Nói chuyện với Lục lão gia tử, hàn huyên với vài người quen trong giới, Diệp Tử Phàm tính toán rời khỏi.
Khi đi ngang qua hành lang gấp khúc trong biệt thự, Diệp Tử Phàm nhìn thấy Tạ Thiên Lỗi đằng xa, trong tay cầm theo một ly nước trái cây.
Vì không muốn giáp mặt với Tạ Thiên Lỗi, Diệp Tử Phàm bèn nấp sau một cột đá trên hành lang.
Tạ Thiên Lỗi đi được vài bước thì dừng lại nhìn khắp bốn phía, sau khi xác định không có ai thì lấy một viên thuốc màu đỏ trong túi áo ra thả vào trong ly nước.
Nói đến cũng khéo, vị trí đứng của Diệp Tử Phàm trùng khớp với điểm mù của Tạ Thiên Lỗi. Tạ Thiên Lỗi vốn rất cẩn thận, hành lang này nằm mé bên ngoài biệt thự, hơn nữa lúc này bữa tiệc đang vào lúc cao trào nên tất cả mọi người đều đang tụ tập ở bên trong đại sảnh, căn bản là không có ai đi lại trên hành lang vào lúc này. Chính vì thế nên Tạ Thiên Lỗi mới yên tâm bỏ thuốc ở chỗ này, ai ngờ vừa vặn lại bị Diệp Tử Phàm nhìn thấy.
Khi viên thuốc chìm vào trong nước thì sủi lên ít bọt nhưng rất nhanh ly nước liền trở lại bình thường như không có gì xảy ra. Tạ Thiên Lỗi cong khóe môi cười đắc ý, lập tức đi đến vườn hoa.
Diệp Tử Phàm nhìn theo hướng Tạ Thiên Lỗi bỏ đi thì thấy một bóng hình xinh đẹp đứng bên một hòn núi giả trong vườn hoa.
Tạ Thiên Lỗi đi đến bên cạnh Lưu Đình Đình, nói nhỏ vài câu với cô rồi đưa ly nước trong tay qua. Lưu Đình Đình chần chừ một chút nhưng vẫn cầm lấy ly nước uống cạn.
Diệp Tử Phàm đứng từ xa nhìn thấy thế thì khẽ cau mày! Nếu như Diệp Tử Phàm đoán không sai thì Tạ Thiên Lỗi trước thái độ không nóng không lạnh của Lưu Đình Đình thẹn quá thành giận tính toán cưỡng bức cô. Đợi gạo nấu thành cơm rồi thì dù Lưu Đình Đình có không muốn cũng không thể cự tuyệt hôn sự với Tạ Thiên Lỗi nữa.
Nếu như Tạ Thiên Lỗi thành công, việc hôn nhân của hai nhà Lưu Tạ sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến mình!
Không được, tuyệt đối không thể khiến cho Tạ Thiên Lỗi thành công!
Diệp Tử Phàm lấy di động ra, gọi điện cho Lục Thất. Điện thoại rất nhanh có tín hiệu, đầu kia truyền đến giọng nói lười biếng của Lục Thất.
“Diệp tổng, có gì sai bảo?”
“Lục Thất, tìm người kéo Tạ Thiên Lỗi đi cho tôi!”
Giọng nói của Diệp Tử Phàm tuy vẫn nhẹ nhàng nhưng mang rõ vẻ kiên quyết.
Lục Thất cười hỏi: “Ê Diệp tổng, đừng nói anh muốn đào góc tường nhà người ta đấy chứ?!”
Diệp Tử Phàm vẫn chú ý bên phía Tạ Thiên Lỗi. Lúc này thân thể của Lưu Đình Đình đã loạng choạng như người say rượu, Tạ Thiên Lỗi thuận thế ôm cô vào lòng. Phỏng chừng là thuốc đã có tác dụng, mới đầu Lưu Đình Đình còn cố phản kháng nhưng sau đó buông xuôi mặc cho Tạ Thiên Lỗi muốn làm gì thì làm.
Tạ Thiên Lỗi một tay ôm lấy Lưu Đình Đình định rời khỏi biệt thự.
Không xong, Tạ Thiên Lỗi muốn đi!
Diệp Tử Phàm gắt nhẹ vào điện thoại: “Nhanh lên Lục Thất, Tạ Thiên Lỗi sắp đi rồi!”
Lục Thấy thấy ngữ khí gấp gáp của Diệp Tử Phàm, vẫn không chút hoang mang nói: “Nhớ anh nợ tôi nhân tình đấy!”
Sắc đen trong mắt Diệp Tử Phàm tăng lên, khẩu khí cũng lạnh hơn: “Lục Thất, cậu đang ra điều kiện với tôi?”
Tuy không thể thấy được sắc mặt của Diệp Tử Phàm nhưng Lục Thất vẫn cảm nhận được khí lạnh sau ót, vội vàng cười làm lành: “Người anh em, chỉ đùa với anh thôi mà, để tôi kiếm người giữ chân Tạ Thiên Lỗi!”
Diệp Tử Phàm hài lòng ngắt điện thoại, thả nhẹ bước chân đi theo hướng Tạ Thiên Lỗi vừa bỏ đi.
Tạ Thiên Lỗi ôm Lưu Đình Đình rời khỏi biệt thự, thấy cô gái trong lòng hai gò má ửng đỏ, hô hấp dồn dập thì biết là thuốc đã có tác dụng. Hắn đắc ý mở cửa xe đặt Lưu Đình Đình vào băng ghế sau,
Trước kia khi Lưu Chấn Quốc đề cập đến việc hôn nhân với Tạ Thiên Lỗi, nói chuyện đôi ba lần nhưng Tạ Thiên Lỗi vẫn không quan tâm lắm. Thế nhưng sau một lần ngẫu nhiên gặp mặt Lưu Đình Đình thì đã bị cô gái xinh đẹp kia hớp hồn.
Tiếc là Tương Vương hữu ý thần nữ vô tình (), Tạ Thiên Lỗi tung ra hết toàn bộ chiêu thức nhưng vẫn không thể có được trái tim của người đẹp. Mà Tạ Thiên Lỗi lại là người chẳng mấy nhẫn nại, thấy Lưu Đình Đình vẫn cứ không nóng không lạnh, thẹn quá thành giận liền quyết định tiền trảm hậu tấu.
() Trích từ điển tích “Giấc Vu Sơn” kể về việc vua Sở Tương Vương nằm mơ thấy được cùng thần nữ Vu Sơn giao hoan, khi tỉnh lại thì rất luyến tiếc. Sau sai người lập miếu thờ là miếu Triên Viên. Ý nghĩa của nó thì rất đơn giản là một người có ý nhưng người kia không biết hoặc cố tình tỏ ra không biết.
Diệp Tử Phàm ẩn sau một gốc cây thấy Tạ Thiên Lỗi đã đặt Lưu Đình Đình vào trong xe, trong lòng rất nôn nóng vì sao Lục Thất lại chậm chạp như vậy.
Đang nghĩ thế thì thấy di động của Tạ Thiên Lỗi vang lên, hắn nhận điện thoại nói vài câu với đầu bên kia. Sau khi ngắt điện thoại thì lại gọi đi, chẳng mấy chốc, thuộc hạ thân tín A Dũng của Tạ Thiên Lỗi từ xa vội vã chạy đến, hai người thì thầm vài câu rồi Tạ Thiên Lỗi quay vào trong biệt thự còn A Dũng thì đứng lại coi chừng Lưu Đình Đình trong xe.
Diệp Tử Phàm đứng sau gốc cây nhịn không được nôn nóng, Lục Thất đúng là đồ không đáng tin cậy! Xem ra phải tự dựa vào chính bản thân mình, Diệp Tử Phàm chăm chú quan sát nhất cử nhất động của A Dũng, tính toán tìm cơ hội xuống tay.
A Dũng đang tà tà dựa vào một gốc cây khác, tập trung tinh thần quan sát xung quanh. Dù sao thì ở bên trong biệt thự của nhà họ Lục làm ra hành động bỉ ổi như thế thì một khi truyền ra ngoài, dù cho Tạ Thiên Lỗi thế lực có lớn đến đâu cũng sẽ tạo thành ảnh hưởng không nhỏ.
Khi Diệp Tử Phàm đang còn suy ngẫm xem nên làm như thế nào mới kéo A Dũng đi để cứu Lưu Đình Đình thì A Dũng lúc này đang dựa vào thân cây hút thuốc, không hiểu thế nào bỗng dưng lảo đảo rồi ngã vật xuống bãi cỏ bên đường.
Phía sau gốc cây khi nãy A Dũng dựa vào vang lên vài tiếng sột soạt, một cái đầu ló ra, rồi một cánh tay vươn ra chọc chọc A Dũng đang nằm dưới đất.
A Dũng hoàn toàn không nhúc nhích nằm đó, hiển nhiên là đã mất ý thức.
Cái đầu ló ra sau gốc cây nhìn quanh quất bốn phía không thấy ai, bèn đắc ý chui ra, khẽ gọi: “Diệp Tử Phàm, ra đây đi!”
Diệp Tử Phàm thấy Lục Thất đã thành công, nhướng mày cười, đi ra khỏi chỗ nấp.
Lục Thất giơ ống chích trong tay lên đắc ý hỏi Diệp Tử Phàm: “Thế nào, tôi ra tay rất đẹp phải không?”
“Quả nhiên dân lưu manh rất am hiểu ba cái trò này!”
Lục Thất giận đến giơ chân: “Anh nói gì hả? Không phải vì để giúp anh sao, cái đồ vô lương tâm!”
Diệp Tử Phàm lười để ý đến Lục Thất, nhìn Lưu Đình Đình đang nằm trong xe, thấy cô hoàn toàn mất đi thần trí, hô hấp dồn dập thì biết hẳn là cô đã trúng phải thuốc kích dục. Diệp Tử Phàm khẽ cau mày quay qua bảo với Lục Thất đang lải nha lải nhải bên cạnh: “Nghĩ cách giúp cô ấy đi!”
Lục Thất bĩu môi: “Diệp tổng à, anh nghĩ tôi là thần thánh hả? Việc này tôi bất lực!”
Diệp Tử Phàm bất đắc dĩ: “Để cô ấy thế này thì sao được!”
Lục Thất vội vàng lui về phía sau vài bước phân rõ giới hạn với Diệp Tử Phàm: “Người là do anh muốn cứu, vụ này anh tự đi mà giải quyết!”
Thấy Diệp Tử Phàm nghiêng mắt dùng ánh mắt sắc bén quét qua người mình, Lục Thất nhất thời khó thở, vội vàng thò đầu vào nhìn Lưu Đình Đình, ngần ngừ nói: “Dùng nước lạnh chắc là được!”
Diệp Tử Phàm gật đầu, trước mắt chỉ có cách này, liền bảo với Lục Thất: “Ôm cô ấy ra!”
Lục Thất nghe thế liền liên tục xua tay: “Không được, không được, ông đây không chạm vào gái!”
Diệp Tử Phàm nhướn mày nhìn Lục Thất, sắc mặt tỏ rõ không vui.
Lục Thất liên tục lui về phía sau, tựa như trong xe có cái gì đó rất bẩn.
“Anh bảo tôi giúp anh kéo Tạ Thiên Lỗi đi thì tôi đã làm rồi! Nhưng mà tôi nhất quyết không chạm tay vào phụ nữ đâu!”
Thấy Diệp Tử Phàm vẫn nhìn mình chằm chằm, Lục Thất run rẩy nói: “Anh mau đi đi, lát nữa Tạ Thiên Lỗi đi ra đó! Tôi còn có việc, đi trước!”
Lục Thất nói xong thì co cẳng bỏ chạy, tính cách của Diệp Tử Phàm như thế nào thì Lục Thất biết rất rõ, chỉ có điều nếu bắt Lục Thất chạm vào phụ nữ thì có chết cũng không làm, vì thế Lục Thất thầm nhủ phải nhanh chóng tránh xa chỗ thị phi này!
Diệp Tử Phàm thấy Lục Thất trong nháy mắt đã tung vô ảnh, bất đắc dĩ lắc đầu. Do dự một lát, Diệp Tử Phàm vẫn mở cửa xe cúi người ôm lấy Lưu Đình Đình ra.
Tạ Thiên Lỗi nhíu mày lau đi vết bẩn trên quần áo. Hôm nay đúng là xui xẻo! Nhận được điện thoại nói là Lục lão gia tử tìm mình có chuyện nên Tạ Thiên Lỗi vội vàng chạy qua, ai ngờ Lục lão gia tử đã đi nghỉ, khi rời khỏi biệt thự còn bị một con ma men đụng trúng hắt đầy rượu vào người.
Dây dưa nửa ngày, Tạ Thiên Lỗi mới đẩy được tên ma men kia ra, vào toilet gột đi bớt vết rượu trên quần áo rồi vội vội vàng vàng đi ra. Từ xa xa đã thấy cửa xe mở rộng, Tạ Thiên Lỗi thầm kêu không ổn, vội vàng đi qua thì trong xe lúc này nào còn bóng dáng của Lưu Đình Đình, A Dũng thì ngã dưới đất bất tỉnh nhân sự.
Liên hệ mọi việc, Tạ Thiên Lỗi biết có người đã ngáng chân mình, đầu tiên kéo mình đi, sau đó đánh ngất A Dũng rồi mang Lưu Đình Đình đi. Kẻ nào dám to gan lớn mật như vậy dám ám toán hắn?
Trong đôi mắt của Tạ Thiên Lỗi lóe lên tia âm độc, hai tay siết chặt thành nắm đấm, khớp xương kêu răng rắc.