Mạch Tử xoa cái trán phát đau ngồi trước bàn làm việc, tối hôm qua Mạch Bảo cứ quấn lấy cậu mà hỏi đông hỏi tây, tất cả đề tài đều là xoay quanh cái kẻ nào đó.
“Chú Diệp với ba làm sao mà quen nhau?”
“Chú Diệp tại sao cứ phải chạy đi tìm ba?”
“Chú Diệp với ba có quan hệ gì?”
“Chú Diệp tốt với Mạch Bảo như vậy, tại sao ba lại dữ với chú?”
Những câu hỏi như nã pháo khiến cho Mạch Tử á khẩu không trả lời được.
Không phải vấn đề của Mạch Bảo khó trả lời mà ngay cả Mạch Tử còn không biết dùng từ nào để hình dung quan hệ giữa mình và Diệp Tử phàm.
Người xa lạ, tất nhiên không phải!
Bạn bè, càng không phải!
Từng là người yêu, bây giờ lại ái muội dây dưa không ngớt! Mạch Tử chỉ có thể tóm tắt quan hệ của họ là như vậy nhưng hiển nhiên là cậu không thể nói như thế với Mạch Bảo nên chỉ đành hàm hồ nói qua loa cho xong.
Mạch Tử suy nghĩ suốt cả một đêm nhưng vẫn không sao hiểu nổi tại sao Diệp Tử Phàm lại xuất hiện trong cuộc sống của mình một lần nữa. Mạch Tử hoàn toàn không tin Diệp Tử Phàm là thật sự có tình cảm với mình nên mới đi đón Mạch Bảo để ép mình xuất hiện, nhưng rốt cuộc tại sao anh ta lại không chịu nói rõ ra?
Diệp Tử Phàm đã hoàn toàn khác với một Diệp Tử Phàm mà Mạch Tử nắm rõ, thỉnh thoảng anh ta lại làm ra những điều kỳ quái khiến cho Mạch Tử thật sự rất ghét cái cảm giác mình không thể nắm được gì trong tay như thế này.
Xoa bóp cái trán đau nhức, g ngực lại bắt đầu quặn đau, Mạch Tử lấy thuốc ra nuốt vào một viên. Thuốc do Từ Hoằng Nghị mang đến ban đầu hiệu quả rất tốt nhưng chẳng hiểu vì sao cơn ho mấy ngày nay càng lúc càng nặng thêm, buồng phổi thường xuyên ẩn ẩn đau đớn.
Tốt nhất là vẫn nên sớm về thôn tìm anh Tiêu kiểm tra, Mạch Bảo còn nhỏ như vậy, nếu như mình xảy ra chuyện gì thì…
Mạch Tử bật cười lắc đầu, vẫn còn rất nhiều năm nữa mới đến tuổi bốn mươi, sao mình lại sớm buồn lo vô cớ…
Về chuyện của Diệp Tử Phàm thì Mạch Tử thật sự không muốn nghĩ nhiều nữa. Anh ta là kẻ có tiền có thời gian nên mới thích bày ra lắm trò như vậy, mình thì còn phải cắm đầu kiếm tiền nuôi gia đình, nào có tinh lực để chơi cùng anh ta, thôi thì cứ mặc kệ!
Mạch Tử hít sâu một hơi, cảm thấy thuốc đã có tác dụng, cơn đau trong buồng phổi đã dần tan đi. Mạch Tử ổn định lại tâm tình cầm bản kế hoạch quảng cáo cho công ty Bảo Lệ chăm chú nghiên cứu.
Vương Kiến vừa vào công ty thì đã oang oang chạy đến vỗ vai Mạch Tử: “Mạch Tử, cậu thật lợi hại! Công ty lớn như vậy mà cậu cũng lôi kéo được!”
Mạch Tử bị câu nói không đầu không đuôi của Vương Kiến làm cho chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao: “Cậu nói cái gì? Công ty Bảo Lệ à?”
Vương Kiến nhướng mày ai oán nói: “Tên nhóc này giấu diếm cẩn thận quá đấy, đến lúc này rồi còn giấu làm gì nữa?!”
Mạch Tử nghe như lọt vào trong sương mù, đang tính hỏi thêm thì liền bị tiếng hô của Trương Đại Đầu cắt ngang, “Mạch Tử, cậu vào trong này đi!” Nghe giọng của Trương Đại Đầu thì tâm trạng hôm nay có vẻ rất tốt!
Mạch Tử ngạc nhiên vội vàng đứng dậy đi qua, Vương Kiến ném theo một ánh mắt hâm mộ khiến cho Mạch Tử càng thêm ngơ ngác. Khi vào phòng thì thấy Trương Đại Đầu đang trưng ra bộ mặt tươi cười, đôi mắt vốn nhỏ tí nay lại càng nhỏ hơn, biến thành hai cọng chỉ dài.
Hôm nay là ngày gì? Trương Đại Đầu gặp chuyện gì tốt à?
“Sếp tìm tôi ạ?”
Trương Đại Đầu hớn hở gật đầu: “Mạch Tử, tôi thật không ngờ cậu còn có bản lĩnh này đấy!”
Hôm nay tại sao lại quái quái như thế, Vương Kiến lẫn Trương Đại Đầu đều rất kỳ quặc.
Mạch Tử mờ mịt nhìn Trương Đại Đầu: “Sếp, sếp nói cái gì thế?”
Trương Đại Đầu liếc mắt nhìn Mạch Tử: “Cậu còn giấu làm gì? Nói đi, cậu thu phục được công ty trâu bò như Thiên Lực từ khi nào thế?”
Mạch Tử vừa nghe thì hiểu ra, hóa ra Diệp Tử Phàm đã tìm đến tận công ty của mình, tại sao cái người này lúc nào cũng như âm hồn không tan thế?
“Mạch Tử, hôm nay cậu đến công ty Thiên Lực tìm Diệp tổng thương thảo chi tiết kế hoạch hợp tác nhé?” Trương Đại Đầu đầy hưng phấn dặn dò. Có thể cùng công ty quy mô như Thiên Lực hợp tác, cuối cùng thì Trương Đại Đầu ông cũng nở này nở mặt. Nếu như lần này hợp tác thuận lợi thì tổng giám nhất định sẽ cao hứng thăng lương thăng chức cho mình.
Trương Đại Đầu còn đang đắm chìm trong giấc mộng thăng chức thì liền bị Mạch Tử tạt cho một chậu nước lạnh trở về hiện thực.
“Tôi không đi!”
Trương Đại Đầu trợn tròn mắt không thể tin được mà lắp bắp hỏi lại: “Cậu nói cái gì?”
Tính tình cương liệt của Mạch Tử lại phát tác, cậu gân cổ nói: “Tôi không đi! Sếp tự tìm người khác đi đi! Chuyện bên công ty Bảo Lệ còn chưa ra đâu vào đâu, tôi không có thời gian ôm thêm cái công ty Thiên Lực đó!”
Trương Đại Đầu bị thái độ ương ngạnh của Mạch Tử làm cho ngây người, thằng nhóc này ngày hôm nay uống lộn thuốc à? Mấy ngày hôm trước còn ồn ào muốn ôm thêm nhiều dự án, hôm nay được cho một cơ hội tốt như vậy lại phủi tay bảo không cần.
“Mạch Tử, ngày hôm qua Diệp tổng của công ty Thiên Lực đích thân đến đây bàn luận hợp đồng với chúng ta. Cậu có biết đây là khách hàng lớn đến thế nào không? Chúng ta không thể không biết điều như vậy được!”
Diệp Tử Phàm, Diệp Tử Phàm, tại sao ở đâu cũng thấy mặt anh?!
Mạch Tử trong lòng phiền muốn chết, ngữ khí không khỏi tăng vọt: “Sếp, tôi đã nói là tôi không đi, Diệp Tử Phàm là ông trời mà, tôi không rảnh để hầu hạ đâu, sếp tự sắp xếp người khác đi!”
Mạch Tử nói xong không đợi Trương Đại Đầu phản ứng liền kéo cửa giận đùng đùng bỏ đi!
Cửa ‘rầm’ một tiếng đóng sập lại làm cho Trương Đại Đầu giật bắn mình, sau đó mới hoàn hồn lại đẩy cửa ra đuổi theo, đứng trong đại sảnh không để ý đến hình tượng mà giậm chân quát: “Mạch Tử, tên nhóc này đủ lông đủ cánh rồi à? Dám nói như vậy với tôi!”
Mạch Tử không thèm để ý đến Trương Đại Đầu, xách túi lên xoay người bỏ đi. Trương Đại Đầu tức điên, chỉ vào bóng lưng Mạch Tử mà không ngừng run rẩy, gương mặt đỏ bừng, nửa ngày không rặn ra được một câu.
Phản, phản rồi!