Sáng sớm hôm sau Mạch Tử chân trước vào công ty thì chân sau Diệp Tử Phàm đã chạy đến. Nhìn thấy Diệp Tử Phàm được Trương Đại Đầu cung kính mời vào văn phòng, Mạch Tử tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Cái tên này lại nuốt lời!
Vương Kiến huých nhẹ vào khuỷu tay Mạch Tử: “Diệp tổng kia vừa đến thì hoa đào liền nở khắp công ty mình kìa!”
Thấy Mạch Tử mờ mịt nhìn mình, Vương Kiến bĩu môi hất hàm: “Nhìn đi!”
Mạch Tử nhìn theo thì thấy toàn bộ các đồng nghiệp nữ trong công ty “đương song lý vân mấn, đối kính thiếp hoa hoàng” () ai nấy bận rộn đến quên cả trời đất.
() Trích trong bài Mộc Lan Từ hay Bài ca của nàng Mộc Lan, là quân ca nổi tiếng trong lịch sử TQ, câu thơ trên dịch đại ý là “Bên song cửa chải tóc, trước gương cài hoa vàng” kể lại lúc Mộc Lan từ quân ngũ về quê nhà, mặc lại y phục nữ nhi, trang điểm soi gương. Còn ý trong truyện thì rất dễ hiểu là mấy bà cô kia đang trang điểm nhưng dùng thơ cho hoa mỹ thôi ^^
Mạch Tử nhịn không được mà run rẩy khóe môi, sọc đen kéo đầy đầu.
Chẳng bao lâu sau Diệp Tử Phàm và Trương Đại Đầu đi ra, Mạch Tử ngay lập tức cảm giác được vô số luồng ‘sóng tình’ thẳng tắp phóng về phía Diệp tổng tài.
Trương Đại Đầu tất nhiên cũng nhận ra, không khỏi xấu hổ, vội vàng gọi Mạch Tử qua bảo với Diệp Tử Phàm: “Diệp tổng, cứ để Mạch Tử đi cùng ngài, nếu ngài có bất kỳ yêu cầu gì đều có thể nói với cậu ta, chúng tôi nhất định sẽ toàn tâm toàn ý phục vụ cho ngài.”
Diệp Tử Phàm mỉm cười gật đầu, như cười như không nhìn Mạch Tử đang cố nén cơn giận.
Mạch Tử rất bất đắc dĩ, nếu giờ mà từ chối thì Trương Đại Đầu nhất định sẽ lột da mình ngay. Sau khi cân nhắc thiệt hơn, Mạch Tử liền không có cốt khí mà đi theo Diệp Tử Phàm.
Mới ra khỏi công ty thì sắc mặt Mạch Tử liền u ám: “Anh lại nuốt lời, không pảhi anh nói sẽ không đến công ty tìm tôi à?”
Diệp Tử Phàm vô tội chớp mắt: “Chỉ lần này thôi, lần sau anh sẽ không lấy lý do này nữa!”
Thấy thái độ nhận sai của Diệp Tử Phàm rất thành khẩn, Mạch Tử rộng lượng không truy cứu nữa.
“Đi đâu đây?”
Diệp Tử Phàm kéo tay Mạch Tử đến chỗ đỗ xe: “Anh đã liên hệ với bên bệnh viện rồi, anh dẫn em đi kiểm tra lại cẩn thận!”
Mạch Tử kinh hoảng: “Tôi không đi, tôi không sao!”
Diệp Tử Phàm mặc kệ Mạch Tử kháng cự mà nhét cậu vào ô tô rồi đạp ga, ô tô nhanh chóng rú ga chạy đi.
Mạch Tử không tình nguyện bị Diệp Tử Phàm kéo vào bệnh viện, bị bắt phải tiến hành một loạt kiểm tra.
Sau khi kiểm tra xong, Mạch Tử ngồi trên ghế đợi kết quả kiểm tra. Diệp Tử Phàm đưa cho Mạch Tử một ly trà sữa nóng: “Kết quả kiểm tra lát nữa sẽ có ngay, mất cả buổi sáng, em uống tạm cái này đi, trưa nay muốn ăn gì?”
Mạch Tử vuốt ve ly trà sữa trong tay, trong lòng thấp thỏm bất an, không biết có thể tra ra được cổ độc đang nằm trong người mình hay không?!
Thấy Mạch Tử tỏ ra bất an, Diệp Tử Phàm thì tưởng rằng Mạch Tử đang lo lắng vì bệnh nên cầm tay Mạch Tử an ủi: “Yên tâm đi, sẽ không sao!”
Mạch Tử ngẩng đầu nhìn Diệp Tử Phàm đang nhìn mình đăm đăm, trong ánh mắt tràn đầy quan tâm chân thành.
Trong lòng Mạch Tử rất ấm áp, chợt thốt lên: “Diệp Tử Phàm, thật ra…”
“Diệp tổng, đã có kết quả kiểm tra rồi!”
Mạch Tử bị âm thanh bất thình lình vang lên cắt ngang khiến cho trong lòng thất kinh, tại sao chỉ mới được quan tâm một chút đã suýt tý nữa nói hết ra rồi?
Nếu như Diệp Tử Phàm biết được sự thật, anh ta có thể chấp nhận được ư?
Mạch Tử đang suy nghĩ thì cảm thấy Diệp Tử Phàm đang kéo mình. “Em nghĩ gì thế? Có kết quả kiểm tra rồi!”
Diệp Tử Phàm nói xong thì kéo tay Mạch Tử đi vào văn phòng của bác sĩ.
Không biết là do sợ hãi hay lo lắng mà Mạch Tử không giãy khỏi cánh tay của Diệp Tử Phàm như mọi khi mà mặc cho Diệp Tử Phàm nắm tay mình đi vào văn phòng của bác sĩ.
Ngồi trước bàn làm việc là một người đàn ông trung niên mặc áo blouse trắng đang lật xem kết quả kiểm tra.
Diệp Tử Phàm hỏi: “Viện trưởng Mạnh, kết quả kiểm tra không có vấn đề gì chứ?”
Viện trưởng Mạnh cau mày chỉ vào tấm phim x quang trong tay bảo: “Mấy tấm khác thì không có vấn đề gì, chỉ có điều cái tấm này thì…”
Thấy viện trưởng Mạnh bỏ dở câu nói, tim Mạch Tử liền đập thình thịch, Diệp Tử Phàm cảm nhận được cơ thể người bên cạnh nháy mắt cứng đờ, biết rằng cậu đang lo lắng, bèn bóp nhẹ bàn tay Mạch Tử để trấn an.
Viện trưởng Mạnh lật tới lật lui mấy tấm phim rồi chỉ vào một cái bóng đen trên một tấm phim và bảo: “Tấm này có chút vấn đề, tốt nhất là nên kiểm tra lại một lần nữa.”
Cầm giấy đề nghị làm kiểm tra một lần nữa của viện trưởng Mạnh, Mạch Tử lại phải đi làm một loạt kiểm tra xét nghiệm.
Khi kết quả kiểm tra có rồi, hai người lại quay về văn phòng của viện trưởng Mạnh. Ông nhìn tấm phim chụp trong tay, gật đầu: “Không có việc gì, chắc là do lỗi của máy móc. Tấm hình có bóng đen chụp lại không có vấn đề gì cả!”
Diệp Tử Phàm thấy Mạch Tử không có gì đáng ngại, trái tim đang treo trên cổ cũng thả lỏng xuống.
“Viện trưởng Mạnh, vậy cần phải dùng những loại thuốc nào?”
“Diệp tổng, tôi đề nghị hai người vẫn nên thử đi khám qua đông y. Tuy thuốc của đông y tác dụng chậm nhưng tính ôn hòa, thích hợp để điều dưỡng thân thể và sử dụng trường kỳ.”
Diệp Tử Phàm gật đầu cám ơn: “Hôm nay đã làm phiền viện trưởng Mạnh rồi!”
“Không cần phải khách sáo!”
Diệp Tử Phàm đưa Mạch Tử rời khỏi văn phòng của viện trưởng.
Lúc này, viện trưởng Mạnh ngồi trong phòng nhìn tấm phim trên bàn, khẽ lẩm bẩm: “Xem ra đúng là nên thay một loạt máy móc rồi!”