối, nhìn mấy người các con đi, ai không biết còn tưởng rằng ta sắp chết rồi."
"Phi phi phi, đại cát đại lợi, đại cát đại lợi." Hề Hi nói xong còn chắp tay trước ngực quay về phía Nam vái lạy, một bộ tiểu thần côn.
Cát Phương Hoa cười, Hề Hi giận bà: "Mẹ Cát, họa là từ ở miệng mà ra, ngài đừng nói lung tung nữa, rất dọa người."
"Đúng vậy đó mẹ, ngài đừng nói điềm xấu, làm cho người ta nghe sợ hết hồn hết vía, mẹ sờ ngực con xem, có phải đập đến đặc biệt nhanh hay không?"
Cát Phương Hoa đập tay Hạng Trác xuống: "Ai muốn sờ ngực con, xê ra một bên đi, con là một người đàn ông xem náo nhiệt cái gì."
Hạng Trác làm bộ đáng thương: "Con có phải con ruột không? Con nhóc Hề Hi kia cứ tốt như vậy?!"
"Cũng là hơn anh," Hề Hi làm mặt quỷ với anh ta, "Em là áo khoác bông, anh là vật cản trở."
"Hắc, gấu nhỏ này, ba ngày không đánh nhảy lên đầu lật ngói phải hay không?" Hạng Trác xắn tay áo làm bộ muốn đánh người, Hề Hi nhào vào trong ngực Cát Phương Hoa, Cát Phương Hoa che chở cô, trừng con trai: "Phản rồi có phải không! Dám đụng vào con bé thì cũng đừng gọi ta là mẹ nữa."
Hạng Trác bảy ra vẻ mặt khóc lóc thảm thiết: "...... Cha, con là nhặt được đúng chứ?"
Nhìn diễn trò cả buổi, Hạng Quốc Khải cười ha ha, Hạng Dĩnh đồng tình vỗ vỗ vai em trai: "Ở trước mặt con nhóc này, ba chúng ta đều là nhặt được." Nói xong đồng thời vỗ vỗ Hạng Việt đang rất im lặng ở bên cạnh, bộ dạng đồng cam cộng khổ.
Cát Phương Hoa cười đến không ngừng được, biết mấy đứa bé này là vì trêu chọc bà vui vẻ nên cũng thuận theo mấy đứa bé mà vui mừng.
Mặc dù trong lòng đều rất rõ ràng u lành không có tính nguy hại gì, phẫu thuật sẽ không có nguy hiểm quá lớn. Nhưng đến ngày Cát Phương Hoa phẫu thuật vẫn có rất nhiều thân thích tụ tập lại đây, còn có thân thích đặc biệt chạy tới từ vùng khác.
Quá nhiều người, hành lang cũng chật cứng, sáng sớm hôm nay lúc Hề Hi thức dậy thân thể cũng có chút không thoải mái, lúc này sắc mặt cũng không quá tốt, hiện tại ngày còn có chút nóng, nhiều người nên không khí có chút ngột ngạt, mặc dù Hạng Việt lo lắng mẹ ruột trong phòng phẫu thuật, nhưng vẫn chăm sóc cho thân thể của vị hôn thê, thấy sắc mặt cô thật sự không tốt thì muốn dẫn cô sang khoa ngoại. Hề Hi nói không cần: "Chỉ là có chút nhức đầu thôi, có thể tối ngày hôm qua để máy điều hòa không khí thấp quá rồi."
Hạng Việt nhìn thân thích trên hành lang, cái ghế có thể ngồi cũng đã để cho trưởng bối ngồi rồi, nắm vai cô nhẹ giọng nói: "Tới phòng làm việc của anh nằm một lát đi, thời gian phẫu thuật của mẹ còn phải mất một lúc nữa, anh đi lấy cho em chút thuốc, đừng gắng gượng."
Hề Duy đang nói chuyện với anh họ Hạng Việt, nghe tiếng động nhìn sang, thấy sắc mặt em gái còn tệ hơn buổi sáng lúc ra cửa thì bước tới hỏi thăm, nghe được ý tứ của Hạng Việt cũng gật đầu nói: "Cậu dẫn em ấy đi nghỉ ngơi một lát đi, có chuyện tôi sẽ gọi điện thoại."
Vì vậy Hề Hi chỉ có thể đi theo Hạng Việt tới phòng làm việc, Hạng Việt lấy tấm thảm trong ngăn tủ ra để cho cô đắp lên, lại sờ sờ cái trán bạn gái, không nóng, dịu dàng nói: "Anh đi lấy cho em chút thuốc, em ngoan ngoãn ở đây chờ, nhé?"
"Không cần á..., chỉ bị cảm một chút thôi, một lát là tốt rồi."
Hạng Việt lại không nghe cô, đến thẳng khoa ngoại tìm đồng nghiệp kê đơn, trở lại đút cho cô uống. Hề Hi cầm tay của anh: "Anh đừng lo lắng, mẹ Cát không có chuyện gì." Mặc dù biểu hiện của anh thật trấn định, nhưng cô có thể cảm thấy anh khẩn trương và lo lắng.
"Anh biết rõ," anh cười cười, "Ngủ đi, anh xem em."
"Ngủ có gì để xem, anh đi chỗ phòng phẫu thuật đi, anh là bác sĩ ở đây, cũng quuen thuộc quy trình hơn những người khác, đợi lát (di,da,l,qy,do) nữa nếu có chuyện gì ví như ký tên, có anh cũng dễ dàng hơn, đi đi, em uống thuốc xong là không có chuyện gì đâu, cũng không phải là đứa trẻ ba tuổi nữa."
Hạng Việt chần chừ một lát, rốt cuộc dưới sự thúc giục của Hề Hi cũng trở về phòng phẫu thuật bên kia.
Hề Hi mới vừa nhắm mắt lại một lát đã lại bị điện thoại di động điện thoại đánh thức. Thấy số điện thoại, là Du Khả Dương, cô nhíu mày, cuối cùng vẫn nhận.
"Dương Dương, thế nào?"
"Hề Hi, tôi và Triệu Giang xong rồi, anh ấy muốn giải trừ hôn ước với tôi."
Nghe ra tiếng khóc của bạn tốt ở đầu kia, Hề Hi có chút kinh ngạc: "Không phải nói là anh ta đã tha thứ cho cô rồi sao?"
Du Khả Dương lại trầm mặc, nếu như không phải là vẫn nghe rõ tiếng xe chạy cô sẽ cho là điện thoại bị cắt đứt rồi.
"Dương Dương?"
Du Khả Dương nặng nề nói: "Trương Trạch...... Anh ấy nhìn thấy tôi và Trương Trạch ở chung một chỗ."
"Cô có lầm hay không?!" Hề Hi vừa nghe đã nổi giận: "Trương Trạch trở về lúc nào?! Sao cô vẫn còn dây dưa với anh ta?!"