Khi Mạch Tử ra khỏi công ty Bảo Lệ thì đúng giờ tan tầm nên không về công ty nữa mà quyết định đến thẳng trường mầm non đón Mạch Bảo về nhà.
Nhưng khi Mạch Tử đến trường mầm non thì trước cửa không có bóng dáng nhỏ bé đáng yêu kia đâu. Mạch Tử đi vào văn phòng giáo viên hỏi thăm cô giáo Lý đang bận rộn bên trong:
“Cô Lý, tôi đến đón Mạch Bảo!”
Cô Lý sửng sốt: “Không phải Mạch Bảo đã được đón về rồi sao?”
Mạch Tử kinh ngạc nhìn cô giáo khiến cho cô giáo nhất thời cũng hoảng hốt theo: “Sao? Anh không biết việc này?”
Mạch Tử nóng nảy: “Cô Lý, tôi hoàn toàn không biết! Ai đón Mạch Bảo?”
Trường mầm non cần phải đúng người trong đăng ký mới được đón các bé, mà Mạch Tử chỉ đăng ký mỗi tên mình cũng như dán ảnh mình nên ngoại trừ Mạch Tử ra thì không ai được quyền đến đón Mạch Bảo.
Học sinh bị người lạ đón đi, nếu xảy ra chuyện gì thì trường mầm non phải chịu trách nhiệm. Cô Lý là cô giáo của Mạch Bảo, tất cả mọi chuyện của Mạch Bảo ở trong trường đều có liên quan đến cô. Hiển nhiên là cô Lý cũng bị dọa, tái mặt luống cuống lật quyển ghi chép đón học sinh.
Tiếng giấy lật loạt soạt khiến cho Mạch Tử càng thêm hoảng loạn. Khi tiếng lật giấy ngừng lại, cô Lý khàn giọng báo lại: “Là một người đàn ông tên Diệp Tử Phàm đến đón Mạch Bảo!”
Khi ba tiếng Diệp Tử Phàm vọng vào tai Mạch Tử, Mạch Tử chỉ thấy trước mắt tối đen suýt nữa thì ngã quỵ xuống đất.
Diệp Tử Phàm mang Mạch Bảo đi, anh ta muốn làm gì? Không lẽ anh ta thẹn quá thành giận gây bất lợi cho Mạch Bảo? Mạch Tử hoàn toàn mơ hồ, sắc mặt trắng bệch.
Cô Lý thấy dáng vẻ của Mạch Tử như vậy thì gần như bật khóc, nức nở nói bằng giọng mũi: “Anh ta bảo anh không có thời gian báo lại với trường là anh ta đi thay, mà bé Mạch Bảo lại biết anh ta cho nên… cho nên tôi mới để anh ta đón bé về! Mạch Tử, anh thật sự không biết anh ta sao? Vậy phải làm sao bây giờ đây? Hay là báo cảnh sát đi, anh ta vừa mới đón Mạch Bảo nên phỏng chừng chưa đi được bao xa đâu!”
Cô Lý cầm lấy điện thoại bấm nhưng điện thoại chưa kịp gọi đi thì đã bị Mạch Tử đưa tay ngắt ngang.
Cô Lý khó hiểu nhìn Mạch Tử, Mạch Tử miễn cưỡng tỏ ra bình tĩnh: “Cô Lý, tôi biết người này!”
Lúc này cô Lý mới nhẹ nhàng thở ra, vỗ ngực thở phào: “Làm tôi sợ muốn chết!” Bản thân mình trái với quy định giao bé cho người ngoài đăng ký, nếu việc này đến tai hiệu trưởng thì cơ hội tăng lương thăng chức của mình không những không còn mà rất có khả năng sẽ bị đuổi việc.
Cô Lý vô cùng sốt ruột, chỉ biết tự trách bản thân bị nam sắc mê hoặc, người đàn ông kia ngọt ngọt ngào ngào vài câu làm mình hồ đồ để anh ta đón Mạch Bảo đi mất. Quả nhiên trên đầu chữ sắc có một cây đao mà.
Cô Lý nghiến răng, không nhịn được mà oán thầm: “Mạch Tử, nếu như anh đã quen với Diệp Tử Phàm thì anh ta đón Mạch Bảo chắc không sao đâu!”
Với bản lĩnh của Diệp Tử Phàm, cho dù cô Lý có không đồng ý để anh ta đón Mạch Bảo đi thì anh ta vẫn có thể làm được dễ như trở bàn tay. Diệp Tử Phàm mà đã muốn làm gì thì có trời mới cản nổi anh ta. Vì thế Mạch Tử miễn cưỡng cười: “Không sao, chúng tôi biết nhau!”
“Vậy việc này… anh sẽ không báo lại với hiệu trưởng chứ?!”
Mạch Tử thấy cô Lý khẩn trương nhìn mình thì cậu biết cô đang sợ cái gì.
“Cô Lý yên tâm đi, bình thường cô vẫn luôn chăm sóc cho Mạch Bảo. Việc này tôi sẽ không nói với ai hết!”
Lúc này cô Lý mới hoàn toàn yên tâm, cam đoan nói: “Mạch Tử, tôi hứa sẽ không bao giờ để xảy ra chuyện này nữa!”
Mạch Tử không yên lòng gật đầu, rời khỏi trường mầm non thì lập tức gọi điện thoại cho Diệp Tử Phàm.
Diệp Tử Phàm nhìn cái tên không ngừng sáng lên trên màn hình di động, khóe miệng hơi cong lên thành nụ cười giảo hoạt. Hắn ấn nhận nút trò chuyện rồi đưa điện thoại di động cho Mạch Bảo bên cạnh: “Mạch Bảo, điện thoại của ba này!”
Đầu bên kia truyền đến tiếng thét của Mạch Tử: “Diệp Tử Phàm, anh mang Mạch Bảo đi đâu?”
Diệp Tử Phàm tỏ ra vô tội nhìn Mạch Bảo, nói khẽ: “Ba của con dữ quá!”
Mạch Bảo vội vàng nói lớn: “Ba ơi, chú mang Mạch Bảo đi ăn hamburger đó!”
Mạch Tử nghe thấy giọng của con trai nhưng vẫn chưa bớt được lo lắng. Trải qua chuyện kia, tại sao Diệp Tử Phàm vẫn còn có thể mang Mạch Bảo đi ăn hamburger được? Lẽ nào anh ta lại muốn bày trò gì?!
“Ngoan, con đưa điện thoại cho chú!”
Mạch Bảo ngoan ngoãn đưa điện thoại trả cho Diệp Tử Phàm.
Mạch Tử thở sâu một hơi, bình tĩnh hỏi: “Diệp Tử Phàm, anh muốn gì?”
“Anh muốn gì là muốn gì cơ?” Đầu bên kia truyền đến giọng nói rất vô tội.
Mạch Tử chán nản, không muốn nói nhiều lời vô nghĩa với Diệp Tử Phàm, bây giờ điều quan trọng là phải xác định Mạch Bảo được an toàn.
“Bây giờ anh đang ở đâu, tôi đi tìm anh.”
Diệp Tử Phàm rất sảng khoái báo địa điểm xong thì cúp điện thoại. Nhìn Mạch Bảo đang chiến đấu với khoai tây chiên khiến cho mép dính đầy sốt cà chua, liền bảo: “Lát nữa ba đến, chuyện Mạch Bảo đã hứa với chú không được quên đấy nhé!”
Mạch Bảo mạnh mẽ gật đầu, cam đoan: “Chắc chắn mà, chú cứ yên tâm!”
Diệp Tử Phàm hài lòng nhếch mép, bàn tay to lớn vuốt ve mái tóc mềm mại trên đầu Mạch Bảo.