Suốt cả buổi chiều Mạch Tử không còn tâm trạng nào để làm việc, đành đi vòng vòng trên đường.
Diệp Tử Phàm thật đúng là âm hồn không tan, anh ta chen cả vào cuộc sống lẫn công việc của mình. Dường như tất cả những gì mình có anh ta đều nắm rõ như lòng bàn tay, Mạch Tử có một cảm giác như toàn thân bị lột trần trụi, hoàn toàn không còn chút riêng tư gì.
Người đàn ông đó thật sự rất đáng giận, anh ta làm đảo lộn hết toàn bộ cuộc sống của mình!
Mạch Tử đi một lúc thì thấm mệt, ngồi phịch xuống băng ghế trong công viên nhìn đám bồ câu đang nhảy nhót đầy dưới đất mà ngẩn người.
Mạch Tử thật sự không muốn về công ty vì nhất định Trương Đại Đầu sẽ lại ép cậu đến công ty Thiên Lực. Lúc này Mạch Tử rất sợ phải gặp người đàn ông đó, người luôn khiến cho đầu óc của cậu rối loạn không biết phải làm sao.
Mạch Tử mua một túi thức ăn cho chim bồ câu rải xuống đất, đám chim bồ câu lập tức bay đến cướp thức ăn.
Đám chim bồ câu luôn tụ tập ở quảng trường quanh năm, quen với việc được du khách cho ăn nên lá gan cũng lớn, hoàn toàn không sợ người lạ. Một vài con không cướp được thức ăn vội vàng sà đến sát chân Mạch Tử chờ được rải thêm thức ăn cho.
Mạch Tử hơi cúi người nhìn chằm chằm chim bồ câu, một con chim bồ câu cũng mở to đôi mắt đen lúng liếng hiếu kỳ đánh giá Mạch Tử.
Một người một chim cứ nhìn nhau chằm chằm, chim bồ câu chờ một lúc mà không thấy Mạch Tử cho nó đồ ăn, liền quay ngoắt đuôi vỗ cánh bay đi.
Ánh mắt của Mạch Tử gắt gao nhìn chằm chằm bóng trắng nhỏ bé trên bầu trời, tràn đầy hâm mộ.
Con người có đôi khi còn không bằng một loài sinh vật nhỏ bé như vậy! Nhìn xem chúng tự do tự tại biết bao nhiêu.
Cách đó không xa, có một ống kính màu đen nhắm về phía Mạch Tử, một tiếng “tách” vang lên cắt ngang dòng cảm xúc của cậu. Mạch Tử nhìn theo hướng phát ra âm thanh thì thấy một người đàn ông cao to đang giơ máy ảnh hướng về mình. Mạch Tử quay mặt đi, người đó vẫn không buồn quan tâm mà tiếp tục chụp cậu. Hiển nhiên Mạch Tử đang làm người mẫu miễn phí cho người ta.
Mạch Tử vừa ngượng vừa tỏ ra không vui liếc nhìn người đàn ông kia. Người kia biết mình khiến cho Mạch Tử khó chịu cũng tỏ ra ngượng ngùng, đi đến xin lỗi.
“Tiên sinh, thật ngại quá, không được cậu cho phép đã tự ý chụp ảnh của cậu!”
Mạch Tử thấy người này tỏ ra thành khẩn như vậy thì cũng bớt giận.
“Anh chụp tôi làm gì?”
Người kia mỉm cười: “Rất đẹp, khung cảnh vô cùng hài hòa!”
Sau đó vươn tay ra: “Xin chào, tên tôi là Chu Thừa Trạch, là một nhiếp ảnh gia. Là người chuyên tìm kiếm cái đẹp, lưu lại những hình ảnh đẹp đẽ đó.”
Người này nói chuyện văn vẻ quá! Quả nhiên nghệ thuật gia đều khác hẳn với người thường.
Khóe miệng Mạch Tử run rẩy, nhưng vẫn đưa tay ra.
Chu Thừa Trạch ngồi xuống bên cạnh Mạch Tử, chỉ vào đàn bồ câu đang nhảy nhót cách đó không xa:
“Mỗi ngày tôi đều đến quảng trường chụp chim bồ câu, thấy bọn chúng tự nhiên tâm hồn cũng thư thái hẳn!”
Mạch Tử mìm cười không đáp.
Chu Thừa Trạch quay đầu nhìn Mạch Tử: “Đúng rồi, cậu còn chưa cho tôi biết tên của cậu là gì?”
Người này đúng là rất dễ bắt chuyện!
Thấy ánh mắt chờ đợi của đối phương, Mạch Tử mở miệng đáp: “Tôi là Mạch Tử!”
Chu Thừa Trạch phì cười chỉ vào Mạch Tử: “Tên của cậu đúng là… ha ha ha…”
Tên của Mạch Tử là do ba của cậu đặt cho, bởi vì Mạch Tử sinh ra đúng vào mùa thu hoạch lúa mạch. Khi đó ba của Mạch Tử nhìn thấy ruộng lúa mạch vàng rực trong thôn, bế Mạch Tử đang quấn tã giơ lên, cười hạnh phúc. ‘Sau này con sẽ là Mạch Tử, sẽ luôn tràn ngập sức sống và rực rỡ như ruộng lúa mạch này.’
Khi đặt tên cho Mạch Tử, ba của cậu đã gửi gắm vào bao nhiêu mong đợi, thế nhưng bản thân cuối cùng vẫn không thể được như người mong muốn.
Nhớ đến ba, đôi mắt của Mạch Tử không khỏi đỏ lên.
Chu Thừa Trạch thấy Mạch Tử im lặng, cũng hiểu bản thân đúng là hơi quá đáng nên thu lại nụ cười, bối rối giải thích: “Cậu đừng hiểu lầm, tôi tuyệt đối không có ý muốn cười nhạo tên của cậu đâu!”
Mạch Tử quay đi, cậu không muốn bị người khác nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối của mình.
Hai người đều im lặng không nói gì, cùng nhau ngẩn người nhìn chằm chằm chim bồ câu trên quảng trường.
Lát sau, Chu Thừa Trạch cảm thấy không khí có hơi tẻ ngắt, chỉ túi thức ăn trên tay Mạch Tử gợi chuyện: “Cậu đến cho chim ăn à?”
Mạch Tử liếc qua, không phải hỏi hơi bị thừa à?
Thấy Mạch Tử không đáp, Chu Thừa Trạch không tỏ ra không vui, tiếp tục tự mình nói chuyện.
Bên cạnh có người cứ thao thao không ngừng, Mạch Tử sợ mất mặt không nhìn người kia nhưng dù sao cũng đang nhàn rỗi, vì thế câu được câu không trò chuyện với Chu Thừa Trạch.
Chu Thừa Trạch là kiểu người rất hay nói chuyện, vì thế hai người bất tri bất giác càng trò chuyện càng say sưa. Cho đến khi tiếng chuông trên quảng trường vang lên thì Mạch Tử mới giật mình nhận ra hai người họ đã hàn huyên rất lâu rồi.
Mạch Tử muốn đi đón Mạch Bảo, vì thế đứng nên bảo với Chu Thừa Trạch lúc này vẫn còn đang nói liên miên: “Chu tiên sinh, tôi có việc phải đi!”
Chu Thừa Trạch có chút tiếc nuối nhìn Mạch Tử: “Sao gấp vậy?”
“Đúng vậy, có việc quan trọng!” Mạch Tử nói xong liền bước nhanh rời khỏi quảng trường.
Chu Thừa Trạch nhìn bóng lưng Mạch Tử đi xa dần, ánh mắt si mê, thì thào gọi: “A Tự…”