Lần đầu tiên Dịch Vân Hi gặp Mạnh Hoành Nghiệp là lúc ở công ty của Ba cô. Ngày đó cô có việc đến công ty của Ba, đúng lúc đó Mạnh Hoành Nghiệp đi ngang qua cô. Người của công ty thấy cô đến đều cung kính chào hỏi cô, anh nghe người khác gọi cô là “Dịch tiểu thư,” quay đầu hướng cô gật đầu một cách lịch sự, trên mặt cũng không thêm chút biểu hiện nào, lập tức rời công ty.
Cô vẫn đứng đó ngây ngẩn một hồi, thật lâu sau mới nhớ lại, anh chính là Mạnh Hoành Nghiệp bị tạp chí lá cải nói là người đàn ông không có thất tình lục dục, nghe nói có vài tạp chí lá cải theo dõi anh một thời gian dài, cũng chưa từng thấy anh có quan hệ thân mật với bất kỳ người phụ nữ nào.
Chung quanh cô không ít thiếu gia công tử nhà giàu, thực chất không có ai là người đứng đắn, tụ tập ăn chơi là chuyện thường xảy ra, chỉ khác là có người kiềm chế, có người phóng túng mà thôi. Cho nên cô không tin mấy lời của tạp chí lá cải, không thể nào, là anh ta ngụy trang quá giỏi thôi.
Cô không biết mình bị làm sao, cô chưa từng tiếp xúc với anh, nhưng tự dưng cô lại chán ghét anh.
Sau này, cô và bạn trai chia tay trong hòa bình. Lời cuối cùng của người đàn ông kia là, em không thích hợp với chuyện yêu đương, em chỉ thích hợp với chuyện kết hôn. Cô biết rõ những lời này có ngụ ý là cô không có khao khát ái tình, cô quá mức lý trí. Nhưng cô không có thói quen níu giữ ai, cho nên cô cười rất nhã nhặn và nói lời tạm biệt.
Về sau cuộc sống của cô xuất hiện những khoảng trống lớn, có lẽ cô thật sự là một người nhàm chán, cho nên bạn trai cũ của cô mới có thể vừa chia tay cô không lâu liền tìm một cô gái không khác với cô lắm để kết hôn, anh ta còn quá đáng muốn mời cô.
Lúc đó cô thật khó chịu, nhưng cô vẫn đi.
Buổi tối tiệc cưới quá ồn ào, cô vén làn váy dài đi đến sân thượng hóng mát.
Cô đứng ngắm nhìn về phương xa, thở dài vài tiếng không thể nghe thấy. Đang định xoay người lại, đã bị người khác từ phía sau ôm lấy. Cô muốn vùng vẫy, người phía sau lại ôm cô càng chặt hơn.
Cô nghe thấy giọng nói cực kỳ buồn bã của chú rể đáng ra phải đang ôm cô dâu ở trên sàn nhảy, “Lúc đầu anh cho rằng vợ của anh sẽ chỉ là em, nhưng Vân Hi, em đã không yêu anh.”
Dịch Vân Hi không biết làm sao để biểu đạt sự phẫn nộ của cô, thật lâu sau lại dùng giọng điệu nực cười nói, “Rõ ràng là anh muốn chia tay.”
“Vân Hi, rõ ràng là em yêu người khác, anh cảm giác được, cho nên anh lựa chọn chia tay.” Giọng của chú rể buồn bã, anh thậm chí cũng không biết là cô yêu ai, nhưng cho dù là ai anh cũng sẽ chia tay, lòng tự tôn của anh không cho phép anh giữ chặt lấy một người không yêu mình.
Dịch Vân Hi trực giác muốn phủ nhận, nhưng lời nói đến bên miệng thì cô lại im lặng. Anh vạch trần bí mật cô đã chôn sâu trong đáy lòng, đúng vậy, cô yêu người khác. Trong khi đầu óc cố tìm ra những thứ chán ghét cố bắt được những sơ hở của người kia, thì trái lại cô phát hiện anh ta thật tốt, vì vậy cô đã sa chân vào vũng bùn, không thể tự giải thoát cho chính mình.
Về sau câu chuyện cũng không mới mẻ gì, lúc nói về chuyện kết hôn, khi cô biết rõ đối phương là Mạnh Hoành Nghiệp, cô gần như mang tâm trạng vui vẻ hào hứng chấp nhận hôn sự này.
Nhưng khi yêu một người quá nhiều sẽ làm bạn luôn lo lắng về thiệt hơn, hết lần này tới lần khác anh luôn cực kỳ thẳng thắn nói với cô, anh không yêu cô. Cô nhớ lúc đó cô đã mỉm cười, cô nói không sao, cô nói em cũng không yêu anh.
Đầu của cô quay cuồng, cô yêu anh, nhưng anh lại không yêu cô.
Nếu anh đã không yêu cô, vậy thì cô cũng nên kiềm chế tình yêu của cô dành cho anh, nhận lại được là một cái hang không đáy, nếu như đối phương không yêu bạn, cho dù bạn có làm gì thì cũng uổng công.
Về sau anh nhìn thấy album ảnh ngày xưa của cô, anh cãi nhau với cô. Cô biết rõ đàn ông luôn có ham muốn giữ lấy vật sở hữu của mình cực mạnh, cho dù không yêu cũng không cho phép phản bội, thì ra là ngay cả anh cũng không ngoại lệ. Nhưng cô cũng không buồn giải thích, tấm ảnh kia là sau khi kết hôn cô đem theo cùng rất nhiều tấm khác về nhà, cũng không phải là cô cố ý giữ lại.
Anh dần dần không về nhà, khi cô biết rõ anh đang sống chung với người khác ở thành phố S, cô thật sự cảm thấy phát điên, cô cứ nghĩ người đàn ông như anh sẽ không bao giờ bao dưỡng phụ nữ, nhưng anh lại làm thế, tại sao anh có thể đối xử với cô như vậy?!
Lần đầu tiên trong đời cô lại mất khống chế như vậy, một mình cô đi đến thành phố S, tìm đến cô gái gọi là Hạ Huệ kia.
Cô cho rằng đối phương sẽ là một người phụ nữ hết sức gợi cảm, nhưng khi cô nhìn thấy Hạ Huệ thì cô biết mình đã lầm rồi, đối phương là một người phụ nữ thanh thuần xinh đẹp, khác xa với hình ảnh người phụ nữ hư hỏng.
Hạ Huệ hình như không biết Mạnh Hoành Nghiệp đã kết hôn, rất ngạc nhiên, thần sắc cũng rất khổ sở.
Đó là lần đầu tiên trong đời cô rất mất bình tĩnh, biết rất rõ người phụ nữ kia không liên quan, nhưng giọng của cô cũng không tốt được, thậm chí còn có phần độc ác. Khi Hạ Huệ bỏ chạy, cô bất chấp hình tượng ở trong quán cafe khóc lớn, cô chưa bao giờ là người cay nghiệt, nhưng bây giờ cô lại làm cho mình ghê tởm chính mình.
Sau khi cô trở về thành phố A, cô không còn quan tâm bất cứ điều gì về Mạnh Hoành Nghiệp nữa. Về sau từ từ biết được, Hạ Huệ rời đi, Mạnh Hoành Nghiệp càng thêm phóng túng. Trái tim cô đau đớn đến cực hạn cũng chết lặng, thì ra anh yêu cô ta như vậy, thì ra anh lại yêu cô ta đến vậy! Cưng Chiều Em Cả Đời
Vài năm về sau, cô bất ngờ biết được giữa bọn họ lại có một đứa bé. Một lần nữa cô lại bị đả kích đến mức thương tích đầy mình, cô quá đau đớn, lâm vào một cơn bệnh nặng. Cũng do cơn bệnh nặng đó, cuối cùng Mạnh Hoành Nghiệp cũng về nhà, cô cố gắng đối xử tốt với anh, anh cũng rất ít khi rời thành phố A. Nhưng, đứa bé kia luôn là cái gai không thể dứt bỏ trong trái tim cô, cô luôn giật mình tỉnh giấc lúc nửa đêm, con tim lúc nào cũng đau đớn.
Khi cô biết mình đã mang thai, cô hiểu rằng đã đủ rồi, cô đã mang thai con của anh, thì cô đã có hy vọng trong cuộc sống, cuộc sống của cô cũng sẽ không còn là những khoảng trống vô tận, cô cũng không cần anh nữa rồi.
Vậy nên, cô để cho anh rời đi, không yêu em, thì hãy đi đi.